Tạ Xuân Hồng trong ngực anh từ từ lui ra, trở mình nằm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ bay xa đến tận phương trời nào.
“Em cùng anh ấy căn bản cái gì cũng không có, anh ấy thậm chí không biết tình cảm của em đối với anh ấy, cho tới bây giờ em cũng không nghĩ đến chuyện nói cho anh ấy biết. Đường Sơ và Tô Văn học chung trường đại học, hai người đó tình cảm tốt lắm. Nhà Tô Văn rất nghèo, lúc nhỏ ba mẹ cô ấy đều đã qua đời, từ đó đến nay cô ấy cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Năm Tô Văn thi đại học bởi vì không có tiền đóng học phí mà không đi học được, vì từ nhỏ thị trấn đã quyên góp học phí cho cô ấy, bây giờ học đại học thì tất nhiên thị trấn cũng sẽ hỗ trợ học phí nhưng với điều kiện sau khi tốt nghiệp phải quay về thị trấn làm việc…Đường Sơ không nỡ xa cô ấy, liền từ chối công việc tốt ở thành phố lớn, cùng cô ấy trở về thị trấn nhỏ, sau đó hai người cùng dạy học, không bao lâu sau đó thì kết hôn…”
Tạ Xuân Hồng không động đậy cười rộ lên, trong nụ cười kia có nỗi thê lương không nói nên lời.
“Dịch Hồi, anh biết không? Em từng rất ghen tị với Tô Văn, trước khi kết hôn em có hỏi Đường Sơ, yêu Tô Văn nhiều bao nhiêu… Anh ấy nói anh ấy chỉ muốn được cùng Tô Văn xem mặt trời lặng, cùng Tô Văn cùng nhau từ từ già đi.”
Tạ Xuân Hồng quay sang hỏi Dịch Hồi: “Anh nói, loại tình cảm như vậy có buồn cười không, em có lố bịch không? Em làm sao có cái gọi là quá khứ với anh ấy?”
Dịch Hồi vươn tay kéo cô nhẹ nhàng ôm vào ngực: “Vậy em…Cứ như vậy? Em cam tâm sao?”
“Không có gì gọi là không cam tâm. Dịch Hồi, em thích Đường Sơ chỉ là chuyện đơn phương, em tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn anh ấy đáp lại, em ngay từ đầu đã biết chuyện tình cảm này không bao giờ có kết quả… Em cũng không muốn tranh giành với ai, em chỉ là… Thật đơn thuần thích anh ấy, không cần đáp trải, không cần kết quả.”
Trong lòng Dịch Hồi không rõ đang trải qua cảm giác gì. Anh đột nhiên có cảm giác bất lực của sự “muộn màng gặp gỡ”, biết cô cũng muộn màng, cho nên cuộc sống hỗn loạn của cô đều không liên quan đến anh, mà ràng buộc với người khác… Nếu như gặp được cô sớm một chút thì thật là tốt, anh có thể chiếm lấy lòng cô đầu tiên, không cho kẻ nào khác xâm nhập.
Không thể nói rõ được cảm giác thất bại và ghen tị đang nhen nhóm trong đầu, Xuân Hồng là một cô gái cố chấp kiên cường, cố chấp yêu Đường Sơ, tình yêu đơn thuần, thậm chí chưa từng nghĩ tới kết quả… Nếu yêu như vậy, sao lại có thể dễ dàng chấm dứt?
Mà Đường Sơ, kỳ thật nếu như Xuân Hồng không nói như vậy anh ta cái gì cũng không biết? Nhiều năm như vậy, vẫn được Xuân Hồng chôn sâu trong đáy lòng…. Anh thật không cam tâm!
“Xuân Hồng, anh mặc kệ quá khứ của em…” Dịch Hồi nhẹ giọng nhưng trong lời nói tuyệt đối không cho phép cô cự tuyệt, “Hiện tại và tương lại của em chỉ có anh, chỉ có thể là anh!”
Tạ Xuân Hồng đem đầu vùi trong lòng ngực anh không trả lời, Dịch Hồi sốt ruột chờ, nâng mặt cô lên, nhìn đáy mắt thâm sâu, khó kìm được nét bất an và lo lắng.
“Trả lời anh, Xuân Hồng… Anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay, anh sẽ chờ đợi, chờ cho đến khi nào em thay đổi!”
Tạ Xuân Hồng dịu dàng hôn lên khóe môi anh, thanh âm nhu hòa, giống như gió xuân lay động tâm can Dịch Hồi.
“Em biết rồi, Dịch Hồi, em đồng ý với anh, em sẽ cố gắng buông bỏ quá khứ…”
*********************
Lúc Mẹ Dịch gọi điện thoại Tạ Xuân Hồng, thật sự dọa cô nhảy dựng.
Cô liên tục không ngừng hỏi thăm, nụ cười trên mặt đặc biệt vặn vẹo
Mẹ Dịch ủy khuất chỉ trích cô: “Xuân Hồng, con đã đồng ý với ta sẽ đến nhà họ Dịch thăm ta, nhiều ngày như vậy sao con vẫn chưa đến?”
Tạ Xuân Hồng gật mạnh đầu, lúc trước cô quả thật là có hứa hẹn với bà, nhưng chẳng qua cũng chỉ là khách sáo mà thôi!
Xuân Hồng cười gượng hai tiếng: “Dì à, vài ngày nay con có chút việc, thật sự rất xin lỗi!”
“Ây da, không việc gì không việc gì, người trẻ tuổi luôn lấy sự nghiệp làm trọng…” Mẹ Dịch lấy tức thay đổi giọng nói, “Ta đã mua rất nhiều đồ ăn, đêm nay con với Dịch Hồi cùng về nhà ăn cơm được không?”
“A?” Tạ Xuân Hồng trăm ngàn lần không muốn đi, nhưng nhất thời lại không tìm ra lý do gì để từ chối, “Để con hỏi ý Dịch Hồi thế nào ạ?”
Giọng nói của Mẹ Dịch tràn đầy ý cười: “Nó tự nhiên sẽ đồng ý thôi, vậy được rồi, quyết định như vậy đi, các con tan tầm thì lập tức đến đây, ta đi chuẩn bị cơm tối chờ các con!”
Nói xong không đợi Xuân Hồng phản ứng liền cúp điện thoại.
Xuân Hồng trừng mắt sững sờ nhìn điện thoại, cô phải đi sao?
Cho dù nếu không nguyện ý, cũng không thể không nể mặt trưởng bối, Tạ Xuâ Hồng đành phải theo Dịch Hồi lên xe
Trong lòng Dịch Hồi tràn đầy đắc ý, khuôn mặt tĩnh lặng, nhìn Tạ Xuân Hồng rối rắm nắm chặt bàn tay, vẻ mặt thống khổ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Nhà của anh không phải là long đàm hổ huyệt, em sợ gì chứ? Huống chi mẹ anh em cũng đã gặp qua, bà rất thích em, em cứ yên tâm.”
Tạ Xuân Hồng vẻ mặt đau khổ, nào có đơn giản như vậy? Không nói đến ba anh lại là người có địa vị trong quân đội, chỉ cần nghĩ tới việc đến thăm nơi ở của Dịch Tướng Quân, cô đã cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Các vị trưởng bối hẳn là thích các loại tiểu thư khuê các dịu dàng động lòng người hay sao? Cái loại như cô suốt ngày bị người khác mắng là hồ ly… Thật sự sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà chứ?
Dịch Hồi cầm tay cô,an ủi: “Yên tâm, có anh đây.”
Trên tay truyền đến cảm giác ôn hòa hiền hậu, Tạ Xuân Hồng không thể không thả lỏng, gắt gao nắm lấy tay Dịch Hồi.
Cảm giác sung sướиɠ dấy lên trong lòng Dịch Hồi. Cô ấy dựa dẫm vào anh, chứng tỏ cô ấy vô cùng tin tưởng anh.
Cảnh vệ từ xa trông thấy xe Dịch Hồi từ xa liền mở cửa lớn, Dịch Hồi trực tiếp chạy xe vào trong, trên đường vào không có người nào, hai bên là hai hàng cây đại thụ, đầu xuân hoa rụng nhiều, nhưng không giảm được sức sống của mùa xuân.
Tạ Xuân Hồng lại cảm thấy khẩn trương, Dịch Gia quả nhiên là không bình thường.
Xuân Hồng vẻ mặt bi tráng xuống xe, liền bị Dịch Hồi lôi kéo vào cửa.
“Xuân Hồng, cuối cùng con cũng đến!”
Phương Tình vô cùng cao hứng nói lớn, nhanh nhẹn kéo Xuân Hồng ra xa Dịch Hồi, nét mặt dương dương tự đắc nhìn anh họ nói: “Anh làm thế nào mà bây giờ mới mang Xuân Hồng về nhà, theo đuổi phụ nữ như anh đúng làm chậm chạp!”
Tạ Xuân Hồng thấy có người quen, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay cậu cũng đến sao?”
Phương Tình gật gật đầu, giọng nói tự tin: “Nhà họ Dịch tổ chức ăn uống mỗi tháng một lần, mình đương nhiên là phải đến.”
Tạ Xuân Hồng sửng sốt, vậy thì căn bản Dịch Phu Nhân không phải có nhã hứng mua rất nhiều đồ ăn cho bọn họ sao?
“Đừng lo lắng, mau vào đi!”
Phương Tình lôi kéo cô vào phòng khách, Xuân Hồng lúc này mới phát hiện ra trong nhà có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Lục Hân ánh mắt lạnh như băng liếc cô một cái, không mấy nhiệt tình gật đầu một cái như chào hỏi cô, vẫn như cũ, không ai có thể đối phó với sự nhiệt tình của Dan.
Xuân Hồng đã quen với vẻ mặt lạnh băng của Lục Hân nên cũng không để ý, nhưng ngay lập tức có một bạn nhỏ ôm bụng cô làm nũng: “Dì xinh đẹp, bà dì nói sau này phải gọi dì bằng mợ, có đúng không ạ?”
Tạ Xuân Hồng không thể xấu hổ hơn, vò vò đầu Lục Dương nói: “Tiểu Dương Dương gọi bằng gì cũng được!”
Lục Dương dựa vào vai cô, hướng về Dịch Hồi nhếch mép cười: “Con thích gọi là mợ!”
Dịch Hồi hài lòng gật đầu, tiến đến ôm nó nói: “Dương Dương thật là ngoan!”
Dan cợt nhả lên tiếng: “Xuân Hồng, gặp em quả thật là thích thú!”
Tạ Xuân Hồng nghi hoặc nhìn anh ta, không rõ gia đình tụ tập thì vì sao lại mời tên ngoại quốc này
Lục Dương trừng mắt nhìn, giòn giã gọi: “Mợ nhỏ, người cũng biết mợ xinh đẹp à?.”
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nhìn Dan, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn của anh ta nhanh chóng nổi lên hai mảng đỏ.
Dan ngượng ngùng nhức đầu, lúng búng, xấu hổ nói: “Tiểu Dương Dương không được gọi chú là mợ, đã bảo gọi chú là uncle mà!”
Phương Tình nhìn ra sự nghi hoặc của Xuân Hồng, lặng lẽ nói thầm vào tai cô: “Dan là bạn trai của anh cả họ mình!”
Xuân Hồng có chút đứng không vững, lôi kéo Phương Tình hỏi: “Là chị dâu của Dịch Hồi?”
Phương Tình gật gật đầu: “Chính xác phải gọi là chị dâu Đường… Anh cả họ Dịch Phong của mình là con trai cả của bác cả, cả nhà bác cả di dân sang Mỹ, Dan chính là người yêu của anh Dịch Phong.”
Được rồi, quả nhiên là gia đình tụ tập…
“Tiển Hồng, con đến rồi à!” Dịch phu nhân nghe thấy tiếng nói từ trong bếp đi ra, “Tiểu Hồng con không nên khách khí, coi đây như là nhà mình, Phương Tình hãy chăm sóc chị dâu họ nha!”
Phương Tình trưng vẻ mặt như nuốt phải côn trùng, cứng nhắc gật đầu: “Con biết rồi!”
Sau đó xoay đầu nhìn Xuân Hồng, nói từng chữ một: “Chị dâu họ, dùng nước hoa quả nha.”
Tạ Xuân Hồng đẩy cô ra: “Được, cậu bằng tuổi với mình, trực tiếp gọi bằng tên đi!”
“Không được!” Lục Dương cau mày, “Ông ngoại đã nói xưng hô không thể rối loạn được.”
Dịch Hồi đem tiểu Dương Dương đưa cho mẹ nó, có chút tán thưởng nói: “Tiểu Dương nói rất đúng!”
Tạ Xuân Hồng cười như không cười nhìn anh, ánh mắt di chuyển nhìn sang Dan hỏi: “Anh? Chị?”
Dan lập tức xấu hổ, lỗ tai đỏ lên, bô lô ba la tây ta lẫn lộn nói một hơi dài, mãnh liệt phản đối cách xưng hô thế này.
Tạ Xuân Hồng nhún nhún vai: “Đấy, em không phải là người tạo ra việc này, đương nhiên em không có cách giải quyết rồi.”
Mấy người trẻ tuổi cùng nhau chơi đùa náo loại, thời gian trôi thật mau, trong chốc lát cơm chiều đã bắt đầu.
Tạ Xuân Hồng và Phương Tình vội vàng bày biện bát đũa, trưởng bối của nhà họ Dịch đều đã đến đông đủ.
Dịch Tướng Quân tuy rằng không còn anh tuấn như lúc trẻ tuổi nữa, nhưng lại mang vẻ đẹp phong lưu khỏe mạnh, cơ thể thật sự rất thẳng, tóc trắng phau chỉnh chu, rất có uy lực.
Ông nội cười hiền lành, thấy Xuân Hồng không khỏi nhìn chăm chú đánh giá, sau đó gật gật đầu nói: “Bộ dạng cô gái nhỏ này quả thật xinh đẹp, đứa cháu vô liêm sỉ của ta nếu dám khinh dễ ngươi, người có thể đến tìm ta, xem ta đánh nó thế nào.”
Dịch Hồi lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Ông nội, hiện tại ông đâu có đánh được con.”
Ông nội trừng mắt: “Ta đã già lại là ông nội của ngươi, cha ngươi còn phải ngoan ngoãn để ta đánh, ta còn đánh không được ngươi sao?”
Tạ Xuân Hồng vội vàng hòa giải: “Ông à, Dịch Hồi đối với con rất tốt.”
Dịch phu nhân vừa vặn đi ra, nghe nói thế liền không khỏi hớn hở trêu ghẹo: “A, nhanh như vậy đã biết giúp đỡ Dịch Hồi rồi!”
Tạ Xuân Hồng đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng, nhìn Phương Tình đang không nhịn được bật cười haha.
Dịch Hồi nắm tay Xuân Hồng, đắc ý nói: “Cô ấy là bạn gái con, đương nhiên phải bênh vực con chứ!”
Ông nội sờ sờ râu, khụ một tiếng nói: “Tốt lắm, ăn cơm đi!”
Bữa cơm không phải phong phú bình thường, món ăn được sắp thành hàng dài từ đầu này đến đầu kia của cái bàn. Xuân Hồng vốn dĩ lo lắng đại gia đình nhà họ Dịch nhiều quy cũ, cô có thể sẽ không thích ứng kịp mà xảy ra thất lễ, nhưng vì có Dịch Hồi ngồi bên cạnh nên cũng an tâm rất nhiều.
Tuy nhiên Xuân Hồng đã lo lắng hơi thừa. Nhà họ Dịch tùy là nhà giàu, lại vô cùng tùy ý, cũng giống như những gia đình bình thường khác vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Bởi đây là lần đầu tiên Xuân Hồng tới nhà họ Dịch, cho nên Mẹ Dịch đương nhiên chiếu cố cô rất nhiều, không ngừng tiếp thức ăn cho cô.
Xuân Hồng từ trước đến giờ chưa từng tham dự bữa cơm nào náo nhiệt như vậy, cả nhà ba bốn thế hệ cùng ngồi dùng cơm, hòa thuận vui vẻ, làm cho tận đáy lòng cô có chút ấm áp xen lẫn cảm động.
Đến giữa bữa cơm, điện thoại của Xuân Hồng đột nhiên vang lên, cô không muốn nhận điện thoại trong khi đang ăn, định bấm tắt đi, lại phát hiện ra người gọi đến chính là Đường Sơ.
Trong lòng Tạ Xuân Hồng kinh ngạc, vội vàng xin lỗi đứng lên đi ra phía ngoài nghe điện thoại.
Giọng nói từ trước đến nay vốn ôn hòa của Đường Sơ thấm đẫm sự mệt mỏi và lo lắng.
“Xuân Hồng, thật xin lỗi, vốn không nên quấy rầy em… Nhưng, thầy thật sự không còn cách nào khác…”
“Thầy Đường, có chuyện gì xin thầy cứ nói, nếu em giúp được em sẽ cố gắng hết sức!”
“Ây da…” Đường Sơ thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Em có thể trở về nhà một chuyến không? Tô Văn, cô ấy … Cô ấy không muốn đi điều trị, thầy nói cách nào cũng không chịu nghe, em lớn lên cùng cô ấy, cô ấy vẫn là em của em, thầy nghĩ em khuyên thì đại khái cô ấy sẽ chịu nghe một chút …”
Tạ Xuân Hồng đồng ý không chút do dự: “Thầy Đường, thầy yên tâm, em sẽ trở về!”
Cúp điện thoại, Xuân Hồng mới bắt đầu thấy khó xử, tìm cách rời khỏi bữa tiệc … Như vậy rất không lễ phép, mà Dịch Hồi chắc chắn cũng không muốn cô rời đi.
“Làm sao vậy?”