*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư viện Barlow.
“Sư phụ, là tiếng chuông di động của người đang vang lên nha ~” Tiểu bạch thỏ đang ghé vào bên người Lăng Mộ Ngôn an giấc đột nhiên ngẩng đầu ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt lười nhác nói.
Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không đếm xỉa tới thanh âm không ngừng vang lên kia, vẫn như trước đọc sách, đẩy đẩy mắt kính từ chối cho ý kiến đáp, “Ừm, phải không?”
Kỷ Lưu Cảnh lại ngáp một cái, vẻ mặt tò mò hỏi, “Đúng a, chỉ là rất hiếm thấy, trước kia chưa bao giờ nghe thấy di động của sư phụ vang lâu như vậy.”
“Vậy ngươi làm sao biết là tiếng chuông di động của ta.” Lăng Mộ Ngôn ngón tay trắng như sứ buông xuống không đỡ cằm nữa, ngữ khí biếng nhác hỏi ngược lại.
“Bởi vì trong thư viện này chỉ có hai người chúng ta a, sư phụ.” Kỷ Lưu Cảnh suýt chút nữa lại nằm úp sấp, biểu cảm buồn ngủ xoa xoa khuôn mặt, “Không phải của tôi nên đương nhiên là của sư phụ rồi.”
Lăng Mộ Ngôn lúc này mới lấy ra chiếc di động đã vang lên hồi lâu suýt chút nữa bị mình quên mất, sau đó ghét bỏ liếc cô một cái, “Ngươi là mì sợi sao, vặn tới vẹo đi.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…” Sư phụ, lời này của người thực sự rất độc ác!!
“Đừng gọi đến số này nữa, gọi nhầm số rồi.” Sau khi tiếp nhận, Lăng Mộ Ngôn đối với di động phun ra một câu lạnh lùng như vậy liền chuẩn bị cắt đứt cuộc gọi.
“Chờ đã, Lăng Mộ Ngôn!” Bên kia đúng lúc truyền tới tiếng kêu rõ ràng có chút hổn hển, “Ta chính là tìm ngươi, Lăng Mộ Ngôn!”
Nghe thấy giọng nữ có chút quen thuộc này, con ngươi màu lục còn mang theo buồn ngủ của Kỷ Lưu Cảnh chợt lóe lên, sau đó dường như không có việc gì xoa xoa đôi mắt, tựa hồ có chút thanh tỉnh.
“Vậy cô là ai?” Lăng Mộ Ngôn mang theo chút hứng thú đem sách đặt qua một bên, thân thể nửa tựa vào ghế sopha, nhướng mày hỏi, “Làm sao biết được số điện thoại của tôi?”
“Bởi vì ta là người của Heath Voight.” Nữ nhân mang theo kiêu ngạo lạnh lùng đáp lời.
“… Lại là Heath Voight?” Lăng Mộ Ngôn có chút không kiên nhẫn day day huyệt thái dương, khẽ cười một tiếng, “Ludwig cái tên biếи ŧɦái kia đã có thể xuất viện rồi sao? Các người cư nhiên có tâm tư nhàn hạ như vậy tới tìm ta.”
“Ngươi —–!” Nữ nhân ngừng lại một chút, đột nhiên cắn răng nói, “Ngươi căn bản không xứng đứng ở bên cạnh gia chủ! Căn bản không có tư cách kia, đừng quá kiêu ngạo!”
Rầm —–
Vừa dứt lời, cửa chính của thư viện đột nhiên bị đá văng, nữ nhân vẻ mặt cao quý lãnh diễm lạnh lùng trừng mắt nhìn sư đồ hai người biểu tình trống rỗng đồng thời quay đầu lại.
Thời gian dường như bị ngưng đọng trong chớp mắt.
“Ôi chao —–” Kỷ Lưu Cảnh đột nhiên chớp chớp đôi mắt, hơi hơi nghiêng đầu vẻ mặt ngây thơ, “Tôi đang tự hỏi là ai mà quen thuộc như vậy nha ~ hóa ra là Lucy tiểu thư a, khó trách kiêu ngạo như vậy. Sư phụ ~ vừa rồi thật sự là dọa chết tôi nha, phải an ủi nha ~”
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi, “Đừng bán xuẩn nữa, cẩn thận chỉ số IQ sẽ biến thành giống như cô ta.”
Kỷ Lưu Cảnh tức khắc vẻ mặt kinh ngạc bịt miệng, “Sư phụ! Người đừng dọa sợ tôi a, điều này thật sự là quá quá đáng sợ!”
Lucy: “…”
“Các người —– các người thật quá đáng!” Cô ả thở hổn hển, “Còn có ngươi, Kỷ Lưu Cảnh! Ngươi cái đồ phản bội vong ân phụ nghĩa này, cư nhiên dám đầu nhập vào Lăng gia!”
Kỷ Lưu Cảnh nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội chớp chớp đôi mắt màu lục đơn thuần, “Phản bội? Đó là cái gì, tôi cùng Heath Voight các người không có nửa điểm quan hệ a, ân nghĩa gì đó rốt cuộc chui ở đâu ra? Lucy, đầu óc của cô thật sự không có vấn đề gì chứ, thật đáng sợ, nếu giống với Paramecium không phải sẽ rất gay go sao?”
* Paramecium:
còn gọi là trùng đế giày, trùng cỏ, trùng giày hay thảo trùng. là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào của Paramecium đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định. Paramecium được con người biết đến trước tiên trong thế giới động vật đơn bào. Tóm lại, ở đây Kỷ Lưu Cảnh xoáy đểu Lucy là sinh vật đơn bào, không có não
“—– Kỷ Lưu Cảnh!”
“Cửa thư viện bị phá hỏng không liên quan đến ta.” Không tham gia vào cuộc chiến của hai cô gái, Lăng Mộ Ngôn đánh ngáp một cái, lười biếng lên tiếng, “Adonis tên ngu xuẩn kia về sau đừng có chạy tới Lăng gia đòi nợ, ta cũng sẽ không bởi vì thương cảm Heath Voight các người nghèo túng thảm thương mà mềm lòng đâu.”
Lucy nổi giận đùng đùng hét lên, “Lăng Mộ Ngôn ngươi có tư cách gì đứng ở bên cạnh gia chủ, dựa vào cái gì dám đối đãi với gia chủ như vậy! Chẳng qua là một con chó săn của Lăng thị mà thôi, căn bản không tư cách đứng ở bên cạnh gia chủ! Ngươi căn bản không xứng với gia chủ!!”
Lăng Mộ Ngôn cúp mắt, ngắn lại Kỷ Lưu Cảnh sắp bùng nổ, mái tóc đen mềm mại nhỏ vụn hơi hơi che khuất ánh mắt, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ thấy hắn có chút muốn nói lại thôi, “Thực xin lỗi, tuy rằng người nói như vậy, nhưng mà, quả nhiên ta vẫn…”
Ludwig đứng ở cửa nghe lén nhất thời dựng lên lỗ tai, bé con trong lòng không ngừng vặn vẹo, Mộ Mộ đây là chuẩn bị tỏ tình với mình sao? Cư nhiên nói ra trước mặt mọi người… Rõ thật là, rõ thật là không biết xấu hổ! Hừ (*/w*) [Này!]
Đúng lúc này, thanh âm bình tĩnh cứng nhắc mang theo khó chịu ung dung chậm rãi vang lên…
“—– Rất muốn đánh anh ta một trận a.”
Ludwig: … Σ(っ°Д°;)っ Mộ Mộ?!
“Ngươi —– ngươi thật sự cho rằng ngươi đánh thắng được gia chủ sao! Gia chủ chẳng qua đối với ngươi hạ thủ lưu tình mà thôi, ngươi cư nhiên không biết ơn, trái lại còn —–”
“Đủ rồi.” Thanh âm ôn nhu mang theo ý cười đột nhiên xen vào, “Lucy, ngươi đang làm gì ở đây?”
Thanh âm này rõ ràng nghe vào tai như gió mùa xuân, lại khiến Lucy cả người đều cứng lại. Thân thể của ả bắt đầu nhịn không được run lên, máy móc quay đầu qua, run giọng nói, “Gia chủ…”
“Ngươi cố ý đi tìm Mộ Mộ, là muốn làm cho Mộ Mộ hiểu lầm ta?” Ludwig khóe môi lây nhiễm ý cười huyết tinh, “Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, hửm?”
“Em, em là bởi vì lo lắng cho gia chủ a!” Dường như run rẩy đến cực hạn, Lucy cả người tựa hồ mắc bệnh tâm thần, điên cuồng hô lên, “Bởi vì em vẫn luôn ái mộ gia chủ a, mà người lại để ý Mộc Ca như vậy, hắn ta dựa vào cái gì làm cho gia chủ người a —–!”
Lời còn chưa dứt, Lucy liền bị Ludwig vô tình đá bay đến trên tường. Y thoáng khom người xuống, động tác nhìn như dịu dàng bóp lấy cái cổ của nữ nhân đang hơi hơi giãy chút, nâng lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp mà mỹ lệ, thanh âm càng thêm nhu tình như nước lại ẩn giấu sát ý, “Lucy, ta cho tới bây giờ có phải hay không quá mức dung túng ngươi, hửm?”
“Gia, gia chủ…” Lucy dần dần không thở nổi, rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, trong con ngươi nước mắt doanh tròng, sắc mặt tía nhợt muốn tránh thoát bàn tay đang gắt gao bóp lấy cổ mình, “Không, người không thể —–”
“Chẳng qua là con gái của một trưởng lão mà thôi, thực sự cho rằng ta sẽ để tâm?” Ludwig dịu dàng cười, lời nói phun ra lại băng giá tàn khốc, “Chỉ là một đám phế vật rõ ràng nên dưỡng lão không nên khoa tay múa chân mà thôi, vốn ta cũng không để ý, nhưng mà… vì sao các ngươi nhất định muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta nha?”
Lucy tức khắc mở to đôi mắt, “Không —–”
Hưởng thụ biểu tình hoảng sợ của nữ nhân, Ludwig không có nửa điểm thương tiếc tăng lực bàn tay, trên mặt vẫn như trước mang theo tươi cười ôn nhu tựa như thiên sứ thuần khiết.
Y chậm rãi đứng lên, lấy ra khăn tay luôn mang theo nghiêm túc chà xát bàn tay của mình, lúc này mới xoay người đối mặt với Lăng Mộ Ngôn mang theo hứng thú đang nhìn mình chằm chằm cùng Kỷ Lưu Cảnh biểu tình có chút trống rỗng.
Thấy một màn này, Kỷ Lưu Cảnh cũng không biết nên lộ ra biểu tình nào mới tốt, “Ách, đây xem như… chém gϊếŧ lẫn nhau sao?”
Chậc chậc, cư nhiên bị tươi sống bóp chết, chết thực sự không có mỹ cảm.
* mỹ cảm:
khả năng thưởng thức cái đẹp
Kỷ Lưu Cảnh ghét bỏ thầm nghĩ.
“Mộ Mộ, ta bị thương em cũng không đến thăm ta, thực thương tâm nha ~” Ludwig dường như không có việc gì đáp qua thi thể của Lucy, tươi cười dịu dàng nói, “Đem ta đánh cho gần chết lại không đến an ủi một chút sao?”
“… Chậc.” Lăng Mộ Ngôn bụm miệng hơi hơi nghiêng đầu qua một bên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, “Chỉ số biếи ŧɦái lại tăng lên sao.”
Kỷ Lưu Cảnh trợn mắt há hốc mồm, “Anh là si hán sao! Cư nhiên đối với sư phụ nói những lời như vậy!”
Ludwig tùy ý liếc cô một cái, đem tầm mắt quay trở lại trên người Lăng Mộ Ngôn, tiếp đó cảm thấy có chút không đúng lại một lần nữa di chuyển ánh mắt trở lại, có chút đăm chiêu, “Ngươi… hình như có chút quen mắt?”
Kỷ Lưu Cảnh: “…” Cô, cô nhất định phải gϊếŧ y a a a a a a!!!
Cô âm thầm trừng mắt liếc Ludwig một cái, sau đó nước mắt lưng tròng kề sát sư phụ nhà mình, “Sư phụ ~ QAQ”
Ludwig lập tức đen mặt, vẻ mặt khó chịu nhìn cái tay đang ôm lấy cánh tay của Lăng Mộ Ngôn kia, tròng mắt trở nên u tối kỳ dị. Vì sao có nhiều người quấn lấy Mộ Mộ nhà y như vậy? Thực muốn đem hai tròng mắt của cô ta móc ra, chặt đứt chân của cô ta, bẻ xuống tay của cô ta… làm cho cô ta không thể tiếp tục quấn lấy Mộ Mộ a ~!
Mẫn cảm cảm giác được sát ý hướng tới mình, Kỷ Lưu Cảnh tức khắc cảnh giác dựng lên lỗ tai, hung hăng trừng Ludwig, chỉ kém nước giương nanh múa vuốt.
Lăng Mộ Ngôn vỗ vỗ đầu của đồ đệ tiểu bạch thỏ nhà mình, “Đừng làm nũng nữa, vẫn còn là trẻ con sao?”
Kỷ Lưu Cảnh phồng má, lập tức vui tươi hớn hở cọ cọ cánh tay của hắn, sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc mắt về phía nam nhân càng ngày sát khí càng nồng đậm kia một cái.
Ngay tại thời điểm Ludwig muốn mở miệng, cô đột nhiên ôm lấy Lăng Mộ Ngôn, thanh âm ngọt ngào nũng nịu nói, “Tôi a, thích nhất sư phụ ~ so với bất kỳ người nào trên thế giới này đều thích hơn, thích nhất thích nhất toàn bộ thế giới này!”
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
~ ~ ~ ~ ~
* Paramecium: