Ngày hôm sau, Grant lại tới nữa, trong ánh mắt phẫn nộ của bạch miêu cười hì hì vào cửa.
“Lục Diêu, ta ngày hôm qua quên, chúng ta còn chưa xoát thẻ căn cước đâu.”
“Đó là cái gì?”
Lục Diêu đưa thẻ căn cước của mình cho Grant, chỉ thấy Grant cũng lấy thẻ căn cước ra, hai tấm thẻ xếp chồng lên nhau ba giây, phát ra tiếng vang đích đích, Grant trả thẻ cho Lục Diêu, “Như vậy là trao đổi thông tin thẻ căn cước, về sau là có thể liên hệ với nhau.”
Quả nhiên thực tiện.
“Được rồi, hôm nay chúng ta tán gẫu về đệ đệ khả ái kia của ta đi.”
“……” Lục Diêu sửng sốt, hắn hoàn toàn không biết gì về An Duy Tư, trò chuyện thế nào?
Grant lộ ra một nụ cười sáng lạn, túm cái gối ôm ngăn trở miêu trảo bay tới, chủ động mở đầu, “Nghe nói ngươi đến từ tinh cầu vô danh, ngươi chắc hẳn chưa từng nghe qua kỳ thật An Duy Tư với ta là huynh đệ cùng mẹ khác cha.”
“Cho nên?” Xem ra lúc này đây, bản thân chỉ cần làm người nghe đủ tư cách là được.
“Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là phụ thân An Duy Tư! Mẫu thân đại nhân sinh hạ An Duy Tư liền tự sát, ngươi biết vì sao không?” Grant hưng trí bừng bừng đàm luận bát quái nhà mình, “Bởi vì phụ thân An Duy Tư là dị thú! Cực ít dị thú cao đẳng có thể biến thành hình người, mẫu thân đại nhân trong một lần lữ hành qua các vì sao, bị một dị thú cao đẳng cưỡng bức, không khéo có thai.”
Có thể tưởng tượng vào thời điểm phát sinh sự việc gia tộc bọn họ hỗn loạn cỡ nào, nhưng Grant không mảy may đề cập tới, gã không phải muốn nói thứ này, “Đương nhiên, lúc ấy mẫu thân đại nhân còn muốn giấu diếm, bà ôm một tia hi vọng, hi vọng hài tử này là của phụ thân đại nhân, thế nhưng sau khi An Duy Tư sinh ra, tất cả mọi người đều thấy mái tóc cùng ánh mắt màu ngân bạch của hắn, đó không phải màu sắc nhân loại có thể có.”
Lục Diêu gật gật đầu, hắn cũng hiểu được màu mái tóc và ánh mắt của An Duy Tư rất kỳ quái, thì ra là vì nguyên nhân này.
“Cho nên mẫu thân đại nhân liền tự sát, việc sỉ nhục gia tộc như vậy, phụ thân đại nhân vốn muốn gϊếŧ An Duy Tư, nhưng ông không hạ thủ, bởi vì ông yêu mẫu thân đại nhân, đương nhiên, An Duy Tư sinh hoạt trong gia tộc thập phần gian nan, cơ hồ không có ai liếc nhìn hắn một cái.” Thấy Lục Diêu nghe coi như nghiêm túc, Grant cười cười, “Đại khái bởi vì vậy, An Duy Tư hình thành tính cách không ưa nổi. Kỳ thật về hắn còn một bí mật không tính là bí mật, ít nhất đối với ngươi thì tạm thời tính là bí mật, ta vốn muốn nói với ngươi, thế nhưng ta sửa chủ ý.”
“……” Tư duy người này làm hắn không thể lý giải, “Cho nên, ngươi nói chuyện này là muốn biểu đạt cái gì?”
Grant nhún vai, không chút xấu hổ, “Kỳ thật ta là tính đến nói với ngươi, tên tiểu tử muộn tao An Duy Tư kia dù thích ngươi cũng sẽ không nói với ngươi, cho nên ngươi có thể chủ động một chút.”
“……”
“Thế nhưng hiện tại, ta quyết định không làm một hảo ca ca nữa, cái bí mật kia nếu tò mò ngươi có thể tự mình đi hỏi, không có hứng thú thì coi như không biết, bởi vì ta tính cướp người của đệ đệ thân ái.”
Chiều ngang đề tài có phải càng lúc càng lớn rồi không.
Grant cười tủm tỉm đến gần Lục Diêu, nhanh chóng đặt lên đôi môi hơi mím kia một nụ hôn,“Ta rất muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của ngươi, làm sao đây?”
Theo tình huống thông thường, Lục Diêu hiện tại hẳn nên đuổi người ra khỏi nhà, nhưng sự tình phát triển như vậy vừa vặn là hắn hi vọng, một khi đã như vậy cố thỏa mãn đối phương một chút vẫn có thể.
Lục Diêu cúi đầu chuẩn bị một chút, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn không chút thay đổi giờ lại mang ửng đỏ, như là bất an mà cắn cắn môi, ánh mắt ướt sũng, rất giống như ngượng ngùng khi bị người yêu trêu đùa.
Đây là một kỹ năng khác mà Lục Diêu không muốn người biết: Kỹ xảo biểu diễn kỳ thật rất tốt. Theo hắn thấy loại ngụy trang đơn thuần này thật sự không có gì đơn giản hơn, đến chuẩn bị một chút cũng không tất yếu.
Này lực sát thương thật sự quá lớn, đây là phạm quy!
Trong phòng tổng cộng có ba hơi thở, hiện tại có hai đã choáng váng.
Grant còn tốt, chỉ là bị mĩ mạo mê hoặc có điểm phát ngốc, nhưng mà không đợi gã mở miệng nói gì, Lục Diêu bỗng nhiên thu hồi biểu tình kia, vài bước chạy đến góc kia của sa lon, nôn nóng ôm lấy bạch miêu mềm nhũn, kiểm tra xác định không bị thụ thương, hô hấp cũng bình thường sau mới nghi hoặc hỏi, “Nó làm sao?”
Grant: “…… Hình như là ngất đi.”
Lục Diêu: “Vì cái gì?”
Grant: “Đại khái là kích động quá độ.”
Lục Diêu bật cười, hắn thật sự không thể tưởng được còn có con mèo vô dụng như vậy, nhìn thấy biểu tình hơi chút đặc biệt của người chủ lâm thời liền ngất đi, một điểm cũng không giống An Duy Tư thượng tướng lãnh ngạnh kia.
Mà Grant cũng đầy mặt tiếc hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đều lười nói nó không tiền đồ.
“Đừng động nó, ném qua một bên cũng không chết được, hơn nữa ta vừa rồi mới nói muốn cướp ngươi, ngươi đồng ý không?”
Nhìn thoáng qua Grant tựa tiếu phi tiếu, Lục Diêu đương nhiên không thể đồng ý đơn giản như vậy, trước không đề cập tới thật giả, mọi người luôn thực dễ chán ghét thứ dễ dàng nắm trong tay, “Suy nghĩ nhiều quá.”
Cho đến nay, toàn bộ biểu hiện của Grant đều nhìn không ra gã là quái thai sẽ thấy huyết tinh mà hưng phấn, hiện tại khiến Lục Diêu càng sờ không được tâm tư đối phương, cũng không nguyện ý bên gã thời gian quá dài, để tránh biến khéo thành vụng, “Ta cho rằng ngươi hẳn nên rời khỏi đây trước khi nó tỉnh lại.”
Bị cự tuyệt lại bị đuổi Grant cũng không buồn bực, không quan trọng cười cười, rất có thâm ý nhìn thoáng qua bạch miêu vẫn mềm nhũn trong lòng Lục Diêu, tươi cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, giống như đã biết bí mật trọng đại gì, nhưng lại không chịu nói, người thấy liền khó chịu, “Ta đây hôm nay trước cáo từ, có điều nếu ta nói tính theo đuổi ngươi, vậy vẫn có thể thường xuyên tới, không cần nhớ nhung ta quá nga – ”
Không muốn tìm tòi nghiên cứu nụ cười ý vị thâm trường kia của Grant đại biểu cho cái gì, Lục Diêu cúi đầu mắt nhìn bạch miêu té xỉu, tâm tình mới trở nên khoái trá một chút, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ đầu bạch miêu, “Dậy, tiểu gia hỏa.”
Bị Lục Diêu cứu tỉnh, bạch miêu thoáng mê mang mở mắt nhìn nhìn bốn phía, lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái mũi phấn hồng ngửi ngửi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt mỉm cười của Lục Diêu, giật mình một cái, tựa hồ rốt cuộc nghĩ đến tình huống mất mặt vừa rồi.
“Được rồi, ngươi mất mặt cũng không phải lần một lần hai, tự đi chơi đi.” Nói, Lục Diêu vừa định buông bạch miêu ra, động tác lại dừng lại, hắn nghĩ đến mình cho đến giờ còn chưa tắm rửa cho bạch miêu, tính tính cũng đã vài ngày.
Vì thế Lục Diêu trong tầm mắt hoảng sợ của bạch miêu, ôm nó đi vào phòng tắm.
“Miao!” Bạch miêu tiến vào phòng tắm tựa hồ liền biết sắp sửa phát sinh cái gì, liều mạng giãy dụa, Lục Diêu dùng lực đè lại, uy hϊếp nói: “Không tắm rửa, liền ngủ sô pha.”
Bạch miêu cứng đờ, nhất thời yên tĩnh, gục đầu tùy ý để Lục Diêu ôm mình tới vòi hoa sẽ trong phòng tắm.
Chỉnh đầu lọc thành tia nhỏ, Lục Diêu điều chỉnh nước qua độ ấm thích hợp, đang muốn bắt đầu tắm rửa cho bạch miêu, ngẫm lại bản thân cũng có thể tranh thủ tắm qua, mặc quần áo tắm cho sủng vật cũng không tiện. Không chút do dự, Lục Diêu liền đứng dậy cởϊ qυầи áo, bạch miêu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lục Diêu trình diễn thoát y, lại cảm giác muốn ngất đi.
Lục Diêu thấy bạch miêu ánh mắt đều thẳng, thầm nghĩ con mèo này thực kỳ quái, cư nhiên hảo nam sắc?
Hạ thấp người, Lục Diêu bắt đầu cọ rửa cho bạch miêu, khi hắn bắt đầu tạo bọt trên người bạch miêu, bạch miêu rốt cuộc lại một lần hôn mê bất tỉnh.
“……” Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, này cũng là một loại năng lực.
Từ đó về sau, Lục Diêu liền buông tha ý tưởng tắm rửa cho sủng vật nhà mình, liền cho nó một chậu nước để nó tự tắm rửa đi.
Lục Diêu sinh hoạt kỳ thật thực đơn điệu, ở hiện đại trừ khi ngẫu nhiên tới phòng thể thao, trung tâm bơi lội làm một ít rèn luyện tất yếu, vào thời gian rảnh rỗi cơ bản hắn sẽ không ra ngoài, hắn không thích đi dạo phố, không thích du lịch, không thích đóng quân dã ngoại, đến tản bộ cũng hưng trí thiếu thiếu, cho người ta cảm giác như hắn hoàn toàn có thể qua thoát ly khỏi sinh hoạt quần thể, bản thân Lục Diêu cũng cho là như vậy.
Đọc sách, xem chút tin tức, mệt mỏi liền ngủ một hồi, đó đại khái chính là sinh hoạt hắn đã quen.
Mà hiện tại chẳng qua chỉ là nhiều thêm việc chọc chọc mèo, và ngẫu nhiên ứng phó với Grant tới chơi mà thôi, tổng thể mà nói Lục Diêu đối với loại sinh hoạt này không có gì bất mãn. Lại nói, nói chuyện phiếm với Grant kỳ thật rất nhẹ nhàng, gã sẽ không nói tới đề tài nào mà Lục Diêu không thể hiểu, cũng không giống vài người luôn lẫn những lời tâng bốc bản thân, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn một chút, nhưng không có ý gì khác, đối phương thật sự là người rất có mị lực.