Thiên Kim Bạc Tỉ: Em Chỉ Có Thể Là Của Tôi

Chương 116: Ngoại truyện - Tìm một cuộc sống mới (3)

Chuyện xác minh thân phận đứa bé chưa cần Hoàng Gia Khiêm ra tay điều tra thì ngay hôm sau Tinh Vân đã đến cầu cạnh anh. Sau hai đêm mất ngủ khi nghĩ về con trai mình, cuối cùng Tinh Vân cũng quyết định nói chuyện này ra để Hoàng Gia Khiêm giúp cô bắt lại đứa bé.

“Anh Khiêm, chuyện này chỉ có anh mới giúp được em.” - Tinh Vân mang tâm trạng bối rối, ngần ngại nói với Hoàng Gia Khiêm.

Trong phòng ăn riêng của nhà hàng Pháp gần tập đoàn Hoàng Thiên tại Chicago, tiếng nhạc êm dịu của bản Waltz of Roses (Điệu vang của những đóa hồng) của Eugen Doga dịu dàng vang lên nhưng Tinh Vân không nghe lọt âm nào. Tâm trạng cô đang rối bời vì lo lắng cho đứa con nhỏ. Nhìn thấy sắc mặt của Tinh Vân thì Hoàng Gia Khiêm ít nhiều đoán được chuyện cô muốn nói nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản, điềm tĩnh hỏi: “Tinh Vân, em đang gặp phải chuyện gì, nói cho anh nghe.”

Nghe được lời nói ấm ấp của Hoàng Gia Khiêm, Tinh Vân phần nào cũng giảm nhẹ được căng thẳng trong lòng. Cô vừa nói vừa khóc: “Thực ra... em còn có... một đứa con.” - Tiếng nói nấc trong cổ họng, khó khăn lắm Tinh Vân mới nói ra được chuyện này với người nhà của mình. Cô không dám tưởng tượng mẹ cô, ông ngoại cô sẽ thất vọng đến thế nào khi biết được cô vì tiền mà bán rẻ bản thân như vậy.

Dù đoán biết trước được chuyện này nhưng khi chính tai nghe được từ miệng Tinh Vân xác nhận thì Hoàng Gia Khiêm không khỏi chấn động. Dao nĩa đang cắt thức ăn cũng vì vậy mà dừng lại, mi mắt Hoàng Gia Khiêm nâng lên nhìn vào gương mặt lúng túng của Tinh Vân.

Tinh Vân cúi đầu, hạ tầm mắt xuống, khó nhọc kể lại: “Lúc bệnh tình của mẹ trở nặng, em đã cùng đường cho nên đồng ý nhận lời “đẻ thuê” cho Đoàn Nam Phong. Nhưng bây giờ em đổi ý rồi, em rất nhớ thằng bé. Em không muốn nó sống cùng Lưu Uyển Linh. Em không muốn.”

“Anh Khiêm, anh hãy giúp em nghĩ cách để Đoàn Nam Phong trả con lại cho em có được không?” - Giọng nói của Tinh Vân càng lúc càng kích động khiến Hoàng Gia khiêm cũng bối rối theo. Anh đưa ly nước cho cô, vội vàng đồng ý: “Được rồi, được rồi. Máu mủ của nhà họ Hoàng sao có thể để cho người khác nuôi được.”

Nói đến đây, Hoàng Gia Khiêm lại nhíu mày, chậc lưỡi: “Chỉ là... về phía ông, e rằng em phải tìm lời giải thích. Ông ngoại xưa nay rất trọng sỉ diện, nếu em muốn đưa thằng bé về sống cùng thì phải được sự đồng ý của ông. Nếu làm không khéo, e là cả Đoàn Nam Phong cũng không thể yên ổn được.”

Tinh Vân nghe xong bất giác chau mày. Cô vừa quay về nhà chưa lâu nên chưa hiểu hết tính cách của ông ngoại mình. Cô chỉ thấy ông ngoại hết mực cưng chiều cô và biết ông là người tài giỏi nhưng cô chưa biết được sự bá đạo và cường hãn của ông ngoại mình.

Hoàng Gia Khiêm không ngại nói thêm cho Tinh Vân biết về nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh Hoàng Thời: “Ông ngoại xưa nay luôn rất cố chấp. Chưa bao giờ ông muốn cái gì mà không được. Ai dám cãi lời ông, chỉ có một con đường chết. Ba em là một ví dụ điển hình.”

Mi mắt Tinh Vân khẽ rung lên, cô khẩn trương hỏi lại: “Ý anh là vì ba em không chịu nghe lời ông ngoại cho nên ông ngoại mới cho người gϊếŧ ông ấy sao?”