A Tinh cũng chẳng mấy để ý tới cách nghĩ của Edwin Vancleef, bởi vì hắn không hề cho rằng chỉ với vài tên người mới và tay mơ chẳng khác gì người bình thường thì sẽ có thể làm nên trò trống gì. Hắn chỉ cần cảnh giác một chuyện duy nhất mà thôi, đó là không để cho đám người mới gà mờ này lơ đẹp hắn và trực tiếp đi tìm Roger luôn là được.
Chính xác, đúng như những gì mà cậu thiếu niên họ Tiêu kia đã nói, thật ra Roger hoàn toàn chẳng hay biết gì về những điều mà hắn đã nói cả, hơn nữa hắn cũng không hề có ý định sẽ cho Roger biết. Có rất nhiều việc… cứ để tự mình hắn quyết định thôi là được, nếu không thì giữa hắn và Roger sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Thật ra hắn không sợ việc mình và Roger có mâu thuẫn với nhau, cái mà hắn lo lắng chính là mâu thuẫn đó sẽ khiến cho kế hoạch của mình bị đổ vỡ, bởi vì biến số lớn nhất trong kế hoạch của hắn thật ra lại chính là Roger, có trời mới biết cái tên chỉ có tứ chi phát triển này sẽ lên cơn điên bất chợt gì, thế nên đây mới chính là chuyện mà hắn cần phải cảnh giác.
Về phần những mặt còn lại…
A Tinh lạnh lùng cười và nhìn vào chiếc máy tính trước mặt mình, mà nói một cách chính xác hơn thì phải là mấy chiếc máy tính trước mặt mình. Đây là mấy chiếc máy tính hắn đã kiếm được từ chỗ chợ đen thông qua đường dây bí mật, dù có so với công nghệ của thế giới này thì chúng cũng vẫn có thể được xem là hàng cao cấp, nhưng đương nhiên là chỉ so được với mấy loại máy dân dụng hoặc là máy móc dùng ở các đơn vị nhỏ mà thôi, chứ chúng chắc chắn không thể nào sánh nổi với các dòng siêu máy tính gì gì đó, và đương nhiên là càng chẳng có cửa để so với máy tính Tam Vị Nhất Thế ở tổng bộ EVA. Nhưng mà thế này cũng đã đủ dùng rồi, dù sao thì chính hắn cũng chẳng phải là hacker siêu cấp gì, cái mà hắn thật sự dựa vào vẫn chỉ có năng lực của chính mình mà thôi…
Một trong các thuộc tính cường hóa quan trọng nhất của A Tinh là những thứ đại loại như lôi điện, sấm sét, điện lưu… Mà trong xã hội hiện đại, trừ khi khoa học kỹ thuật tiến cao thêm một bậc nữa và đạt đến trình độ vũ trụ, nếu không thì năng lượng quan trọng nhất mà con người sử dụng tuyệt đối vẫn là điện, mà hắn thì… thật ra đã bắt đầu chạm tới lằn ranh vi mô rồi. Về phần ranh giới vi mô của việc sử dụng điện lưu…
Cứ nhìn A Tinh đang ngồi trước máy tính mà xem, cả người hắn từ trên xuống dưới đều bắn ra một lượng lớn những tia lửa điện mà mắt thường có thể thấy được. Mà chỗ bàn phím trước mặt hắn… à không, đã không còn là một cái bàn phím đúng nghĩa nữa rồi, A Tinh đã tháo phăng phần vỏ nhựa bên ngoài của cái bàn phím và để lộ ra bảng mạch điện nằm ở bên trong. Hắn đặt bàn tay đang lóe điện quang của mình lên trực tiếp chạm vào bảng mạch của bàn phím, hơn nữa cũng không phải là hoàn toàn tiếp xúc, ngón tay của hắn vẫn còn cách bảng mạch khoảng ba bốn mm, mà điện lưu phóng ra từ ngón tay của hắn thì đang nối liền với bảng mạch. Cùng lúc đó, trên màn hình máy tính đặt trước mặt hắn liền bắt đầu nhảy ra vô số những ký tự chi chít…
“Mạng internet còn có… số liệu khóa nữa ư? Là thông tin internet của Nhật bản đã bị phong tỏa? Hay là… Nhật Bản đã phong tỏa thông tin internet trên toàn thế giới đây?”
A Tinh lạnh lùng cất tiếng cười, điện lưu trên tay hắn chợt tăng áp, chỉ trong nháy mắt, thông tin điện tử trên mặt số liệu đã bị sửa đổi, hơn nữa gần như không thể nào bị người ngoài biết được. Đây là thao tác trực tiếp sửa đổi ở cấp độ vi mô, hơn nữa còn là trực tiếp sửa đổi thông tin trên mạng Internet ở cấp vật lý của kích thước điện tử. Xét từ một góc độ nào đó mà nói thì những người được gọi là hacker đẳng cấp nhất, cho dù có là hacker giỏi nhất trong lịch sử đi nữa nhưng chỉ cần hacker này vẫn là một người bình thường thì hắn vẫn chỉ xứng xách giày cho A Tinh trên phương diện thông tin mạng mà thôi.
Thông tin trên màn hình đã hoàn toàn trở nên lộn xộn, chúng đã biến thành một đám hoa văn trắng xóa đang không ngừng vặn vẹo, mà A Tinh thì lại nở nụ cười, trông cứ như là hắn vừa làm được chuyện gì to tát lắm vậy. Bàn tay của hắn chợt múa may loạn xạ, điện lưu đang phát ra từ lòng bàn tay hắn kích hoạt bảng mạch bàn phím không theo trật tự gì cả. Chẳng bao lâu sau, A Tinh liền lạnh lùng cất tiếng cười, hắn thu hồi lại hết tất cả điện lưu trên tay mình.
“Quả nhiên đúng như những gì mình đã dự đoán… vậy là… lời giải lớn nhất thật sự… vẫn là SEELE ư?”
A Tinh đã nghi ngờ SEELE từ lâu rồi. Nếu như chỉ là xem phim hoạt hình EVA thôi thì cứ xem chơi chơi thôi cũng được rồi, suy cho cùng thì dù thế giới quan có bất hợp lý hơn đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là thế giới quan trong một bộ phim hoạt hình mà thôi. Cũng chỉ là giải trí thôi mà, có hợp lý hay không thì cũng chẳng hề gì cả, cũng chẳng đến mức khiến người ta phải bỏ công đi nghiên cứu mà làm gì. Thế nhưng nếu thế giới phim hoạt hình này biến thành thế giới hiện thực, vậy thì cần phải nghiêm túc suy nghĩ về tính hợp lý của nó mới được…
Xét từ những thông tin lịch sử của thế giới này mà A Tinh đã thu thập được cho thấy trước năm 2000, tiến trình lịch sử của loài người ở đây gần như tương đồng với thế giới hiện thực. Ngoại trừ một số chi tiết ví dụ như là trong thế giới hiện thực không hề có bất kỳ người nào từng đề ra “Sinh vật học phi thực thể” cả, mà ở thế giới này thì đây lại là một lý luận được mẹ của nhân vật chính, cũng chính là mẹ của Ikari Shinji – Ikari Yui đề ra, lý luận này tuyệt đối không tồn tại trong thế giới hiện thực, và đây chính là chỗ bất đồng trong chi tiết sự việc. Thế nhưng nhìn chung thì lịch sử của loài người ở nơi đây chẳng mấy khác biệt so với thế giới hiện thực. Cổ đại, xã hội phong kiến, thời trung cổ, cách mạng công nghiệp, thế chiến thứ nhất, thế chiến thứ hai… đều là thế cả…
Mà trong bản ghi chép về những giai đoạn lịch sử này… cái tổ chức tên SEELE này hoàn toàn chẳng hề tồn tại! Ít nhất thì trong những tài liệu mà A Tinh đã tìm được thông qua mạng internet, thông qua kho dữ liệu của các quốc gia, thậm chí là kho dữ liệu độc lập không có bất cứ một kết nối vật lý nào, hắn cũng đã dùng năng lực điều khiển dòng điện của mình để lục tung hết một lượt rồi, thế nhưng trước năm 2000 vẫn chẳng có một quốc gia nào hay biết gì về sự tồn tại của tổ chức SEELE, hoặc nên nói là cũng có một ít ghi chép, thế nhưng tổ chức này trong đó lại chẳng hề có sức mạnh gì cả.
Tổ chức này thật sự quật khởi chính là vào năm 2000, khi sự kiện Chấn động lần thứ hai xảy ra ở Nam Cực. Sau sự kiện đó, tổ chức SEELE y như là từ trên trời rơi xuống vậy, không chỉ sở hữu một nguồn nhân lực và vật lực vô cùng khổng lồ, mà càng đáng sợ hơn nữa chính là các quốc gia lại hoàn toàn chẳng hề có bất cứ phản ứng khác thường nào trước sự xuất hiện của một tổ chức khổng lồ như thế cả, cứ như thể sự tồn tại của nó là một chuyện rất hiển nhiên vậy. Đồng thời họ còn dồn hết tất cả mọi nhân lực và vật lực trên khắp thế giới vào tổ chức SEELE, tạo điều kiện cho tổ chức này nghiên cứu thành công người máy EVA bao gồm người máy EVA Evangelion, EVA-00, EVA-02…
“Nói cách khác, Chấn động lần thứ hai xảy ra ở Nam Cực có điểm đáng ngờ, đồng thời, sau Chấn động lần thứ hai chắc chắn đã có chuyện gì đó ngầm xảy ra, người đứng đầu SEELE đã có buổi nói chuyện trực tiếp với các nước lớn trên thế giới, hơn nữa cuộc nói chuyện này còn hoàn toàn chẳng để lại bất kỳ một bản ghi chép nào cả. Nếu chiếu theo hướng này để suy luận thì các quốc gia chính là con rối của SEELE ư…”
A Tinh cau mày cẩn thận suy ngẫm, thế nhưng hắn liền lắc đầu phủ định giả thiết này của mình.
“Không, các nước vẫn có suy nghĩ của chính mình hẳn hoi. Ví dụ như ở thế giới này, cũng tức là thế giới Rebuild of evangelion, SEELE chủ trương tiêu hủy hết tất cả người máy EVA nằm ngoài khu vực Nhật Bản, và sau đó, sau khi Ikari Shinji châm ngòi nổ cho sự kiện Chấn động lần thứ ba, Katsuragi Misato đã tập hợp những người lính tinh nhuệ cũng như các hạm đội tinh túy của các quốc gia lại để đối đầu với Nerv, tức tổ chức trực thuộc SEELE. Từ chuyện này cho thấy các nước rõ ràng đang rất cảnh giác SEELE… thế nhưng lại không thể không phục tùng trước sự… uy hϊếp của SEELE ư?”
A Tinh ngồi lặng im trong chốc lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: “Manh mối quá ít, vẫn chưa đủ, vấn đề then chốt nằm ở chân tướng của Chấn động lần thứ hai cùng với nghi vấn rốt cuộc tổ chức SEELE đã dùng cách gì để đạt được thỏa thuận với các quốc gia trên toàn thế giới. Bất kể nhìn ngược nhìn xuôi thế nào…”
A Tinh thì thào tự nói tự đáp, hắn lại dời tầm mắt nhìn lên màn hình máy tính, hai mắt không ngừng lập lòe. Một lát sau, hắn rốt cuộc lạnh lùng cất tiếng cười, hai tay lại đặt lên bảng mạch bàn phím, ánh điện xèn xẹt…
Mấy phút sau, tất cả lãnh đạo của các quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân trên toàn thế giới đều hay tin… bọn họ…
Đã mất quyền kiểm soát tất cả vũ khí hạt nhân trong quốc nội của mình, hơn nữa, quyền kiểm soát trên còn đang trong trạng thái kích hoạt…