[Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 1 - Chương 13:Chảy máu

Tôi ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn qua đôi mắt đẫm nước mắt nhìn về hướng có tiếng nói, thấy ở cửa phòng sinh hoạt chung có một bóng dáng đen tuyền.

Malfoy e dè gọi : " Giáo sư Snape... "

Tôi rùng mình, sợ tới mức nước mắt cũng ngừng ngay lập tức.

Áo choàng đen của ông ấy theo từng bước tiến lại đây, ánh mắt khinh bỉ buông xuống nhìn chúng tôi, tôi cảm thấy không khí đông cứng lại...

Ông ta chán ghét nói : " À... các ngươi không nói, để tôi đoán nhé... Bởi vì không thành công hãm hại Chúa Cứu thế Potter, nên tìm học sinh cùng nhà trút giận... một nữ sinh ? Ừ ? Draco ? "

Malfoy rụt cổ không dám đáp lại. Goyle ngu ngốc đáp : " Bởi vì nàng là một Máu bùn. "

Tôi khϊếp sợ nhìn Goyle, cậu ta có thể lạnh lùng cùng ác ý phản bác lại Snape, cậu ta đúng là một dũng sĩ !

«Nếu đầu óc trò Goyle còn chưa bị hư thối hết, " ông ta hỉ mũi khinh thường, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn lại Goyle, " như vậy tôi sẽ nhắc trò, không có một Máu bùn có thể đi vào Slytherin, trước kia không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có. "

Goyle có chút sợ hãi rụt rè.

" Mặt khác " ông ấy nói với tôi, " nếu trò Hopper đã là trì độn như quái vật, một chút đau đớn đều không cảm thấy, vì để phòng ngừa học trò trong nhà chết không bình thường, " ánh mắt của ông nhìn về phía chân tôi, " Tôi phải nhắc trò, chân của trò đang bị thương. "

Tôi nhìn theo ánh mắt của giáo sư Snape về phía chân tôi, phát hiện bắp chân đã chảy máu... Bởi vì sàn nhà màu thẫm, nên cũng không nhìn rõ ràng.

Vừa rồi cảm xúc rất mạnh mẽ nên không cảm thấy gì, hiện tại mới cảm thấy chân rất đau, đau đến mức nước mắt lại chảy ra.

Giáo sư Snape không kiên nhẫn thở dài, không nhẹ nhàng kéo tay tôi từ dưới sàn nhà lên ôm lấy.

" Tôi đưa trò Hopper đi bệnh thất. Về phần các cậu... trò Goyle, Crabber, tôi muốn các cậu trở về giường ngay lập tức ". Ông dừng một chút, " Draco đi theo tôi, cha cậu hỏi thăm. "

Tôi cứng ngắc nằm trong ngực giáo sư Snape.

Ngực giáo sư Snape vừa không lớn cũng không mạnh mẽ, nói thật có vẻ khó chịu. Hàng năm làm bạn với ma dược nên trên người có mùi các vị thuốc. Mùi này cũng khó ngửi, ma dược liệu còn ghê tởm hơn so với các vị thuốc đông y. Nhưng cánh tay của ông ấy rắn chắc, mạnh mẽ, không hề lắc lư, đi nhanh mà rất ổn định.

Tôi nghe tiếng bước chân của Malfoy ở phía sau, tưởng tượng ra hình ảnh đôi chân nhỏ lảo đảo bước đi, trong lòng rất thoải mái.

Tôi đã lưu lạc đến mức dùng tinh thần để chiến thắng (bi phẫn)...

--- ---------

Mảnh thủy tinh đâm vào trong thịt, cắt vỡ mạch máu, may là tĩnh mạch ". phu nhân Pomfey nói, " Mảnh thủy tinh đã lấy ra, miệng vết thương đã khép lại. Trò hiện tại cảm thấy hoa mắt bởi vì bị mất máu quá nhiều, uống xong thuốc tạo máu rồi nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi. "

Giáo sư Snape cực kỳ... uy nghiêm đứng ở trước giường tôi.

" Nào " phu nhân Pomfey thân thiết nói : " Uống hết "

Bà đưa cho tôi một bình thuốc nhỏ, tôi một ngụm uống hết.

" Ọe ! " Ma dược có mùi vị ghê tởm không thể tả làm tôi nôn khan, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống.

Giáo sư Snape nhìn hình dáng thê thảm của tôi, khóe miệng nhếch lên cười châm chọc. Malfoy một câu cũng không dám nói, theo sát, cúi đầu.

Ông gật đầu với phu nhân Pomfrey, chuẩn bị cáo từ.

" Vậy... hi vọng ngày mai ngươi sẽ không bởi vì đến muộn mà làm nhà Slytherin bị trừ điểm, trò Hopper. "

" Này, Severus, thầy không thể làm thế với trò ấy." Phu nhân Pomfrey không vừa lòng chống hông, bà ấy chỉ sợ là một trong số ít những người không sợ nọc độc cùng với lạnh lẽo từ giáo sư Snape, " Trò ấy cần nghỉ ngơi, ít nhất một ngày ! "

Tôi sợ hãi nhìn về phía giáo sư, sắc mặt ông ấy đã biến thành màu đen. Phu nhân Pomfrey xoa xoa đầu tôi nói : " À, không cần để ý, ta sẽ xin phép những giáo sư dạy trò ngày mai. "

Tôi cảm kích nói cảm ơn, giáo sư Snape hừ mũi, hùng hổ ra khỏi bệnh thất, Malfoy ngoan ngoãn theo sát phía sau.