Nói đến cũng kỳ quái, từ ngày đó về sau Lục Diêu phát hiện bản thân lại không còn cảm thấy không khỏe, thân thể ốm yếu lúc trước hoàn toàn không thấy bóng dáng, có lẽ cái đoàn xinh đẹp gì kia đích thực hữu hiệu cũng không chừng.
Lục Diêu đối với thân phận bên ngoài của Thanh Sơ không miệt mài theo đuổi, nhưng vẫn biết đối phương trước kia là tấm gương điển hình tu chân chính phái, mà hiện giờ đã biến thành nhân vật đáng sợ mà kẻ khác phải kiêng kị. Căn cứ theo lời chính Thanh Sơ nói, trừ những phương diện có liên quan tới Lục Diêu, y không cho rằng tâm tính mình từng có bất cứ thay đổi gì, cũng không cảm thấy đã làm ra chuyện gì đó không đúng.
Trừ chuyện đó ra mà nói cái gì đáng để để ý tới, đại khái chính là những chuyện trong tiềm thức mà mình đã quên, có cái gì đó không tầm thường, hơn nữa thứ gì đấy thập phần trọng yếu. Hỏi Thanh Sơ thì đối phương cũng úp mở, tuy rằng cũng không phải không thể cưỡng ép hỏi ra, thế nhưng có chút phiền phức, vẫn là mặc kệ đi.
Thêm nữa, Lục Diêu có chút hứng thú với chiếc nhẫn bên tay trái mình. Lục Diêu chưa bao giờ thấy vật phẩm nào có phong cách tương tự như chiếc nhẫn này, thứ này mặc kệ là thiết kế hay chất liệu đều không hợp với bất kể thứ gì khác, thậm chí như là không thuộc về thế giới này.
(nhẫn của Thường Dục thế giới hiện đại tặng đó, nhắc lại cho những nàng đã quên:p)
Nhìn coi như thuận mắt, liền tạm thời giữ lại đi.
Hiện tại sinh hoạt của Lục Diêu và Thanh Sơ rất đơn giản, nơi nơi du sơn ngoạn thủy, ngẫu nhiên tới nơi dân chúng bình dân sinh hoạt dạo chơi. Nếu chỉ có Lục Diêu thì sinh hoạt như vậy là thập phần bình thường, ban đầu hắn vốn tưởng rằng Thanh Sơ càng thích hợp với sinh hoạt ngày ngày bế quan tu chân gì đấy, nhàn thì đi tìm xem pháp bảo hoặc cùng người tỷ thí một phen, nhưng không nghĩ tới là Thanh Sơ tựa hồ còn thích sinh hoạt như thế này hơn cả hắn, “Dùng thân phận nhân vật phản diện gϊếŧ người không chớp mắt mà xét, ngươi thật đúng là thong dong.” Chiếc thuyền lá phiêu đãng giữa hồ Tùy Ba, Lục Diêu nhìn tầng tầng gợn sóng tản ra, cảm thán nói.
“Ta không tu ma, đương nhiên không thích chém giết.” Thanh Sơ nhịn không được nhăn mày, vấn đề này y đã sửa đúng rất nhiều lần, Lục Diêu lại vẫn thích so sánh y với đám cuồng đồ ma đạo kia, y cơ hồ muốn hoài nghi có phải Lục Diêu cảm thấy hứng thú với đám điên ấy không. Hơn nữa y không đi tìm kiếm Mạch Cẩm cùng Nghiên Sương đào tẩu, cũng là bận tâm đến sát khí trên người quá nặng có thể sẽ ảnh hưởng đến thân thể Lục Diêu, chỉ cần hai người kia không xuất hiện, y về sau cũng không tính xuống tay.
“Chỉ có ngươi còn cho rằng mình bình thường hơn ma tu.” Chuyện này Lục Diêu cũng thực bất đắc dĩ, trong khái niệm của Thanh Sơ chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có bao nhiêu không bình thường, ít nhất những lời đồn đại gần đây, Lục Diêu đã nghe qua không ít lời hoài nghi Thanh Sơ là tu ma thuỷ tổ
(người tạo ra tu ma). Quả thật hành vi đồ sát hơn vạn tu chân giả của y rất kinh thế hãi tục, khiến toàn bộ Tu chân giới lưu lại bóng ma, có thể nói là nhân vật khiến trẻ con ngừng khóc ban đêm.
Lắc đầu, Lục Diêu không tính tiếp tục thảo luận đề tài chú định không có kết quả này, ngược lại nhẹ nhàng bâng quơ tung ra một câu khiến Thanh Sơ sắc mặt trắng bệch, “Gần nhất luôn có điểm trực giác kỳ quái, như là sắp phải rời đi tới chỗ nào đó, hôm nay cảm giác đặc biệt cường liệt……” Thân mình hắn không có gì đáng sầu lo, chung quy chuyện này hư vô mờ mịt, lo lắng cũng không thể tìm ra. Tính sơ sơ, từ khi hai người chính thức xác lập quan hệ đến hiện tại hẳn cũng đã một năm.
Nhưng Thanh Sơ nghe xong lại nôn nóng bất an, cái loại trạng huống như tùy thời ngã khỏi thuyền. Lục Diêu vốn muốn trêu chọc y, cho rằng y nghe xong hẳn sẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó tỏ vẻ chuyện này không có khả năng thực hiện, bộ dạng như trời sụp xuống thế này làm hắn rất hứng thú, “Thật sự sẽ có chuyện gì sao? Ta sẽ đi đâu? Bằng cách nào?”
“……” Thân thủ gắt gao túm lấy ống tay áo Lục Diêu, Thanh Sơ vô thức toát ra một tia âm lãnh, không đáp lại.
Lục Diêu bĩu môi, tức giận nói, “Bản thân ta trước mắt không định đi chỗ nào hết, nhân tố ngoại lực thì chính ngươi phụ trách giải quyết, nếu ngươi đang nghĩ cái gì đó sẽ khiến ta nổi giận, tốt nhất đừng nói ra. Còn có vấn đề gì?” Đây cũng miễn cưỡng coi như là nửa hứa hẹn, hứa hẹn rằng hắn sẽ không chủ động rời đi.
Nghe lời này, Thanh Sơ thần tình mới dịu đi chút, hàn băng bị tiếu ý thay thế, khoái trá kéo tay Lục Diêu.
Bên bờ, một vị công tử tuấn lãng một thân hoa phục phe phẩy chiết phiến trong tay, trên nét mặt vừa có chút bất đắc dĩ lại có chút ngạc nhiên, thở dài với thị nữ bên cạnh gã, “Không nghĩ tới lại gặp được hai người kia ở đây, một năm không gặp, tựa hồ hai bọn họ ngày càng có nhân khí, trước kia một người hai người đều cổ cổ quái quái. Ý ngươi thế nào, Nghiên Sương?”
“Chủ nhân nói đúng.” Nghiên Sương thuận theo gật đầu, nhìn qua vẫn cung kính như trước, mặt cười lại có vẻ lạnh lùng.
Đau đầu khép lại chiết phiến, Mạch Cẩm đã sửa thói quen ấy của Nghiên Sương không ít lần, lại sửa hoài không xong, “Không cần nói như vậy, ấn theo quy củ phàm nhân, ngươi nên gọi ta là phu quân mới đúng. Có điều ta hiếm khi thấy ngươi tức giận, còn nhớ mãi chuyện đó không quên?” Nay ở trước mặt Nghiên Sương, Mạch Cẩm cũng không còn tự xưng là bản tôn nữa.
Bị Mạch Cẩm nói làm mặt ửng đỏ, nhưng nhắc tới chuyện này Nghiên Sương vẫn phẫn uất không thôi, mày liễu nhăn lại, “Một kiếm kia, là hướng về phía ngực chủ nhân!” Nếu không phải nàng đúng lúc đẩy Mạch Cẩm ra, nàng quả thực không dám tưởng tượng hiện tại bản thân đang ở nơi nào, làm chuyện gì.
“Ngươi vậy mà cũng thù dai thật. So với chuyện ấy ta càng hiếu kì, hai người kia cư nhiên bên nhau lâu như vậy, tuy rằng lúc trước là thuận miệng lừa dối hắn, nhưng ta ngược lại thật sự không cho rằng bọn hắn có thể bên nhau.” Mạch Cẩm nhún nhún vai, đưa mắt nhìn hai người thân mật cùng ngồi trên thuyền phía xa xa, cư nhiên cũng sinh ra ảo giác cảnh còn người mất. Nếu nói không hề khúc mắc tự nhiên là không có khả năng, chẳng qua hành động kia của Thanh Sơ cũng đã thúc đẩy quan hệ giữa gã và Nghiên Sương tiến thêm một bước, cho nên Mạch Cẩm cũng không tính toán báo thù gì hết, liền thuận theo tự nhiên đi.
Lúc này một nam tử đi trên cầu không biết là trượt chân hay bị người đυ.ng vào, lại lộn đầu ngã nhào vào trong nước, lập tức xung quanh xôn xao. Không hi vọng chạm mặt Thanh Sơ, Mạch Cẩm liền mang theo Nghiên Sương xoay người rời đi, người ngoài nhìn chỉ thấy một đôi tài tử giai nhân thân mật đi du ngoạn nơi khác.
Thanh Sơ đang muốn làm hành động thân mật, liền nghe thấy bên bờ hồ truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, “A! Có người rơi xuống nước!”
“Đi cứu người, dùng phương pháp của thường nhân.”
Lục Diêu không phải kẻ thích lo chuyện bao đồng, lúc này bảo y đi cứu người hiển nhiên là muốn nhân cơ hội đánh gãy động tác của y. Tuy trong lòng bất mãn, nhưng Thanh Sơ vẫn đứng lên, dưới chân điểm nhẹ nhảy khỏi thuyền, bắt chước người võ công cao cường dùng khinh công bay đến chỗ người rơi xuống nước.
Mà Lục Diêu an vị trên thuyền, nhàn nhã nhìn Thanh Sơ túm được người không ngừng giãy dụa trong nước bay qua bên bờ. Thanh Sơ trực tiếp ném người lên bờ, cũng không quản đối phương còn đang mãnh liệt ho khan, liền xoay người muốn trở về thuyền, nhưng mới quay người lại, Thanh Sơ vừa vặn nhìn thấy phía sau Lục Diêu từ hư không xuất hiện một cánh tay trắng nõn. Thân thể chạy trước ý thức liền toàn tốc phi về phía thuyền nhỏ, đối phương lại không hoảng không vội phất phất tay về phía y, sau đó một phen bắt lấy cổ tay không hề phòng bị của Lục Diêu, nháy mắt công phu liền mang theo Lục Diêu đang lộ vẻ kinh ngạc kéo vào hư không, tiêu thất.
Khoảng cách chỉ có một chút, Thanh Sơ cơ hồ đã giữ được Lục Diêu, ngay sau đó đối phương liền biến mất trước mặt mình, nắm chặt bàn tay không giữ được cái gì, có khả năng hô phong hoán vũ lại cái gì cũng không làm được, lòng bàn tay trống không giống như trào phúng y không chút lưu tình.
Cứng còng đứng trên thuyền thật lâu, tiếng kinh hô của phàm nhân trên bờ bị Thanh Sơ xem nhẹ, có lẽ qua một khắc, có lẽ qua mấy canh giờ, băng tuyết trên mặt y mới dần dần biến mất, nhẹ nhàng nhắm mắt một lát, lại mở mắt ra, mâu trung thần thải đã biến mất vô tung, như là một con rối chế tác hoàn mỹ, trừ có bề ngoài có tính lừa gạt, cơ hồ không có bất cứ đặc điểm nào của nhân loại.
Chỉ nghe Thanh Sơ lầm bầm lầu bầu không chút cảm xúc, “Trái với quy tắc, đáng chết……”
Ngẩng đầu, yên lặng nhìn phía chân trời xa xôi, Thanh Sơ tay phải khẽ nâng, trên lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện một đóa hoa giấy thủ công sần sùi, cho dù nói khách sáo cũng vẫn là không dễ nhìn, đóa hoa bị biến thành chi chít nếp nhăn, chỉ miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dạng đóa hoa, có vẻ rất đáng thương. Bàn tay thon dài siết mạnh, đóa hoa yếu ớt trong khoảnh khắc bị nghiền nát.