Công Chúa Kiêu Ngạo!

Chương 20: Tịnh Hà muốn đi ngắm sao! (1)

Diệp Hạo Thần thở dài, mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận... anh chịu thua. Chịu thua với cái dáng vẻ gồng mình chịu đựng của cô bây giờ. Miễn cưỡng đồng ý đưa cô trở về. Anh cũng hết cách rồi. Ai bảo là anh yêu cô chứ? Làm sao anh có thể nhìn cô khóc, nhìn cô đau được. Cô khóc, cô đau trong lòng anh cũng không dễ chịu.

Anh ôm lấy cô bế cô đi về phía xe đã đậu sẵn mà ngồi vào trong. Nhanh chóng "rầm" một cái của xe đóng lại ngay trước mặt Hàn Mễ Mễ. Rất vô tâm mà cắt đứt ý định lên xe của Hàn Mễ Mễ, rất rõ ràng như mọi người đã biết anh không thích cô ta, càng không muốn để cho cô ta lên xe.

Lúc bấy giờ anh mới chú tâm vào cô đang vùi mặt trong lòng mình, tâm trạng bực tức cũng hoà hoãn lại. Mày kiếm nhíu lại lúc này cũng giãn ra. Diệp Hạo Thần nhìn Chu Tịnh Hà run rẩy trong lòng ngực mình, cô vẫn giữ nguyên vị trí như cũ, vẫn như vậy mà vùi đầu vào trong lòng anh. Anh có cảm giác như có tảng đá lớn đè nặng lên tim mình, Diệp Hạo Thần đưa tay vỗ vỗ lưng cô, vòng tay vô thức xiết chặt đem cô chôn sâu vào ngực mình. Anh biết bây giờ cô đang rất buồn. Anh hiểu cô đang nghĩ gì. Nhưng anh không biết nói cái gì để an ủi cô, chỉ biết ôm cô vào lòng. Chỉ biết qua cái ôm mà truyền hơi ấm cho trái tim đang lạnh giá của cô, chỉ biết thể hiện tình yêu thương của anh qua cái ôm này. Từ cái ôm mà biểu đạt ý muốn của anh: Có anh ở đây, cô vẫn luôn có anh ở bên cạnh và cô không cô đơn.

Mơ hồ cảm giác được cơ thể nhỏ bé mảnh mai ở trong l*иg ngực mình đang run lên từng đợt. Anh không khỏi nghi hoặc hoặc, rất nhanh lại nghe tiếng thút thít truyền đến bên tai. Anh thở dài vỗ nhẹ lưng cô. Anh biết cô đã kìm nén, kìm nén rất lâu rồi. Anh biết cô đã gồng mình ép buộc bản thân rất lâu rồi. Cô đã cố gắng lãng quên đi vẻ yếu đuối của mình thay vào dáng vẻ mạnh mẽ đó, rốt cuộc cũng tới giới hạn rồi. Thử hỏi làm gì có người con gái nào mạnh mẽ, cô gái đó chỉ cố nguỵ tạo nên vỏ bộc mạnh mẽ, tính cách mạnh mẽ để bản thân không phải gánh chịu những tổn thương. Nhưng tất cả đều có giới hạn cả!

Anh vẫn duy trì để tay trên lưng cô, lực đạo trên tay anh nhẹ nhàng vỗ lấy lưng cô, chốc chốc lại xoa xoa, muốn an ủi cô.

Tiếng khóc chưa kịp phát ra đã bị cô nuốt lại, cổ họng nghẹn ứ, nướt mắt rơi ngày càng nhiều. Cô thật sự đau, đau lắm. Càng ngày tiếng khóc cũng không còn được kiêng nể gì sất, khóc ngày một lớn. Cô muốn đem tất thảy cơn đau này theo nước mắt mà xả ra ngoài. Lúc đó... trái tim cô như vỡ nát, cảm xúc đó rất khó chịu. Cô rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng cô họng nghèn nghẹn không cách nào thốt lên thành lời. Cảm xúc đau đớn như đánh úp lấy cả người cô, nó vẫn đọng lại tạo nên vết khoét sâu thẳm trong tim cô, cảm giác đau khổ vẫn lưu lại, đọng lại trong tim cô cho đến bây giờ. Ừ! Cô mệt mỏi lắm, cô buồn lắm, cô đau khổ lắm. Anh vỗ vỗ lưng cô, an ủi cô, như được tiếp thêm động lực cô dùng hết sức lực của mình mà khóc, càng khóc càng to, càng khóc càng quyết liệt.

Cô vùi sâu vào lòng ngực anh, không muốn cho ai nhìn thấy hình ảnh xấu xí của bản thân lúc này. Anh nghe cô khóc đến đờ người, thoáng chốc không biết làm sao. Từ bé đến giờ, anh cái gì cũng giỏi chỉ có một cái khuyết điểm duy nhất "ngu ngốc nhất" là không biết cách nói chuyện với con gái, chứ nói gì đến an ủi, vỗ về con gái. Anh chịu thua, nói thật anh sợ nước mắt người ta khóc còn hơn sợ tà.

L*иg ngực căng cứng, trái tim một lần rồi lại một lần đập mạnh. Anh vùi mặt mình vào tóc cô, nghe hương sữa nhè nhẹ phảng phất tâm trạng kích động nhanh chóng biến mất. Anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, lời nói ôn nhu đến mức có thể khiến cho trái tim người khác tan chảy.

"Tịnh Hà ngoan, không khóc. Không phải anh vẫn bên em sao? Em không có cô đơn, anh cũng không có bỏ em. Bây giờ em ổn rồi, em an toàn rồi. Không sao hết, nếu sóng gió có ập tới, có anh chống đỡ giúp em, có anh... bảo vệ em!"

Chu Tịnh Hà như bị chọc trúng chỗ đau, càng tăng sức mà khóc kịch liệt hơn.

Diệp Hạo Thần chớp mắt một cái đã đen mặt, anh nói sai điều gì ư? Những lời nói này đều là những lời thật lòng của anh nha? Cô làm anh có chút tổn thương nha?

Chu Tịnh Hà khóc, là do cô cảm động. Anh không nói sai điều gì cả. Những lời nói của anh làm cho tâm tình cô vui vẻ lên một chút. Phải! Cô đã rất sợ cô đơn, cô sợ bị bỏ lại một mình, cô sợ mọi người không cần cô nữa mà vứt bỏ cô, nhẫn tâm tàn nhẫn với cô. Anh chống đỡ giúp cô, anh bảo vệ cô câu nói này của anh cũng đủ khiến cô ấm lòng rồi.

Bác tài xế bị hai người lãng quên lúc này cũng đang nhìn vào kính chiếu hậu, thấy tình cảnh trước mắt bác lưỡng lự nhiều lắm, ậm ờ mãi cũng không biết có nên mở lời hay không, ngập ngừng hồi lâu mới quyết định lên tiếng nói chuyện.

"Cho hỏi hai người đi đâu?"

Bác cũng là thân bất do kỹ thôi, nếu không lên tiếng đánh thức hai người họ bác sợ rằng bản thân thật sự bị lãng quên mất thôi. Đây là xe của bác, của bác nha, không phải của hai người họ. Hai người họ làm bác nhớ đến vợ con đang chờ bác ở nhà, nhớ lại quãng thời gian niên thiếu của bác theo đuổi vợ bác, chỉ nghĩ đến vậy thôi cũng khiến bác hạnh phúc trên môi báv bất giác mỉm cười chân thật đến ngây ngô.

Diệp Hạo Thần đang lúng túng khi cô khóc thì bị một lời nói của vị tài xế trước mắt gọi hồn trở về. Anh cười khổ, nhìn cô ở trong ngực mình một cái, rồi lại nhìn bác một cái anh nhanh chóng đọc địa chỉ nhà cô.

Đột nhiên cô im lặng, không khóc, không nháo nữa làm anh có chút ngạc nhiên nhưng vui mừng đương nhiên là nhiều hơn. Cô ngẩng đầu, từ trong ngực anh chui ra, ngước mặt nhìn anh lắc lắc đầu. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp nay đã tràn ngập nước mắt. Vì khóc quá nhiều mà mắt hơi sưng lên, cái mũi nhỏ cũng chuyển sang màu đỏ hồng. Mái tóc gọn gàng cũng vì khóc mà có chút rối loạn, mấy sợi tóc mai tuỳ ý xoã lên khuôn mặt mặt thanh tú. Những giọt nước mắt còn đọng lại trong mắt cô cũng không kiên nể gì mà rơi xuống gò má trắng mịn của cô. Cảnh tượng đẹp đến mức khiến tim anh có chút run rẩy.

Chu Tịnh Hà nghe anh nói liền ngừng khóc, chui ra khỏi ngực anh chu môi bất mãn: "Hạo Thần, Tịnh Hà không muốn về nhà đâu. Không muốn về nhà đâu a..."

"Choang!!!" Trong đầu anh như có thứ gì đó vừa nổ tung. Trong l*иg ngực trái tim bé bỏng của anh cũng không tự chủ được mà đập mạnh mẽ đầy mãnh liệt. Cô, cô, cô... cô là đang làm nũng với anh? Cô vừa mới làm nũng với anh? Thôi chết, cô đáng yêu quá!

Anh xin chối cho ý kiến.

Cô đáng yêu quá, trái tim bé nhỏ của anh không chống đỡ được. Khi cô nói xong còn chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, còn khi nãy cô mới vừa nũng nịu với anh đấy. Ưm, anh có cảm giác trái tim mình tan chảy rồi. Cảm giác như trái tim bị một sợi dây buộc quanh, thắt chặt khiến anh khó thở quá. Phải làm sao đây? Làm sao đây? Sao cô lại đáng yêu như vậy.

Anh không nhịn được mà cúi người hôn phớt lên môi cô. Môi mỏng không che giấu mà cười rực rỡ. Cảm giác như hoa xuân nở phơi phới trong lòng, giọng nói không chút giấu giếm mà kéo theo ngập tràn vui mừng.

"Em muốn đi đâu hử? Muốn đi đâu liền nói anh ngay lập tức đưa em đi!"

Đương nhiên bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc, tâm trạng rất rất tốt. Đến rất nhiều năm sau anh mới có kết luận, anh thật không thể nào phản kháng lại chiêu này của cô. Bi thương! Rất bi thương. Nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ anh đang rất vui vẻ.

Cô dùng cái mũi nhỏ của mình cạ cạ vào người anh khiến anh có chút ngứa. Cảm giác trái tim như đang run rẩy, anh cố gắng kìm nén xuống cảm giác vừa rồi. Cô trở vào trong lòng anh, nghiêm túc suy nghĩ. Qua cơn khóc vừa rồi cô cảm thấy tâm trạng mình khá lên rất nhiều, thanh tâm nhẹ nhàng. Cô nghĩ ngợi rồi như nhớ ra cái gì đó, đôi môi anh đào đỏ thắm mỉm cười tươi tắn nói với anh:

"Tịnh Hà muốn đi ngắm sao!"

... o0o....

Mình đang tự hỏi và thắc mắc rằng không biết có ai nhớ đến và hóng truyện của mình không nữa?