“Tìm được nơi này quả không dễ dàng, xác nhận không gian xong lại thấy nhiều thứ ghê tởm bên ngoài như vậy, cho dù không có tính uy hϊếp nhưng vẫn chọc người phản cảm. Hơn nữa lúc trước còn bị ngươi tính kế, không bằng ngoan ngoãn giao người ra đây? Bằng không ở đây cũng không ai để ý ngươi có là người bệnh hay không đâu.”
“Nói như thể lỗi do ta vậy, rõ ràng là các ngươi yếu đuối không dám giữ lại ký ức.”
“Ây da, bởi vì không như vậy sao nỡ thả người đi được chứ. Mấy lời vô nghĩa về sau có thể từ từ nói, bây giờ còn không nhanh nói cho ta biết Lục Diêu ở đâu?”
Nghe đến đó, Lục Diêu rốt cục nhịn không được vươn tay, đẩy cửa tủ đẩy ra một khe hở nho nhỏ, xuyên qua đó nhìn ra ngoài, liền thấy Lục Dật Văn đang chật vật nửa quỳ trên mặt đất, người nào đó phía sau không chút lưu tình đạp lên lưng y. Như là biết Lục Diêu nhất định sẽ không kiên nhẫn chờ, Lục Dật Văn vào lúc này ngẩng đầu lên thẳng tắp đối diện tầm mắt Lục Diêu, khóe miệng kéo lên tươi cười:
“Phải rồi, ở đâu ta?”
Trong nháy mắt, Lục Diêu cảm thấy trong đầu như bị cái gì đó dùng sức đánh thật mạnh, tất cả khoảng trống trong trí nhớ bỗng nhiên đều hiện lên, khiến các mảnh ký ức rời rạc không trọn vẹn hợp lại khôi phục hoàn chỉnh. Ký ức bỗng nhiên ào ạt đổ về làm Lục Diêu có chút đau đầu, nhưng người bên ngoài hiển nhiên không tính để cho hắn có thời gian sắp xếp lại, thế nhưng tình huống trước mắt đại khái đã nắm rõ là được rồi.
Có lẽ từ nét mặt Lục Dật Văn nhìn ra khác thường, Lục Diêu nghe thấy có người nhanh chóng đi tới trước tủ, không đợi hắn phản ứng đã nhanh chóng mở cửa tủ ——
Đối diện với đôi mắt màu ngân bạch, Lục Diêu lại không lộ chút kinh ngạc nào, phảng phất như người trước mặt xuất hiện ở đây là đương nhiên.
“Đã lâu không gặp.” Nhìn thoáng qua biểu tình kinh ngạc của đối phương, Lục Diêu bình tĩnh tự nhiên đứng lên, bỏ xuống một câu như vậy rồi thản nhiên bước ra khỏi tủ quần áo.
Trong phòng ngoài Lục Diêu còn có bốn người, Lục Dật Văn thì không cần phải nói, ba người còn lại là Thường Dục, An Duy Tư cùng với Thanh Sơ. Chẳng qua chuyện tới nay hắn đã không còn thấy kỳ quái vì sao bọn họ lại ở đây, nhìn lướt qua vẻ mặt của bốn người trong phòng, Lục Diêu gật gật đầu, kéo cái ghế dựa bị tùy ý đặt một bên qua ngồi xuống, hai chân bắt chéo, “Xem ra trò chơi đã kết thúc, về phần kết quả……”
Nói tới đây, như cảm thấy có chút khổ não, Lục Diêu khẽ nhăn mi, mấy người kia giờ phút này thần sắc đều mang vẻ hoảng sợ, mặc kệ là người bị tính kế như đám Thường Dục hay kẻ tính kế Lục Dật Văn, tinh thần đều căng thẳng đến cực hạn, cơ hồ đều như đứng sát ranh giới vỡ vụn, nhưng vẫn không ai có gan mở miệng đánh gãy lời Lục Diêu,“Nỗ lực hơn ta nghĩ, tạm không bàn tới thủ đoạn, ít nhất kết quả đều thực không tồi.”
Đến tận lúc này, thần sắc Lục Diêu cơ hồ có thể nói là không có gì, biểu tình thay đổi cũng tốt, ngữ điệu phập phồng cũng tốt, nhìn qua hoàn toàn như là đang tổng kết công việc của cấp dưới, nhưng nói đến đây sắc mặt hắn lại đột nhiên đen lại, “Bản thân ta rất muốn vi ước
(lật lọng, làm trái quy ước), nhưng đích xác mỗi người các ngươi đều đã hoàn thành trò chơi, tuân theo quy tắc, yêu cầu lần này không có bất cứ hạn chế nào.” Hắn đã tính toán tốt, mặc kệ nguyện vọng của bọn họ là cái gì, trước khi thực hiện phải trừng phạt rồi hẵng nói – bất luận ước nguyện ban đầu như thế nào, trong khoảng thời gian này thật làm hắn muốn tức lộn ruột.
Những lời này không thể nghi ngờ đã cho bốn người một viên thuốc an thần, cả đám nhất thời xoay chuyển biểu tình cương ngạnh khẩn trương nãy giờ, toàn bộ căn phòng đều bị bầu không khí phấn hồng chiếm cứ.
Nói thật, hỏi bọn hắn yêu cầu là cái gì thật vô nghĩa, Lục Diêu đại khái có thể đoán được, nguyên nhân vì như vậy mới làm hắn khó chịu –
“Ta muốn ngươi.”*4
Không hẹn mà cùng nói ra lời giống nhau, ngay sau đó bốn người bắt đầu nhìn nhau chằm chằm, thời điểm này bọn họ lại có loại ăn ý trước nay chưa từng có, trong lòng đồng thời nghĩ tìm một cơ hội giết chết ba kẻ còn lại.
“…… Câm miệng! Để ta suy xét.”
Sau đó Lục Diêu xoa xoa huyệt thái dương, không chút do dự quyết định bỏ chuyện phân phối phần thưởng qua một bên, sắp xếp lại một chút ký ức còn hỗn loạn của mình rồi lại nói.
Đầu tiên bắt đầu từ đâu đây? Ân…… Quả nhiên cần phải sắp xếp từ thân phận của chính mình đã.
Kỳ thật hắn căn bản cũng không biết mình rốt cuộc là cái gì, hắn thậm chí ngay cả việc mình tồn tại như thế nào cũng không biết, bởi vì khi hắn có ý thức thì thế giới vẫn là một mảng tối đen, không có sinh mệnh, không có vũ trụ, tự nhiên cũng sẽ không có ai đặt tên cho hắn, khi đó hắn cũng không cảm thấy mình cần tên họ làm gì, cho nên cái tên Lục Diêu này cũng là sau này mới có, cái này tạm thời không đề cập tới.
‘Sống’ giữa yên tĩnh cùng hắc ám khôn cùng, Lục Diêu dần dần cảm thấy không thú vị, hắn nghĩ nếu mình có thể suy nghĩ, vậy không phải cũng có thể tìm được một thứ tồn tại cũng ý thức a? Vì thế Lục Diêu liền tìm kiếm trong hư vô vô tận, vẫn tìm kiếm thật lâu thật lâu, lâu đến mức khi hắn trở lại chỗ cũ, giật mình phát hiện thế giới đã xảy ra biến hóa, vũ trụ tinh thần đã bắt đầu hình thành bước đầu, hơn nữa bắt đầu sinh ra vài không gian song song.
Lục Diêu cảm giác biến hóa đó thập phần thú vị, thế nhưng quá trình này lại dài dằng dặc, vì thế Lục Diêu quyết định ngủ say, hi vọng đợi khi mình tỉnh lại, có thể nhìn thấy càng nhiều sự vật mới mẻ.
Hắn cũng không biết mình đến tột cùng đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khi hắn lại mở mắt thì thế giới đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, hiện ra trước mặt hắn là vô số không gian song song có quy tắc cùng văn minh tách biệt, mà trong đại đa số không gian, Lục Diêu đều có thể tìm được một loại sinh vật tự xưng là “Nhân loại”, cũng sinh ra hứng thú thật lớn đối với nhân loại.
Từ phương diện có thể suy nghĩ, trò chuyện và sáng tạo mà nói, Lục Diêu cảm giác nhân loại rất giống mình, mặc dù hắn căn bản không có đối tượng để giao lưu.
Từ đó về sau quan sát sinh hoạt của nhân loại liền trở thành đam mê lớn nhất của Lục Diêu –tâm lý mỗi người cơ hồ đều khác nhau, loại tiếp cận cùng tính khả năng vô hạn đã gợi lên hứng thú của Lục Diêu, hắn muốn tiến thêm một bước tiếp xúc với nhân loại.
(loại tiếp cận cùng tính khả năng vô hạn: cái này được hiểu là việc phân tách thế giới song song, một sự kiện trong quá khứ tùy cách giải quyết sẽ dẫn đến kết quả khác nhau, tương ứng với các tương lai khác nhau song song tồn tại)
Nhưng vấn đề ở chỗ khi đó Lục Diêu không có hình thể, chỉ có ý thức thể hư vô mờ ảo, muốn hắn dùng hình thái này lẫn vào trong nhân loại hiển nhiên là quá khó, huống chi hắn lúc ấy cũng không muốn chân chính dung nhập vào nhân loại.
Vì thế Lục Diêu nhớ tới nhân loại có câu là “Luận công ban thưởng”, có thế giới còn có người chuyên môn nhận các loại nhiệm vụ mà sống, có lẽ hắn cũng có thể xuống tay từ phương diện này.
Năng lực chất chứa trong người Lục Diêu từ khi sinh ra lần đầu tiên có đất dụng võ. Lục Diêu vẫn biết mình có thể làm rất nhiều việc, vô luận là xuyên việt thời không hay giết chóc, thậm chí sáng tạo sinh mệnh cũng không phải không thể, chỉ là trước kia không muốn – thời gian của hắn thật sự nhiều lắm, muốn đi đâu chậm rãi đi là được, muốn làm gì từ từ làm cũng được, căn bản không cần vận dụng phương pháp gì đẩy nhanh tiến độ.
Mà cái tên ‘Hệ thống’, chỉ là Lục Diêu tùy tay mượn danh từ của nhân loại.
Lựa chọn đầu tiên của Lục Diêu là một nữ nhân, một nữ nhân sinh hoạt ở hiện đại, hắn đưa cô ta đến một không gian khác hoàn toàn xa lạ, báo nhiệm vụ cho cô, sau đó khi cô hoàn thành nhiệm vụ thì ban thưởng…… Bởi vì không đủ kinh nghiệm, khi đó Lục Diêu ban bố nhiệm vụ kỳ thật đều rất đơn giản cũng thực ngây thơ, hoàn thành tự nhiên cũng không khó, rất nhanh nữ nhân kia dưới sự trợ giúp của hệ thống, năng lực ngày càng cường đại.
Khiến Lục Diêu thất vọng là, không lâu sau cô ta liền rơi vào bể tình, cô yêu phải một người đàn ông, sau đó mỗi ngày vây quanh đối phương, thậm chí vì không để đối phương sợ hãi, quyết tâm không tiếp xúc với hệ thống nữa.
Việc đến nước này Lục Diêu đương nhiên là bỏ đi tìm mục tiêu kế tiếp, thế nhưng từ đó về sau hắn vẫn thực để ý, ‘Tình yêu’ thật sự thần kì đến mức có thể làm người ta buông tha thứ từng vẫn luôn theo đuổi sao?
Trong trò chơi hệ thống, Lục Diêu ước chừng hao phí hai, ba trăm năm, sau đó hắn không còn hứng thú với hỉ nộ ái ố của nhân loại nữa, bởi vì mấy thứ ấy thật sự quá mức tương tự lại phổ thông.
Ngày đó Lục Diêu đi tới một thế giới tràn ngập tử vong cùng huyết tinh, hắn vô cùng thảnh thơi đi dạo trên ngã tư đường đổ nát không chịu nổi, tuy rằng chỉ là tinh thần thể, nhưng vẫn có quyền tản bộ a. Nếu lấy tiêu chuẩn nhân loại mà đánh giá, Lục Diêu cảm thấy năng lực cơ hồ có thể như một loại ra-đa, cho nên hắn tự nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của nhân loại từ nơi xa truyền đến.
Tiếng kêu thảm thiết ở thế giới này thật sự không có gì đáng kỳ quái, nhưng Lục Diêu vẫn đi tới nơi phát ra, nghĩ không chừng có thể gặp được người nào thú vị.
Xuyên qua vách tường trước mặt, Lục Diêu nhìn thấy phía trước có năm người, trong đó có một nữ nhân đang bị một đám quái vật tên là “Tang thi” gặm cắn, da thịt vốn trắng nõn bị tang thi cắn đến huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn có thể nhìn thấy xương trắng, bốn người khác hẳn là đồng bạn của cô ta đang cầm súng hoảng sợ đứng phía đối diện, cự ly chừng mấy chục mét có thể thấy được bọn họ không dám đi cứu trợ, hơn nữa kiểu này cũng không có khả năng cứu về được.
Nữ nhân không ngừng kêu rên thê thảm, chỉ thấy cô ta liều mạng vươn tay về phía đồng bạn, khuôn mặt vì sợ hãi cùng thống khổ mà vặn vẹo đã nhìn không ra vẻ xinh đẹp vốn có, cô dùng thanh âm khàn khàn hô,“Cứu ta a! Van cầu các ngươi cứu ta! Chúng ta không phải đồng bạn sao?! Lục Dật Văn, cứu cứu ta, cứu cứu ta!”
Lục Diêu chú ý tới giữa đám người đối diện có một thanh niên trắng nõn tuấn mỹ, sắc mặt y giờ phút này cũng trắng bệch, nhưng cũng không khó nhìn ra ngày thường y hẳn là một người hiền lành ôn nhu. Người tên Lục Dật Văn kia khi nghe đồng bạn kêu cứu rõ ràng khẽ run rẩy, khống chế hai tay phát run, ép buộc bản thân bước lên một bước –
“Ngươi điên rồi sao?! Nữ nhân kia đã không thể cứu được nữa! Cho dù cứu về không đến mấy tiếng cũng sẽ biến thành tang thi!” Một nam nhân tóc húi cua kéo giật Lục Dật Văn lại, hét lớn.
Lục Dật Văn bị bắt dừng cước bộ, chuyện này y đương nhiên hiểu được, y chẳng qua là không đành lòng, không đành lòng nhìn thấy người từng là đồng bạn cứ như vậy bị vứt bỏ, sau đó tử vong. Chỉ thấy y nhắm chặt mắt, dùng thanh âm khàn khàn nói, “Thực xin lỗi, Judy……”
“Chúng ta đi mau! Thừa dịp tang thi cắn nữ nhân kia không rảnh chú ý tới chúng ta!” Một nam nhân khác giữ chặt Lục Dật Văn liền xoay người bắt đầu chạy như điên, theo thân ảnh đồng bạn biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt Judy đã tràn ngập tuyệt vọng cùng căm hận vô tận – vì sao, vì sao lại vứt bỏ ta, không phải đã nói là đồng bạn sao?
Lục Diêu không phải chưa từng thấy loại người vẫn duy trì thiện tâm nực cười giữa thế giới hắc ám này, kinh nghiệm cho hắn biết người này không có kết cục tốt đẹp gì, nhưng hắn vẫn đi theo – còn tốt hơn không có việc gì làm a.
Bốn người một đường chạy như bay, chạy tới một tầng hầm bỏ hoang mới an tâm, nữ nhân duy nhất trong bốn người thoát lực ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng nõn đã dính đầy tro bụi, một đầu tóc vàng cũng không còn rực rỡ, trong lòng cô gắt gao ôm một cái ba lô, bên trong là nước và thức ăn đổi bằng mạng Judy. Mặc dù lấy được đồ ăn duy trì sinh mệnh, nhưng nữ hài vẫn nhịn không được bật khóc, “Đồ ăn chỉ có thể chống đỡ được một tuần, một tuần sau chúng ta lại phải đối mặt với đám quái vật kia sao…… Ta không muốn a……”
“Milla, không sao đâu, chúng ta sẽ không có việc gì, sẽ không có ai xảy ra chuyện nữa……” Lục Dật Văn an ủi vỗ vỗ vai Milla, nhưng tất cả mọi người đều biết, đấy chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
Lục Dật Văn không thấy được, nhưng Lục Diêu lại chú ý tới, hai nam nhân còn lại bí mật đưa mắt nhìn nhau, một người Tây phương cùng một người nhìn qua diện mạo như là người Á châu, hiển nhiên đã lén giao hẹn gì đó, trong mắt bọn họ chợt lóe một tia tàn nhẫn cùng không từ thủ đoạn.
Lục Diêu đoán, bọn họ đại khái không lâu nữa sẽ làm chuyện gì đó, hơn nữa sẽ không chuyện tốt.
Không ngoài sở liệu của hắn, khi trời về khuya, sau khi Lục Dật Văn cùng Milla đều ngủ rồi, Lục Diêu thấy người da trắng gác đêm đánh thức người kia, hai người gật gật đầu với nhau, yên lặng không tiếng động từ góc hẻo lánh cầm dây thừng ra, mỗi người lấy một cây gỗ, dùng sức đập vào đầu Lục Dật Văn cùng Milla đang ngủ say.
Hai người xác nhận bọn họ đã bị đánh choáng, mới dùng dây thừng trói chặt bọn họ lại. Lục Diêu nhìn cảnh này cũng không có bao nhiêu cảm tưởng, loại chuyện này hắn cũng không phải lần đầu gặp được.
Giữa trưa hôm sau, Lục Dật Văn mới tỉnh lại, mở mắt ra tin tức đầu tiên nhận được lại không phải thông qua ánh mắt, mà là tiếng la khóc của nữ hài truyền đến bên tai, “Tránh ra! Tránh ra! Lũ khốn kiếp các người! Không chết được tử tế!!”
Lục Dật Văn cố sức quay đầu, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mặt thì khϊếp sợ trừng lớn mắt – y thấy Milla bị trói chặt, quần áo trên người đã bị phá tan thành từng mảnh, hai tên ‘đồng bạn’ giờ này đang dùng lực tách hai chân Milla, tên người Á châu đang quay lưng về phía y, từ động tác eo bụng không khó đoán ra gã đang làm cái gì, mà một người da trắng khác lúc này cũng đang ngồi một bên xem cảnh hay.
“Các ngươi đang làm cái gì?!” Lục Dật Văn phẫn nộ hô.
“Xuy, tiểu bạch kiểm tỉnh rồi, ngươi muốn làm một phát không? Mặt mũi cũng rất được đấy.” Tên Á Châu cũng không thèm liếc Lục Dật Văn, chỉ cười lớn nói với tên người da trắng kia.
“Ta lại không thích nam nhân.” Người da trắng khinh thường đáp, lại nhìn biểu tình vẫn không dám tin của Lục Dật Văn, cười nhạo đối phương, “Không có gánh nặng hai người các ngươi, chỗ này cũng đủ ăn một thời gian, mẹ kiếp tên bệnh thần kinh này, bao nhiêu lần vì cứu người thiếu chút nữa kéo lão tử vào! Sớm nhìn ngươi ngứa mắt rồi! Có điều ngươi yên tâm, ngươi vẫn có thể sống mấy ngày, đợi ra ngoài tìm đồ ăn các ngươi còn phải dùng để uy cương thi a.”
“Vì sao, chúng ta…… Chúng ta là đồng bạn a……” Lục Dật Văn vẫn không thể tin mọi chuyện trước mặt mình, y không hiểu, rõ ràng là đồng bạn cùng sinh cùng tử, vì sao lại làm như vậy?
.