Năm đó mùa đông ở Thành phố N vẫn chưa đến, lúc Tạ Xuân Hồng rời đi, ánh mắt trời còn chói chang, ấm áp chiếu lên người, làm cho người ta không ngừng cảm thấy thích thú vui vẻ. Đang làm một ngày như vậy, nhưng lại làm cho Tạ Xuân Hồng cảm thấy lạnh lẽo khôn nguôi.
Không biết Lộ Viễn dùng cách gì, tránh được mọi người, đưa Tạ Xuân Hồng đến một thành phố xa lạ ở Phương Nam, theo yêu cầu của cô, tìm cho cô một việc làm trong thư viện thành phố, công việc đơn giản thoải mái, lương bổng đãi ngộ của không tồi.
Tạ Xuân Hồng làm việc trong Dịch thị một thời gian dài, tiền lương cao, bình thường lại không tiêu xài gì nhiều, lại thêm lúc sống cùng Dịch Hồi, mọi chi tiêu hằng ngày đều do Dịch Hồi chi trả, cho nên cô có được một số tiền không nhỏ trong tài khoản ngân hàng. Tạ Xuân Hồng quyết định thuê một căn hộ nhỏ gần thư viện để ổn định cuộc sống.
Lúc Tạ Vân đến đã là chạng vạng tối, một mình Xuân Hồng ra ga đón bà, vừa nhìn thấy khuôn mặt bình thản của mẹ, bỗng nhiên những lo lắng của cô bỗng chốc tan biến đi rất nhiều, cảm thấy an tâm.
Tạ Vân nhìn từ trên xuống đánh giá cô một phen, thấy cô vẫn bình yên vô sự thì nhẹ nhàng thở ra, rồi dùng giọng thờ ơ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng đưa bà về căn hộ cho thuê, đem mọi chuyện kể hết với bà.
Tạ Vân trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “Mang thai đã bao lâu rồi? Đứa bé có ổn đinh không?”die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Hơn hai tháng, bác sĩ nói cũng tốt…”
Tạ Vân gật gật đầu và không nói nữa, tính tình bà vốn lạnh nhạt, giống như sự quạnh quẽ đã ăn sâu vào máu, lạnh nhạt và xa cách, chính thức đẩy người khác ra xa vạn dặm.
Xuân Hồng đợi hồi lâu không thấy bà tiếp tục hỏi, chần chờ mở miệng: “Mẹ, mẹ không muốn hỏi con có muốn sinh đứa bé hay không sao?”
Tạ Vân nhàn nhạt nhòn cô một cái: “Nếu con không muốn sinh nói thì đã sớm bỏ đi rồi.”
Tạ Xuân Hồng cứng người, bất đắc dĩ nói: “Con không biết chính xác mình có muốn sinh hay không. Mẹ, con không muốn từ nhỏ nó đã phải sống một cuộc sống không vui vẻ vì không có ba…”
Tạ Vân dời tầm mắt ra xa, nói nho nhỏ: “Xuân Hồng, con đang trách mẹ đúng không? Mẹ không phải là người mẹ tốt, không phải là người mẹ có trách nhiệm, không thể chăm sóc con một cách tốt nhất… Mẹ biết mấy năm nay con sống cũng không được tốt, nhưng rốt cục mẹ vẫn không có cách nào … Mẹ cũng muốn cưng chiều con, nhìn thấy con làm nũng với mẹ, nhưng mà mẹ lại không vượt qua được bản thân mình, mẹ sợ, sợ con hỏi mẹ về ba con, bởi vì mẹ không biết nên trả lời với con thế nào…”
Tạ Xuân Hồng cầm tay bà cắt ngang câu nói: “Mẹ, đừng nói như vậy, một mình mẹ nuôi con khôn lớn rất vất vả, con chưa từng trách mẹ, con biết mẹ vì con mà từ bỏ cả gia đình mình, con làm sao có thể trách giận mẹ? Con…Con nói như vậy, chính vì con sợ hãi, con sợ con sẽ hối hận khi sinh ra nó, con sợ sau này nó sẽ oán hận con để sinh nó ra trên đời này.”
‘Xuân Hồng, vậy con có bao giờ hối hận vì đã được sinh ra chưa?”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, tuy rằng từ nhỏ cô đã rất cô đơn, nhưng mà cũng đã trải qua những điều tốt đẹp không thể xóa nhòa, cô cũng từng gặp quá nhiều bất hạnh nhưng cũng chưa từng hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này.
Tạ Vân nhìn Xuân Hồng bỗng dưng trầm mặc, mỉm cười, yêu thương vuốt tóc cô, bà rất ít khi có những hành động thân thiết như vậy đối với con gái, lúc này làm như vậy lại không hề cảm thấy không quen hay xấu hổ gì.
“Con bé này, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Sợ mình dạy dỗ nó không chu đáo sao, không phải mẹ đã dạy dỗ con rất tốt sao?”
Tạ Xuân Hồng cười khúc khích, cảm kích nói: “Cám ơn mẹ.”
Tạ Vân thở dài, như đang chìm vào hồi ức, hơi có chút bùi ngùi nói: “Chính vì mẹ sợ con đi theo vết xe đổ của mẹ, cho nên luôn kìm nén yêu thương của mình, đã quyết tâm thì không hối hận, giống như mẹ muốn tử thủ trong tình cảm của chính mình mà cô độc suốt nửa đời người. Cho nên mẹ mới hy vọng con có thể cùng Dịch Hồi sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, có thể buông bỏ được tình cảm với Đường Sơ… Mẹ thấy nó rất yêu con, không nghĩ rằng đến cuối cùng kết quả lại thành ra như thế này…”
Tạ Xuân Hồng sợ hãi, không thể tin được hỏi lại: “Mẹ nói cái gì? Mẹ, mẹ biết…”
Tạ Vân cười cười nói: “Có ai hiểu con gái hơn là mẹ ruột đâu chứ? Tuy mẹ chưa từng hỏi đến, nhưng như vậy không có nghĩa là mẹ không quan tâm đến con của mẹ. Lúc con mới lên trung học, mười lăm mười sáu tuổi không thể hiểu chuyện đời, lại là con một nên gây ra không ít phiều toái, chuyện tình cảm không biết xử lý làm cho con cả đời không thể quên được, cho nên mẹ làm như chuyện gì cũng không biết, cho dù về sau nghe nói Tô Văn sinh bệnh mẹ cũng tìm cách dấu con. Mẹ không muốn kéo con lại gần Đường Sơ, càng không nghĩ rằng con vẫn bị vướng vào đám tình cảm ấy.”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng không biết nên nói gì, hóa ra nhiều năm như vậy, mẹ cô vẫn yêu thương cô không thay đổi, không có lúc nào không quan tâm đến cô.
“Được rồi, tắm rửa rồi đi ngủ đi, bây giờ con cố chăm sóc bản thân mình cẩn thận, ngày mai mẹ đưa con đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa.”
Hai mẹ con đã lâu không gặp mặt, buổi tối nằm trên giường nói chuyện phiếm, Tạ Vân ngồi xe cả ngày, trong thoáng chốc đã ngủ thϊếp đi.
Vừa rạng sáng ngày thức hai, Tạ Vân đã thức dậy, làm bữa sáng cho Xuân Hồng ăn xong, sửa soạn nhanh căn phòng một chút rồi sau đó đưa Xuân Hồng đến bệnh viện.
Trải qua một loạt kiểm tra, ngoài việc Xuân Hồng dinh dưỡng không đủ chất ra, những thứ còn lại đều tốt.
Tạ Vân thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thích thú cùng Xuân Hồng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Nhìn mọi người đi tới đi lui, Tạ Xuân Hồng đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, có phải mẹ rất yêu ba không?”
Tạ Vân cứng người lại, từ khi Xuân Hồng hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu tiên cô nhắc đến ba mình trước mặt bà.
“Con không có ý gì khác, con chỉ muốn biết, mẹ yêu ba nhiều đến thế nào mới có thể vì ông ấy rời bỏ tất cả, một mình chống đỡ nhiều áp lực đến như vậy để sinh con cho ông ấy, sau đó vất vả nuôi lớn, nhiều năm như vậy vẫn không hề oán giận, không hề hối hận, một mình gánh chịu hết tất cả những gian khổ, lại chưa bao giờ nói ra một lời trách cứ… Mẹ, con thật sự rất sợ, con sợ con yêu Dịch Hồi không đủ, rồi đến một ngày nào đó con không chịu đựng nổi, sẽ hối hận vì đã sinh đứa bé, thậm chí oán hận chính con ruột của mình, nhưng mà con cũng sợ yêu Dịch Hồi quá nhiều, cả đời này cũng không thể quên được anh ấy, cả đời dài đến thế, con không dám ôm nỗi cô độc đau thương một mình…”
Tạ Vân vỗ nhẹ phía sau lưng cô, giống như bà dịu dàng dỗ cô ngủ rất nhiều năm trước đây.Die nd da nl e q uu ydo n
“Lúc trước khi mẹ sinh con ra, không phải vì mẹ yêu ba con, mà là vì mẹ yêu con.”
Nước mắt Tạ Xuân Hồng lập tức tuôn trào.
Tạ Vân nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt phẳng lặng vô ưu, đáy mắt thâm sâu giống như chôn dấu muôn trùng sóng to gió lớn, khóe miệng nhàn nhạt cười, có một loại cảm xúc thê lương vừa quét qua khuôn mặt bà.
Tạ Xuâng Hồng sững sờ nhìn nụ cười của bà, giờ khắc này, cô đột nhiên hiểu ra, thật ra trên cõi đời này còn có một loại bình tĩnh tên là sóng lớn trong ao tù.
“Mẹ biết, ân tình chưa dứt nhất định cô độc cả đời, nhưng mà, con xem mẹ lúc đó chẳng phải cũng vượt qua được rồi sao. Cho nên không phải sợ, con sẽ sống rất tốt.” Tạ Vân quay sang nhìn cô, “Yên tâm, cả đời thật sự không quá dài, cũng không khổ sở như con tưởng tượng, thoảng qua nháy mắt đã thấy nửa đời đi qua. Huống chi… Con còn có đứa bé, nó sẽ đồng hành với con.”
Cả đời cực kỳ ngắn, chỉ là qua vài cái chớp mắt, một cái chớp mắt rất dài, một cái cúi đầu một đời khó quên.
Tạ Xuân Hồng sâu xa hỏi: “Năm đó mẹ lựa chọn một mình sinh ra con, một mình nuôi lớn, có phải rất vất vả hay không?”
“Ừ, cực kỳ vất vả, cũng cực kỳ sợ hãi… Nhưng mà, nhìn lại con, giống như cái gì cũng không đáng kể.”
Tạ Vân không nói cho Xuân Hồng biết, năm đó bà một mình tha hương, bạn bè xa lánh, không có bất cứ ai để nương tựa, lúc đó có biết bao nhiêu là băn khoăn. Một mình ngây ngốc trong bệnh viện chịu đựng nổi thống khổ không nói thành lời, thậm chí bà đã nghĩ đến việc hủy cái thai đi để không phải suy nghĩ, để không còn gì phải gánh vác… Đúng lúc đó trong phòng bệnh nghe được tiếng con trẻ khóc nỉ non, làm cho bà đột nhiên có chút động lực muốn tiếp tục sống.
Tiếng khóc cứ như thế vang lên, chứng tỏ sức sống mãnh liệt, cốt nhục tương liên, huyết mạch tương thông, làm trong lòng bà nảy sinh ra nhiều vấn đề lo lắng, làm cho bà không có cách nào mà bỏ đi được cái sinh mệnh bé nhỏ đó.
Từ khi hạ quyết tâm sinh ra đứa trẻ, Tạ Xuân Hồng đột nhiên bình tâm rất nhiều, tích cực tham gia các lớp học tiền sinh sản, đến bệnh viện kiểm tra rất đúng hẹn.
Lúc mang thai được hơn ba tháng, xuất hiện phản ứng của thai nhi mãnh liệt, bụng Tạ Xuân Hồng nhanh chóng lớn lên, làm cho thân hình có vẻ như gầy hơn nhiều, cằm nhọn ra, hốc mắt sâu xuống, hai mắt trông như đặc biệt to.
Tạ Vân vô cùng lo lắng, xin nghỉ việc ở thị trấn nhỏ, chuyển nhà đến thành phố ở cùng Xuân Hồng để tiện việc chăm sóc cô. Mỗi ngày bà thay đổi món ăn thường xuyên hi vọng Xuân Hồng cảm thấy ngon miệng hơn. Xuân Hồng ăn ít thì ói ít, ăn nhiều thì ói nhiều, ngoài món canh thanh đạm ra, cái gì cũng ăn không được.
Bác sĩ dặn dò cô chú ý ăn uống, thời kỳ này thai nhi cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, Tạ Xuân Hồng không còn cách nào khác đành phải xin nghỉ phép ở nhà sách, có lẽ Lộ Viễn đã dặn dò trước, nhà sách không nói gì liền đồng ý ngay, để Xuân Hồng có thể ở nhà dưỡng thai cho tốt.
Cơ thể của Tạ Xuân Hồng vốn không khỏe, bác sĩ lo lắng cô sẽ sinh non, không nghĩ rằng đứa bé này vô cùng dũng cảm, mặc dù cơ thể người mẹ có chút không tốt, nó vẫn phát triển một cách bình thường.
Lúc Tạ Xuân Hồng mang thai gần ngày sinh, Dịch Hồi cũng từ Mỹ bay về thành phố N.
Dịch Hồi và Tạ Xuân Hồng đột nhiên chia tay dẫn tới việc nhà họ Dịch xảy ra sóng to gió lớn, Phương Tình vô cùng tức giận vội vàng gọi điện tìm Xuân Hồng, rất muốn hỏi rõ ràng xem rốt cuộc họ đã vì chuyện gì mà phải chia tay, kết quả là gọi không được.
Lần này cô thật sự lo lắng, tất cả những nơi có thể nghĩ ra để tìm Xuân Hồng cô đều đã thử qua, nhưng hoàn toàn không có kết quả, Phương Tình cố tình chạy đến thị trấn nhỏ, hỏi thăm rất nhiều người, mới biết được hai mẹ con Xuân Hồng đã chuyển nhà, không ai biết được là chuyển đi đâu.
Phương Tình giận đến phát hỏa, cô rất hiểu Xuân Hồng, nghe cô ấy kể về chuyện tình cảm của mẹ, tuyệt đối không dễ dàng rời khỏi thị trấn nhỏ, lần này hai người cùng chuyển đi, không biết Dịch Hồi ức hϊếp Xuân Hồng như thế nào, làm cho cô ấy đau lòng mà chuyển đi thật xa.
Từ khi Dịch Hồi từ Mỹ trở về vẫn không vui vẻ gì, cả ngày mặt mày lạnh lùng làm cho ai cũng không dám đến gần, nhưng cơn nóng giận của Phương Tình lên đến đỉnh điểm nào đâu quan tâm đến vẻ mặt của anh, hùng hổ tuôn ra một tràng chất vấn.
Dịch Hồi cũng không nghĩ đến chuyện tự nhiên Tạ Xuân Hồng lại biến mất không có tung tích gì, trong lòng không khỏi tràn ngập nỗi hận ngất trời, không quan tâm đến cô em họ đang tức giận của mình, không chút lưu tình phớt lờ cô đi, trong lòng Dịch Hồi cảm thấy đối với Tạ Xuân Hồng chỉ thấy toàn là oán hận.
Phương Tình nhìn theo anh họ đã bỏ đi xa mà không hỏi được điều gì, đành phải thông báo cho Cố Mạch đang ở xa, cô biết Xuân Hồng thân với Cố Mạch nhất, hy vọng cô ấy có thể biết được Xuân Hồng đã đi đâu.
Cố Mạch và Giai Hỉ đang ở vùng núi, nghe được tin tức liền rất chấn động, lập tức khởi hành trở về thành phố N, mấy người các cô tìm kiếm cả tháng trời mà một chút tin tức về Xuân Hồng cũng không có.
Dịch Hồi giống như người không liên quan, thờ ơ lạnh nhạt trước sự lo lắng của các cô, mỗi ngày vẫn đi làm bình thường, đem toàn bộ tinh lực vùi đầu vào công việc, lại không có ý chủ động đi tìm kiếm Xuân Hồng.
Trong khoảng thời gian này, Lý Lily vẫn ở bên cạnh Dịch Hồi, tuy nhiên Dịch Hồi lúc nào cũng từ chối ý tốt của cô, cô
vẫn rất kiên trì. Lý Lily cũng rất nghi ngờ, theo lý mà nói, Tạ Xuân Hồng nếu đã rời khỏi thành phố N, cũng không thể nào một chút tin tức cũng không có, mà cô đã vận dụng hết tất cả các mối quan hệ có thể nhưng vẫn không tìm ra cô ấy, điểm này làm cho cô càng thêm hoài nghi.
Lý Lily cũng có vài lần muốn nhắc đến chuyện của Tạ Xuân Hồng đều bị Dịch Hồi đánh trống lãng, về sau cô cũng không lập lại chuyện mất mặt ấy nữa, dù sao cô vốn chẳng quan tâm đến Tạ Xuân Hồng, cô ấy biến mất đối với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Mùa đông năm nay tương đối ấm áp, đêm ba mươi mới đổ mưa tuyết nhè nhẹ, có lẽ bầu không khí đón năm mới vô cùng ấm áp nên làm cho người ta không còn quan tâm đến giá rét nữa.
Dịch Hồi và Phương Tình vẫn đang căng thẳng, lúc nhà họ Dịch đón năm mới sắc mặt của Dịch Hồi vẫn không khá lên nổi, nhìn lướt qua vẻ mặt bốc hỏa của Phương Tình bằng ánh mắt bình tĩnh rồi bước đi.Dieenndkdan/leeequhydonnn
So sánh với tình hình căng thẳng ở thành phố N, lễ đón năm mới của hai mẹ con Tạ Xuân Hồng và Tạ Vân vô cùng nhạt nhẽo, nhiều năm như vậy hai người đều yên lặng chờ năm mới đến, lâu dần thành thói quen nên cũng không cảm thấy có gì khác biệt.