Vô Hạn Thự Quang

Quyển 14 - Chương 39: Hạnh phúc (2)

Thật ra Neo Tokyo cũng không lớn lắm, nếu xét từ vị trí địa lý thì thật ra nó vẫn không lớn bằng Tokyo ngày trước. Tuy rằng nơi ở của Roger cũng cách chỗ của Ayanami Rei một khoảng, thế nhưng thứ nhất là vị trí địa lý chênh lệch không bao nhiêu, thứ hai là tốc độ đạp xe của Ikari Shinji rất nhanh, thế nên cũng không mất bao lâu, hoàng hôn còn chưa kịp buông xuống hết thì Ikari Shinji đã đèo theo Ayanami Rei đến nơi ở của Roger rồi.

Vừa đưa tay gõ cửa, Ikari Shinji liền lập tức nghe thấy giọng nói sang sảng độc quyền của Roger, hơn nữa nội dung hắn nói còn khiến cho cậu hận không thể lập tức xông lên đấm cho Roger mấy cú cho hả dạ.

“Các cậu không biết đâu, ha ha ha, tôi đã chính mắt nhìn thấy rất rõ ràng đó, quan hệ giữa thằng nhóc Ikari Shinji đó và Asuka thật sự đã tốt lên rồi cơ đấy! Khà khà, đây là một tin tức động trời phải không nào? Các cậu phải biết điều đó có nghĩa là…”

“Roger!”

“Chú Roger!”

Hai giọng nói cùng vang lên, một giọng là lời nhắc nhở của A Tinh, một giọng khác là tiếng hô của Ikari Shinji dù vẫn còn đang đứng ngoài cửa nhưng đã nhịn không được kêu lên. Vừa hô, cậu còn vừa dè dặt nhìn sang Ayanami Rei, thế nhưng hiển nhiên là cô không hề chú ý tới những lời mà Roger vừa nói, hoặc nên nói là dù có chú ý tới thì cô cũng sẽ không hiểu những lời đó có ý gì.

Lúc này, Roger đang dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng và cắn một cái đùi của một loài động vật không biết tên nào đó. Sau khi nghe thấy giọng của Ikari Shinji vang lên, hắn liền cười ha ha, sau đó nói với giọng như đang trêu chọc: “Ha ha, cậu dắt bạn gái đến đấy à? Chắc không phải là đang muốn đưa cô bạn gái bé nhỏ đến giới thiệu cho chú Roger đây biết đấy chứ?”

Ikari Shinji lập tức vừa xấu hổ vừa sốt ruột nói: “Chú Roger! Cháu không phải đưa bạn gái đến! Là Rei… Ayanami Rei, cháu muốn xin chú cho bạn ấy uống một ít rượu.”

Lúc này Roger mới cẩn thận nhìn Ayanami Rei đang đứng sau lưng Ikari Shinji, sau khi hơi ngẩn người ra một chút, hắn liền đưa tay vào ngực áo và lấy bình rượu nhỏ của mình ra rồi không chút do dự ném luôn cho Ikari Shinji. Hắn nói: “Cậu cũng biết loại rượu này dễ say đến độ nào rồi đó, uống cận thận chút.”

Ikari Shinji lập tức mừng rỡ, cậu vội mở nắp bình ra muốn đưa cho Ayanami Rei uống ngay, nhưng A Tinh đứng cạnh đó lại cười nói: “Không cần phải gấp gáp như thế, hai người cũng chưa ăn tối phải không? Bụng trống mà uống rượu dễ say lắm đấy, hơn nữa còn có hại cho bao tử lắm. Roger đang nướng thịt đấy, hai người cũng ăn một ít đi.”

Ikari Shinji gật gật đầu, nhưng bỗng dưng nhớ ra Ayanami Rei không ăn thịt, cậu liền lộ ra vẻ mặt đầy khó xử, mà A Tinh thì lại lập tức cười nói như thể đã biết trước chuyện đó từ lâu: “Yên tâm, chỗ chúng tôi cũng có đồ chay nữa, dù sao thì không phải ai cũng là động vật ăn thịt giống như cái tên ngốc này mà.”

Ikari Shinji lập tức mừng rỡ rồi lại lần nữa kéo Ayanami Rei bước đến ngồi vào bàn ăn. Mà Ayanami Rei cũng tùy theo sự lôi kéo đó và ngồi vào vị trí dành cho mình mà không hề tỏ ra trúc trắc chút nào, hoặc nên nói là trong từ điển của cô hoàn toàn không tồn tại khái niệm này.

Bên cạnh liền có người đi chuẩn bị vài món salad trộn cùng với một số rau củ quả ăn sống và hai phần thức ăn chay đã được xào xong trước đó, tất cả đều được bày hết lên bàn ăn. Ayanami Rei liếc mắt nhìn Ikari Shinji một cái, sau khi thấy cậu gật đầu đầy chắc chắn thì cô mới chậm rãi gắp một ít salad cho vào miệng. Mới chỉ nhai được mấy miếng mà hai mắt của cô đã bừng sáng, sau đó cô liền nhìn người dọn thức ăn lên bàn với một ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Đó là một cô gái, cô nàng mỉm cười nói: “Đây là những loại rau vô cùng quý, ăn ngon lắm phải không nào?”

Roger ngồi cạnh đó cũng chen vào thêm hai câu: “Đây đều là những loại rau chỉ sinh trưởng ở tầng cao nhất của bầu khí quyển thôi, là đặc sản của “Thế giới mỹ thực” đấy. Nếm thử loại rau đó đi, đó là cỏ Ô-zôn đấy, là loại quý nhất trong số đó đấy.”

Ikari Shinji và Ayanami Rei đều rơi vào trạng thái có nghe mà không có hiểu, dù rằng mỗi một chữ mà Roger nói ra bọn họ đều hiểu nghĩa cả, thế nhưng khi liên kết chúng lại với nhau thì lại thành ra chẳng hiểu gì cả. Chỉ là việc đó cũng không hề gây trở ngại gì đến động tác gắp cái được gọi là cỏ Ô-zôn kia của hai người, sau đó cả hai liền cho vào miệng mình. Ngay lập tức, một cảm giác khó thể hình dung, tươi mát tựa như không khí… mà không, còn tươi mát hơn cả không khí nữa, vị ngon khó thể hình dung đánh thẳng vào nhũ vị giác (1) của hai người khiến cả hai trong thoáng chốc thậm chí cả nói cũng không thốt nổi thành lời, thậm chí ngay cả Ayanami Rei mà cũng phải nhấm nháp một lúc rồi mới nuốt xuống, sau đó cô kinh ngạc nói: “Mùi vị này thật tuyệt.”

Ikari Shinji cũng gật gật đầu đầy khẳng định, nhưng lại chẳng thốt nổi lấy một lời mà chỉ biết gắp vội tiếp mấy đũa cái được gọi là cỏ Ô-zôn đó nữa. Ayanami thấy cậu làm vậy thì cũng bắt đầu học theo và nhanh chóng gắp thêm thức ăn. Mà trong lúc đang vội vã giải quyết bàn cơm, hai người họ đều không nhìn thấy sự thương xót trào dâng trong ánh mắt của Roger khi nhìn Ayanami Rei.

Lúc hai người ngẩng đầu lên, Roger liền rót cho hai người mỗi người một ly rượu. Rượu màu xanh biếc, hương thơm xông vào mũi, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn nếm thử ngay. Ayanami Rei lại nhìn sang Ikari Shinji, thấy cậu gật đầu xác nhận thì mới cầm lấy ly rượu đó lên uống một hớp. Loại rượu này vừa trôi xuống cổ họng thì liền cay nồng nóng rát khiến cho Ayanami Rei suýt chút nữa thì đã phun luôn hớp rượu vừa uống ra, thế nhưng ngay sau đó cô liền cảm thấy ấm áp tràn lan trong cuống họng, lúc rượu trôi xuống bụng thì liền tạo cảm giác vô cùng thoải mái khiến người ta quả thật cứ như muốn than lên một tiếng đầy thỏa mãn vậy.

Cơ thể của Ayanami Rei là thể nhân bản nhân tạo, có rất nhiều khiếm khuyết, trong cơ thể khi nóng khi lạnh, hơn nữa còn có rất nhiều khuyết điểm khác. Sau khi uống xong hớp rượu đó, cô liền cảm thấy cả người đều nóng lên, cảm giác vô cùng thoải mái, cô liền lập tức trừng lớn hai mắt nhìn ly rượu trong tay mình.

“Cơ thể của cô yếu ớt, yếu nhưng không bồi bổ được nên cũng chỉ đành phải uống ly rượu này. Cần phải chậm rãi điều dưỡng, tốt nhất là bồi bổ bằng thức ăn, chứ đừng bồi bổ bằng thuốc thang, cứ chậm rãi làm theo cách này thì về sau rồi cũng sẽ có thể tốt lên thôi.” Roger lại rót cho Ikari Shinji một ly rượu nữa, nhưng lại không rót thêm cho Ayanami Rei một ly khác mà chỉ nói với cô những lời này.

Ayanami Rei tiếc nuối dời mắt khỏi ly rượu và tiếp tục ăn mấy món rau củ nọ. Mà lúc này, Roger lại hỏi Ikari Shinji: “Sao thế? Sao hôm nay lại dẫn Ayanami Rei của cậu đến đây thế này?”

Mặt Ikari Shinji lập tức đỏ bừng, cậu lầm bầm một tiếng, sau đó mới nói: “Chú đừng có nói bậy nữa, là do tôi thấy sức khỏe của Rei yếu ớt, cứ bệnh mãi không dứt, thế nên tôi mới muốn dẫn cô ấy đến tìm chú để hỏi xin cho cô ấy ít rượu thôi, thế nên mới…”

Roger cười ha ha một hồi và vỗ lên vai của Ikari Shinji, suýt chút nữa đã vỗ cho cậu ngã khỏi bàn ăn luôn, sau đó hắn mới nói: “Thằng nhóc được lắm, cậu lấy rượu của tôi cho cô bạn gái bé nhỏ của cậu uống để khiến cô bé mắc nợ ân tình của cậu, ha ha ha. Nói cho cậu biết loại rượu này của tôi ở thế giới này có thể được xem là một báu vật có cầu cũng không được đâu đấy, chỉ có cậu mới xem nó như một thứ rượu thông thường thôi.”

Đương nhiên Ikari Shinji biết sự quý giá của loại rượu này, tuy sức khỏe của cậu không yếu ớt như Ayanami Rei, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào sánh được với những người đàn ông cường tráng, thế nhưng sau khi uống thứ rượu này vào, cũng không thấy cái gì khác, cậu cũng không biết từ lúc nào mà tố chất cơ thể của mình đã bắt đầu có những thay đổi lớn. Hiệu quả của loại rượu này quả thật là đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu, cho dù có là một người không hiểu biết gì về rượu như cậu cũng biết nó quý giá đến nhường nào. Thế nên khi nghe thấy Roger nói như thế, cậu liền ngại ngùng gãi đầu.

Thế nhưng Roger lại không nói tiếp nữa, hắn ngẩng đầu lên uống một hớp rượu lớn, sau đó lại nhìn Ikari Shinji và nói thật nghiêm túc: “Cậu đã trở nên kiên cường hơn rồi đấy, còn kiên cường hơn những gì tôi đã nghĩ nữa. Cậu làm tốt lắm, tất cả mọi việc, cậu đều đã làm rất tốt.”

Ikari Shinji lập tức liền cảm thấy càng thêm xấu hổ, mà lúc này, Ayanami Rei ngồi cạnh đó lại nói: “Ikari, cậu đã tìm thấy sự ấm áp từ chỗ này của hắn sao?”

Ikari Shinji nghe vậy liền ngạc nhiên nhìn về phía Ayanami Rei, còn cô thì lại vẫn không chút chần chừ mà nói tiếp: “Tôi rất thích được ở cùng với Ikari, bởi vì như thế sẽ khiến tôi cảm thấy ấm áp, thế nên tôi cũng muốn giúp Ikari cảm nhận được sự ấm áp này. Tôi cũng muốn Ikari có thể sống tiếp thật hạnh phúc. Bây giờ Ikari đã hạnh phúc hơn rất nhiều so với trước đây, là do hắn đã đem sự ấm áp đến cho Ikari sao?”

“Tôi… tôi…” Ikari Shinji bỗng chốc không thốt nên lời.

Ayanami Rei bất chợt mỉm cười, nụ cười này vô cùng xinh đẹp khiến cho Ikari Shinji không kìm được mà nhìn đến ngây người. Một lúc lâu sau, cậu mới hoàn hồn lại, không biết vì sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác rung động, cứ như là… đúng, cứ như là buổi tối hôm đó khi Asuka nói rằng cô ấy không có nơi nào để đi vậy, cảm giác rung động đó… khiến cậu không thể quan tâm đến điều gì được nữa.

“Tôi cũng muốn giúp cậu được hạnh phúc!” Ikari Shinji bỗng nhiên cất cao giọng nói.

Những lời này khiến cho tất cả những người xung quanh đó bao gồm cả Roger, A Tinh và Ayanami Rei đều quay sang nhìn cậu. Ngay tức thì, mặt của Ikari Shinji liền đỏ lên bừng bừng, thế nhưng cảm giác rung động trong lòng lại khiến cậu không thể nào dừng lại được.

“Nhất định có thể mà! Bệnh của cậu cứ chậm rãi bồi dưỡng, sau này sức khỏe tốt lên. Tôi sẽ thường xuyên làm cơm cho cậu. Đúng rồi! Cậu cứ chuyển đến chỗ của cô Misato luôn đi. Bình thường cậu chỉ có một mình, bị bệnh cũng chẳng có ai chăm sóc cả. Cứ quyết định thế đi, chuyển đến sống cùng chúng tôi đi!”

“Tôi không…” Có vẻ như Ayanami Rei đã hơi bị dọa sợ, cô ngẩn người ra không biết nên phản ứng lại thế nào cho phải, mà Ikari Shinji thì đã bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm gì, phải làm thế nào thì mới có thể giúp Ayanami Rei được chuyển đến sống ở chỗ của cô Misato. Đầu tiên là cần phải được cô Misato đồng ý, sau đó còn cần phải được bố của cậu đồng ý… Vế trước thì còn dễ giải quyết, nhưng vế sau thì lại cần phải bàn bạc thật kỹ mới được.

Và thế là, nơi đây liền biến thành sân khấu độc diễn của một mình Ikari Shinji, những người xung quanh đều im lặng nhìn cậu tự độc thoại ở đó, cứ như là cậu đã định xong việc này rồi vậy. Mà lúc này, Roger lại chợt lên tiếng: “Cậu đã trở nên kiên cường rồi, vậy thì… sau này dù có xảy ra bất cứ tình huống nào đi nữa thì cậu đều sẽ dám vì cô bé này… mà không, cậu sẽ dám vì bọn họ mà cố gắng cũng như liều mình chứ?”

Ikari Shinji nghe thấy thế thì liền nhìn về phía Roger. Vẻ mặt của Roger vô cùng nghiêm túc, mà Ikari Shinji cũng gật gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc không kém. Roger lại hỏi: “Cho dù vì vậy mà mất đi tính mạng cũng không sao ư?”

“Phải!”

“Vậy thì… cho dù có phải đối đầu với bố của cậu thì sao?”

“… Phải!”

***

1) Nhũ vị giác: cơ quan hình trụ nhỏ trên mặt lưỡi giúp con người cảm thụ vị giác.