Gặp Lại Vui Vẻ (Tương Kiến Hoan)

Chương 17: Tiểu biệt thắng tân hôn

Hôm qua vốn là ngày Tạ Xuân Hồng nên đến công ty trả phép, nhưng cô chập chạm không đi.

Từ câu nói đầy phẫn nộ không cam tâm của Dịch Hồi vẫn vang rõ trong đầu cô, đối với một người đàn ông kiêu ngạo như anh, chuyện bị cô lừa dối là tuyệt đối không thể tha thứ, điều này làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ khi xuất hiện trước mặt anh.

Tạ Xuân Hồng thật sự rất thích công việc ở Dịch Thị, môi trường tốt, công việc thoải mái, đãi ngộ cao, thật sự rất khó tìm được công việc nào như thế.

Tạ Xuân Hồng đang ở trong chuyên mục tuyển dụng của trang web Thượng Hải để lục tìm tin tức, đột nhiên di động kêu lên báo có tin nhắn vừa được gởi vào.

Tất nhiên là của Dịch Hồi gởi đến!

Tạ Xuân Hồng quả thật có chút không dám tin, Dịch Hồi từ trước đến giờ làm việc rất chú trọng năng suất, có chuyện gì nhất định sẽ gọi điện thoại nói thẳng, tuyệt đối sẽ không sử dụng tin nhắn nhàm chán như thế này.

Xuân Hồng thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dáng cau mày không kiên nhẫn bấm từng chữ soạn tin nhắn của anh.

Nội dung tin nhắn ngắn một cách kỳ quái, nói đúng hơn là không có nội dung, một tin nhắn trống rỗng.

Tạ Xuân Hồng đang buồn bực không hiểu Dịch Hồi có ý gì khi gởi một tin nhắn trống không, di động của cô lại vang lên.

Vẫn là tin nhắn, chỉ có ba chữ “Gởi sai rồi, ngay cả chấm câu cũng không có.

Tạ Xuân Hồng ngẩn người, thoáng suy nghĩ một chút, liền bật cười một tiếng “hi hi”.

Dịch Hồi đang họp, bắt đầu lấy điện thoại ra nghịch, làm nhân viên đang báo cáo cũng liên tục toát mồ hôi lạnh, nói cũng lắp bắp.

Mấy ngày nay Dịch Tổng càng lúc càng u ám, không khí lạnh tràn ngập toàn bộ công ty, mỗi ngày đều có người vì đủ các loại nguyên nhân mà bị mắng tối tăm mặt mũi.

Cho nên cuộc họp lần này, sắc mặt của Dịch Tổng vẫn u ám như mây đen bao phủ, đều không khỏi cúi đầu nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận thì lập tức trở thành vật hy sinh.

Dịch Hồi thấy tin nhắn Tạ Xuân Hồng gởi tới, khuôn mặt từ từ giãn ra, tuy rằng chỉ có ba chữ “Không sao đâu”, nhưng vẫn chứng minh rằng cô tình nguyện để ý đến anh.

Dịch Hồi không chú tâm nhìn lướt qua mọi người, tiếp tục nhắn: “Anh vẫn chưa nói lời xin lỗi!”

Tạ Xuân Hồng vừa nhìn thấy liền rất vui, cười đến mức phải dựa vào mặt bàn, nữa ngày mới chậm chạp trả lời: “Anh như vậy là thế nào đấy … ngây thơ đáng yêu! Cái này là làm bộ gởi đi tin nhắn sai cho người cần liên hệ, sau đó lại xin lỗi để thu hút sự chú ý của người ta. Em không chơi nữa.”

Dịch Hồi nhận được tin nhắn vào lúc đang uống nước, thiếu chút nữa là phun ra, bị mọi người nhìn thấy nên thẹn quá hóa thành giận, ho khù khụ nửa ngày, không bận tâm trong phòng họp có rất nhiều người tiếp tục quay lại nghịch điện thoại tiếp, liền lúc đó di động lại vang lên.

“Cùng lắm …. Em thích!”

Em thích, em thích…

Chỉ có ba chữ đơn giản mà làm cho anh ngây ngẩn cả người, xung quanh bất chợt như không còn ai tồn tại, chỉ duy nhất tồn tại chữ “Em thích” kia mà thôi.

Điều đó có phải là cô ấy thật ra cũng rất thích con người của anh hay không?

Trái tim Dịch Hồi giống như bị cái gì đó đánh trúng, không đau, nhưng lại chấn động tê dại. Giống như đang hừng hực lửa giận thì bị dội một gáo nước lạnh làm cho tắt ngúm, chỉ còn sót lại trong lòng sự vui mừng khôn tả.

Mọi người trong phòng họp nhìn sắc mặt của Dịch Tổng cao cao tại thượng đang tan mây tạnh mưa, khuôn mặt khó coi tự nhiên chuyển thành ôn hòa, ánh mắt lạnh lùng mang theo tràn đầy ý cười, thậm chí còn có một tia…. Dịu dàng?

Được rồi, Dịch Tổng làm sao có thể sẽ dịu dàng, rất kỳ lạ!

Dịch Hồi thoáng thấy mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời lại trưng ra ánh mắt lạnh lùng.

“Đã nói xong? Nói cái gì lộn xộn lung tung? Các người rốt cuộc có làm tốt được trường hợp này hay không?” Dịch Hồi lạnh lùng nói, không chút khách khí nể nang: “Trở về nghĩ sao để làm báo cáo này cho thật nhanh, không viết xong không được tan ca! Tan họp!”

Không khí lặng ngắt như tờ, Boss lớn đã ra đi một lúc lâu, mọi người mới nhanh nhẹn thu dọc đồ đạc rời khỏi phòng họp.

Tạ Xuân Hồng cũng không biết tại sao mình lại gởi đi tin nhắn như vậy, vốn nghĩ rằng chuyện tình cảm này đi đến như thế này mới hợp lý, kết quả không nghĩ lại tiếp tục dây dưa cùng nhau.

Vẫn là nói…. Đối với Dịch Hồi, cô như vậy có phải là quá nhẫn tâm hay không?

Dịch Hồi vội vã về đến văn phòng liền trực tiếp bấm điện thoại, ho một tiếng, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì lớn, mời cô đi ăn cơm.

Xuân Hồng lười đi ra ngoài, muốn trực tiếp từ chối thì cảm thấy có phần quá đáng, hơn nữa trong lòng cô còn mang nhiều áy náy, liền chủ động đề nghị ở nhà nấu cơm.

Dịch Hồi tự nhiên càng thêm vui mừng

Tạ Xuân Hồng đi xuống siêu thị mua chút đồ ăn, trở về bắt tay vào nấu bếp.

Dịch Hồi đến lúc cô còn đang nấu canh, nghe mùi đồ ăn thơm lừng, Dịch Hồi cảm thấy mấy ngày ấm ức vừa qua đều trở thành hư không, nhìn cô trong bếp thành thục đi lại bỏ vào nồi thứ này nêm thêm thứ kia, đột nhiên anh nở nụ cười.

“Anh cười cái gì?”

Dịch Hồi đến đứng sau lưng cô, từ phía sau lưng vòng tay ôm eo cô, dựa cằm lên bả vai của cô nói: “Trước kia anh vẫn nghĩ rằng em không biết nấu ăn, cho nên để thà để bị đói vẫn không nấu ăn…”

Tạ Xuân Hồng cựa quậy không thoải mái, những điều thân mật nhất của tình nhân họ đều đã trải qua, hiện tại nếu cố ý đẩy anh ra thì quả là giả tạo nên cứ để mặc cho anh ôm lấy cô.

“Trước kia mẹ em làm việc rất cực khổ, khi đó em ngay cả lau bàn cũng phải đứng trên ghế mới với tới… Em tham gia học nấu ăn rất sớm, nhưng biết nấu ăn là một chuyện, thích nấu ăn lại là chuyện khác, em ăn uống hơi kén chọn, khẩu vị thường xuyên không tốt, vốn là cảm thấy đói bụng nhưng chưa ăn nhiều đã no rồi, ăn uống rất ít.”

Cánh tay Dịch Hội quanh eo cô siết chặt, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Về sau anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”

Hơi thở nóng ấm phà vào lỗ tai làm ngứa ngáy, Tạ Xuân Hồng không được tự nhiên muốn quay đầu né tránh, Dịch Hồi vươn tay nắm cằm cô.

“Dừng tay….. đừng…..”

Dịch Hồi không cho cô có cơ hội nói, chặt chẽ hôn lên môi cô, đặt lên đó bao nhiêu lưu luyến thâm tình, đầu lưỡi cẩn thận bền bỉ đảo qua mỗi tấc trong miệng cô, dịu dàng mà cũng không kém phần bá đạo, cực kỳ giống cách thức theo đuổi cô của Dịch Hồi, cứ dần dần lấn át không cho cơ hội từ chối, thận trọng đồng thời cũng không quên dùng một chút ấm áp xâm chiếm trái tim đối phương, làm cho cô mê muội trong đó, không thể thoát ra được.

Tạ Xuân Hồng bị hôn đến choáng váng, hai tay chống lên bàn ăn, chậm rãi đáp trả lại anh.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe tiếng nước sôi ùn ục, Tạ Xuân Hồng giật mình, dùng sức đẩy Dịch Hồi ra

“Ây da, canh của em!”

Do Dịch Hồi trong bếp quấy rầu, hương vị của nồi canh rất không được tự nhiên, Tạ Xuân Hồng mất mặt trừng mắt nhìn khuôn mặt thỏa mãn của người đàn ông đang ngồi ăn trước mặt, không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Trong mặt người khác Dịch Hồi luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thường, lạnh nhạt cố chấp, kiên định vô tình, ở trước mặt cô lại dỡ bộ mặt đó xuống, thậm chí còn trưng ra những hành động vô cùng ngây thơ.

Dịch Hồi làm cô mất hứng, ngoan ngoãn nâng chén canh lớn chậm rãi uống.

Tạ Xuân Hồng thở dài: “Đừng miễn cường, uống không được thì đừng uống!”

Dịch Hồi cười cười: “Em cố ý hầm canh cho anh, anh không thể phụ tấm lòng em được.”

Sauk hi ăn uống no nê, Dịch Hồi đứng lên thu dọn chén bát, Xuân Hồng cũng có thói quen để anh làm việc này, mang hoa quả chen chúc vào phòng bếp đứng rửa.

Dịch Hồi đứng rửa chén bên cạnh nghiêng mặt tỉ mỉ quan sát cô.

Tạ Xuân Hồng bị cái nhìn bí hiểm của anh làm cho trong lòng cảm thấy sợ hãi, tức giận hỏi: “Anh nhìn em gì chứ?”

Trong ánh mắt Dịch Hồi đột nhiên có chút cảm xúc lóe lên, lập tức dịu dàng cười rộ lên: “Anh cảm thấy chúng ta giống như một đôi vợ chồng.”

Xuân Hồng cười gượng hai tiếng, vội càng rửa sạch hoa quả chạy thoát ra ngoài.

Tim đập nhanh hơn, Tạ Xuân Hồng đưa tay sờ sờ trái tim, nhất định là trong phòng bếp không gian nhỏ nên thiếu dưỡng khí.

Dịch Hồi rửa tay lau khô rồi đi ra, tự đắc ngồi xuống xem ca nhạc phát ra từ TV.

Tạ Xuân Hồng làm cả đống thức ăn nên hơi mệt, đá đá vào chân anh hỏi: “Anh chừng nào đi, em mệt rồi?”

Dịch Hồi không hề thay đổi sắc mặt nói: “Trễ rồi, hôm nay anh không về.”

Tạ Xuân Hồng khinh bỉ nhìn lên cái đồng hồ to treo trên tường: “Mới có tám giờ, còn sớm!”

Dịch Hồi căn bản không để ý tới lời đuổi khách của cô, đứng lên hắc xì một cái, đi về phía phòng tắm nói: “Anh mệt mỏi, đi tắm trước đây.”

Xuân Hồng bất đắc dĩ thời dài, quả nhiên thật không dễ dàng gì mà cắt đứt.

(Ở đây tĩnh lược xxxxx từ …..) -_-