Edittor: Tĩnh Du
["..." Dịch Hồi có thâm ý khác nhìn cô, "Nếu như biết là em, tôi chắc chắn sẽ không cự tuyệt."
Nụ cười của Tạ Xuân Hồng cứng lại, quay mặt sang chỗ khác tránh ánh nhìn chằm chằm của anh.
Hoàn thành, tân nương kéo chú rễ đi xuống, Tạ Xuân Hồng liền vội vàng tiến lên, lại nghe được giọng nói thầm sâu kín phía sau "Hiện tại thì quan hệ của chúng ta như thế nào?"]
Tạ Xuân Hồng vẫn bước đi, sau khi nghe được lời nói ấy cũng không quay đầu lại.
Hôn lễ vẫn kết thúc rất muộn, Cố Mạch với Hạ Khải Minh đang chào họi mọi người, nhìn Xuân Hồng hỏi: "Đã trễ thế này, tớ nói tài xế đưa cậu trở về nha?"
Tạ Xuân Hồng cười lắc đầu: "Không cần, tớ tự bắt xe trở về là được rồi!"
Cố Mạch không yên lòng nhìn cô: "Không được, quá muộn rồi!"
Tạ Xuân Hồng nhíu mày: "Ít nói nhảm, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, cậu nhất định phải đem thời gian của đêm động phòng hoa chúc lãng phí ở trên người của tớ à?"
Ánh mặt của Cố Mạch có chút mất tự nhiên nhìn Hạ Khải Minh bên cạnh, nhất thời có chút do dự.
"Anh đưa em về!"
Cố Mạch kinh ngạc nhìn Dịch Hồi đang đi đến, sắc mặt khẽ trầm xuống, trong ánh mắt tràn đầy nghiên cứu phán xét.
Hạ Khải Minh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Biết cậu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cậu cũng sẽ có thời điểm nhiệt tình như vậy nha."
Dịch Hồi lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái: "Cậu còn rảnh rỗi trông nom người khác?"
Cố Mạch nghiêm túc nhìn Dịch Hồi: "Dịch tiên sinh, hi vọng Xuân Hồng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh bình an về đến nhà."
Tạ Xuân Hồng im lặng nhìn trời, những người này xem cô là thiếu nữ không biết gì sao? Cô không để cho người khác yên tâm đến như vậy sao?
Dịch Hồi mắt lạnh nhìn cô, đối với mặt nhìn của người khác anh từ trước giờ không quan tâm lắm, từ trước đến giờ anh đềm không che dấu sự ngạo mạn cùng xa cách của mình.
Cố Mạch đứng thẳng người, không lùi bước chút nào nhìn thẳng vào anh.
Không khí cường đại của cả hai tạo thành hau dòng khí đối lưu va chạm nhau, Tạ Xuân Hồng mặc dù cả kinh nhưng cũng không thể không ngăn lại tiếp mà tục xem cuộc vui.
"Khụ, Tiểu Mạch cậu cứ yên tâm đi, Dịch Hồi thế nào cũng là anh họ của Phương Tình..."
Hạ Khải Minh đưa tay ôm Cố Mạch nói tiếp: "Đúng rồi, Dịch Hồi là bạn từ nhỏ của anh, em không cần lo lắng."
Cố Mạch trợn trừng mắt, chẳng lẽ sẽ không ai biết cái cô chân chính lo lắng rốt cuộc là cái gì sao? Ánh mắt Dịch Hồi nhìn Xuân Hồng giống như con sói đói bụng lâu ngày, ánh mắt sâu kín tản ra tia sáng xanh, cưỡng ép làm cho lòng người khác lâm vào tình thế kinh hãi!
Dịch Hồi mặc kệ có Cố Mạch ở đó, bắt lấy cổ tay của Tạ Xuân Hồng kéo đi ra ngoài.
Cố Mạch mở miệng muốn nói, lại nghe được Hạ Khải Minh nhẹ nói: "Lần nay Dịch Hồi thật sự suy nghĩ bằng trái tim rồi."
Cố Mạch nhíu mày: "Chính là như vậy, em mới lo lắng!"
-------D.Đ.L.Q.Đ----- Tĩnh Du --- ------
--- -----D.Đ.L.Q.Đ------- Tĩnh Du --- ------
--- ---------D.Đ.L.Q.Đ---- --- Tĩnh Du --- ------
Tạ Xuân Hồng ngồi ở trong xe vẫn còn cười không ngừng, cảm thấy Cố Mạch thật sự chuyện bé xé ra to.
Hăng hái của Xuân Hồng vẫn rất cao, dọc theo đường đi nói không ngừng, thỉnh thoảng Dịch Hồi sẽ phụ họa đôi câu theo cô.
Xuống xe, Xuân Hồng đứng ở ven đường nhìn anh mỉm cười xinh đẹp: "Nhìn nè, tôi không phải là trở về an toàn rồi sao?"
Dịch Hồi lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt có tia sáng phức tạp sâu thẳm.
Ánh trăng rất sáng, chiếu lên đường như một mảnh vải trắng, đây là lần đấu tiên Xuân Hồng tỉ mĩ nhìn anh ở khoảng cách gần, ngũ quan rõ ràng, mũi thẳng, quá cường tráng nha, hốc mắt hơi lõm xuống, ánh mắt mà cứ thâm tình nhìn người khác như vậy cũng đủ cho quân lính của đối phương tan rã hết, bình thường hết lần này đến lần khác Dịch Hồi quá mức lạnh lùng, làm cho người ta không biết thì ra anh cũng có một mặt nhu tình như vậy.
Xuân Hồng cứ như vậy bại trận trong anh mắt sâu khó lường ấy, chỉ chỉ hướng căn phòng nhỏ phía sau của mình nói: "Tôi đi lên trước?"
Dịch Hồi không nói gì, ánh trăng nhu hòa chiếu lên mặt anh, có một loại ánh sáng ôn nhuận như ngọc.
Xuân Hồng bước đi từng bước nhỏ, vừa mới chuẩn bị xoay người, chợt cảm thấy cổ tay căng thẳng, giây tiếp theo Dịch Hồi cúi đầu xuống, ở trên bờ môi của cô nhẹ nhàng in xuống một cái hôn, chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) loại lướt qua thì dừng lại.
Tạ Xuân Hồng bị hôn bất thình lình cả người ngưng trệ sửng sốt, lúc phản ứng kịp thì dịch Hồi đã buộng cô ra.
Tối nay ánh trăng quá mức mê luyến, không khí vô cùng tốt đẹp, Xuân Hồng nhìn đôi mắt chuyển động và bụ cười nhạt của anh, trong lúc nhất thời thậm chí có những ý loạn tình mê.
Ngay khi trong lòng của Dịch Hồi càng ngày càng thấp thỏm bất an, Tạ Xuân Hồng đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, anh mắt mê người nhìn anh.
"Dịch ca ca, hôn môi cũng không thế phải thế này nha?"
Nói xong không đợi Dịch Hồi phản ứng, kiễng chân lên, vịn bả vai của Dịch Hồi hôn khẽ lên đôi môi mỏng mím lại kia.
Đại não của Dịch Hồi "Oanh" một tiếng, giống như có cái gì trong phút chốc nổ tung, lý trí của anh bị cháy sạch hoàn toàn không nghĩ được gì, chỉ có cám xúc bị trêu chọc trên môi chạm vào sợi dây trong đầu anh.
Khóe miệng của Tạ Xuân Hồng vén lên
nụ cười tươi tắn, hé mở đôi môi đỏ mọng, vươn ra đầu lưỡi ở dễ dàng trêu chọc, sau đó không chút do dự dò xét đi vào, gảy nhẹ quét qua răng môi của anh, giống như một con rắn nhỏ, trơn trượt, linh hoạt vô cùng.
Dịch Hồi toàn thân run lên, lập tức đưa tay ôm lấy giai nhân, đầu lưỡi hung hăng mạnh mẽ phản kích, bá đạo cậy mạnh xông vào lãnh địa của của nàng, làm cho thần hồn của cô điên đảo lên mà cổ họng khẽ rên nhỏ, Xuân Hồng ý thức được cô không thể lui được nữa rồi, bị động thừa nhận nụ hôn của anh, cùng răng môi của anh dây dưa.
Nhất thời trên con đường yên tĩnh có những thanh âm trầm thấp mập mờ vang lên.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Xuân Hồng cho là một giây sau bản thân sẽ vì không thở được mà chết đi, thì Dịch Hồi mới chậm rãi buông cô ra, lưu luyến trằn trọc vuốt lên đôi môi ấy, hôn nhẹ lên khóe môi nàng.
Xuân Hồng từng ngụm từng ngụm thở, cho đến khi hơi thở vững vàng lại mới rời khỏi ngực của anh, đôi mắt đẹp hàm lộ, môi đỏ mọng ướt nhẹp sưng đỏ, trên mặt phát ra một loại ánh sáng cực kì chói mặt, ánh trăng ở trong mắt cô toát ra ánh sáng nhỏ, giống như một Tiểu yêu tinh kiều mị mê hoặc lòng ngườ, làm cho máu nóng của Dịch Hồi sục sôi.
Xuân Hồng cảm thấy trên môi hơi có chút đau, không tự chủ vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ môi đỏ, Dịch Hồi thấy vậy nên trong lòng giống như có một cây lông vũ nhẹ nhàng mềm mại quét qua, không nói nên lời.