Edit: Nguyệt Cầm Vân
Cho dù Ngôn Tử Tinh là người thông minh nhạy bén như vậy, nhất thời cũng không hiểu được ý của hắn.
“Ngươi nói cái gì?”
Thác Bạt Chân khàn giọng đáp: “Ta không nhớ rõ. Ban nãy ta nghe các ngươi gọi ta là… A Chân?”
Ngôn Tử Tinh lúc này thực sự ngây ngốc cả người. Hắn đứng đực ra một lúc lâu, rồi mới đi tới sờ sờ lên trán Thác Bạt Chân, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ bị sốt đến choáng váng rồi?”
Thác Bạt Chân động động đầu, dường như muốn tránh khỏi bàn tay của hắn, nhưng đột nhiên lại dừng lại, rũ mắt xuống.
Ngôn Tử Tinh sờ đi sờ lại trán hắn rất nhiều lần, lại tự đo với trán của mình, thì thầm nói: “Không nóng a.”
“Cái ấy…” Giọng của Thác Bạt Chân rất khản, cật lực nói: “Ta đói bụng.”
Ngôn Tử Tinh liếc nhìn hắn một cái, đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối.
Hắn đem một ít bột khô hòa với thịt cừu rồi hầm lên, lại bỏ vào thêm chút muối thô, làm một bữa tối đơn giản, bưng một chén tới cho Thác Bạt Chân, hỏi: “Có thể ngồi dậy không?”
“Có.”
Thác Bạt Chân vẫn nhìn Ngôn Tử Tinh đi tới đi lui trong lều nãy giờ, lúc này mới chầm chậm chống người ngồi dậy. Nhưng tay hắn so với trong tưởng tượng vẫn không có chút khí lực, lại bất ngờ mềm nhũn, vẹo người ngã xuống.
Ngôn Tử Tinh thầm thở dài, nói: “Vẫn là để ta vậy.” Nói xong bèn đỡ hắn ngồi dậy, tựa lên người mình, một tay bưng bát một tay cầm thìa, hướng về phía miệng Thác Bạt Chân: “Há miệng.”
Thác Bạt Chân bất ngờ không kịp đề phòng, bị Ngôn Tử Tinh nhét một muỗng. Hắn định bảo để ta tự xúc, nhưng thấy điệu bộ Ngôn Tử Tinh như vậy, dường như không định nói lời dư thừa với hắn, chỉ đành ngoan ngoãn để Ngôn Tử Tinh đút cho mình ăn.
Cũng may trong lúc Thác Bạt Chân hôn mê, Ngôn Tử Tinh vẫn luôn đút thức ăn và đút thuốc cho hắn như vậy, hai người dường như cũng đã tập thành quen, nhất thời cũng không có ý tưởng nào khác.
Ngôn Tử Tinh đút cho hắn ăn hết cháo, đỡ hắn nằm xuống, dịch dịch lại góc chăn cho hắn, trong lòng nhịn không được tự giễu: thật sự là hầu hạ hắn thành quen mất rồi. Hắn như đại gia!
Thác Bạt Chân nâng mắt lên nhìn Ngôn Tử Tinh, muốn nói gì đó lại thôi.
Ngôn Tử Tinh phát hiện ra, mất kiên nhẫn nói: “Còn có chuyện gì? Ngươi mau nói!”
Thác Bạt Chân ấp úng nói một câu. Ngôn Tử Tinh lại nghe không ra.
“Ngươi nói cái gì?”
Thác Bạt Chân ngừng một chút, ngượng ngùng nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Ta muốn đi tiểu.”
Ngôn Tử Tinh phụt một tiếng bật cười, đáp: “Ông nội ngươi, ta còn tưởng là chuyện gì chứ. Ngươi một đại lão gia, đi tiểu còn ngượng ngùng hay sao.”
Thác Bạt Chân có chút xấu hổ liền nổi cáu: “Ngươi! Ta…”
Ngôn Tử Tinh khoát khoát tay, lấy ra một chiếc bô từ trong góc lều, đưa cho hắn bảo: “Được rồi, dùng cái này.”
Thác Bạt Chân nhận lấy bô, vẫn chỉ nhìn Ngôn Tử Tinh chằm chằm.
Ngôn Tử Tinh hình như hiểu nhầm ý của hắn, kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn ta làm gì? Lúc ngươi hôn mê ta giúp ngươi dọn phân dọn nướ© ŧıểυ còn chưa đủ sao? Tỉnh rồi còn muốn ta phục vụ ngươi?”
Không biết Thác Bạt Chân bị lời của hắn làm cho tức giận hay xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, cắn răng nói: “Ngươi đi ra ngoài!”
Ngôn Tử Tinh sầm mặt: “Đây là lều của hai người chúng ta, ngươi dựa vào cái gì đòi ta ra ngoài!”
Thác Bạt Chân mặc dù chỉ là con thứ, nhưng cũng là nhi tử của đại Hãn vương, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một quý tộc Tây Quyết, hắn có tôn nghiêm và thân phận của mình. Cho dù đầu óc bị bệnh đến hồ đồ, nhưng thói quen từ nhỏ cũng sẽ không dễ dàng bị cải biến, loại sự tình như đi vệ sinh trước mặt người khác thế này, hắn làm không được.
Ngôn Tử Tinh kỳ thực cũng không phải cố ý muốn làm nhục Thác Bạt Chân, chỉ là hắn đã nín nghẹn cả một bụng hỏa khí, suốt một tháng nay càng lúc càng hừng hực. Lúc trước Thác Bạt Chân hôn mê bất tỉnh, tính mạng cơ hồ khó giữ, Ngôn Tử Tinh dẫu giận cũng không có chỗ để xả, chẳng những phải nín nhịn, còn phải hầu hạ kẻ khiến mình hừng hực lửa giận này. Hiện tại thật vất vả Thác Bạt Chân mới chịu tỉnh lại, không đâm chọc hắn đôi câu, trong lòng có thể thoải mái được sao?
Thác Bạt Chân thấy Ngôn Tử Tinh không chịu ra ngoài, còn thẳng thắn đứng ở bên giường khoanh tay nhìn xuống từ trên cao, một bộ dáng vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mình, không khỏi giận dữ.
“Ngươi… khụ khụ, khụ khụ khụ…” Thác Bạt Chân bất ngờ nổi giận, đột nhiên ho lớn một tràng, muốn ngừng cũng ngừng không được.
Ngôn Tử Tinh thấy hắn đột nhiên ho đến cuồng lên, cũng liền hoảng sợ, lúc này mới nhớ ra hắn vừa mới đỡ bệnh, thân thể còn suy yếu nên không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vàng xua xua tay nói: “Được rồi được rồi, ngươi cứ đi đi, ta ra ngoài.” Nói xong liền vội vàng quay đầu chạy ra khỏi lều.
Hắn vừa ra khỏi lều liền bị bầu không khí rét lạnh phả vào mặt, lạnh đến run cầm cập, lúc này mới nhớ mình vội vàng chạy ra ngoài lại quên không choàng thêm áo khoác dày.
“Thật ông nội nó!”
Ngôn Tử Tinh chửi đổng một câu, cũng lười quay lại lều lấy áo choàng, dù sao nội lực của hắn cũng thâm hậu, không sợ lạnh đến thế.
Hắn run run phủi đi bông tuyết rơi trên bả vai, đi nhanh về phía lều của Ô Cát cách đó không xa.
“Ô Cát, ta tới thăm ngươi.”
Ô Cát vừa mới làm xong cơm tối, thấy hắn tiến vào liền cười đến hằn sâu nếp nhăn trên mặt.
“A Tinh à, ta vừa mới làm xong sữa chua ngựa, ngươi chờ một lát nữa rồi đem về một ít đi.”
“Cảm ơn ngươi, Ô Cát. Sữa ngựa ngươi làm là loại ngon nhất mà ta từng được uống trên thảo nguyên.” Ngôn Tử Tinh từ nhỏ đã khéo ăn khéo nói, lại là tên ma tử của hai vị phụ thân, bởi vậy rất biết cách làm nũng và nịnh nọt.”
Quả nhiên Ô Cát nghe xong lời hắn nói liền cười đến vui vẻ, hệt như Ngôn Tử Tinh là cháu trai ruột của mình vậy, nhiệt tình gọi hắn đến ngồi xuống cùng ăn cơm.
Ban nãy Ngôn Tử Tinh chỉ cố sức đút cháo cho Thác Bạt Chân ăn, bụng mình còn đang kêu ùng ục, cũng không lấy làm khách khí, liền ngồi xuống cùng Ô Cát vây quanh nồi bếp ăn cơm.