Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 300: Bộ Lão Bản, Thật Tình Cờ A

Mạc La Thành, phía trên tường thành cao ngất, mấy đạo thân ảnh ngạo nghễ đứng lên.

Hồ Nhất Phong khoác một thân áo bào trắng nho nhã, mái tóc đen huyền tung bay trong gió. Bên người hắn đều là các huynh đệ của Mặc Châu Thập Tam Đạo, nhưng là… nhân số cũng không ít.

- Mặc Châu Thập Tam Đạo chúng ta chưa bao giờ gặp phải thua thiệt lớn như vậy. Nếu cứ như vậy đào tẩu chán nản, ta thật xin lỗi các huynh đệ chết đi của chúng ta.

Trong đôi mắt của Hồ Nhất Phong đều mang theo tơ máu, một thân lệ khí cùng bộ dáng của hắn có chút không hợp nhau.

Mặc Châu Thập Tam Đạo, hiện giờ chỉ còn lại bảy vị huynh đệ, có năm huynh đệ ngã xuống trên chiến trường, ngã xuống trong giảo sát của đám bộ đội Vũ Vương.

- Cường giả hắc bào kia trong bộ đội Vũ Vương… ta cho dù có chết cũng phải kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục!

Ở bên người hắn, các huynh đệ đạo tặc còn lại trong ánh mắt đều là bi thương. Cánh tay Thất gia bị chặt đứt một cánh, nhìn thấy dưới Mạc La Thành kia, quân đội mang theo khí thế vô cùng, áp bách mà đến, trong đôi mắt cũng hiện lên một mảnh điên cuồng.

…….

Bộ Phương không có nhìn đến Đường Ngâm đi đến mà tiếp tục hết sức chăm chú nấu nướng. Thân hình của hắn thật bình tĩnh, thành thạo nắm lấy muôi thiết, lần lượt đưa vào trong bốn nồi quấy, khiến cho mùi hương từ trong nồi bốc mạnh lên.

- Bộ lão bản? Bộ tiền bối?

Ánh mắt của Đường Ngâm thoáng có chút dại ra cùng nghi hoặc. Hắn cảm thấy bản thân có phải hay không xuất hiện ảo giác rồi, Bộ lão bản như thế nào có thể xuất hiện trong đại địa tây bắc này.

Chỉ là sau khi nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh trước sau như một cùng kỹ xảo nấu nướng rất quen thuộc kia, Đường Ngâm cảm thấy người nọ chính là Bộ lão bản không thể nghi ngờ, bởi vì khí chất của Bộ lão bản thật sự rất rõ ràng.

Chu Việt cảm thấy ánh mắt Đường Ngâm nhìn có chút cổ quái, từ ánh mắt của hắn nhìn theo, liền thấy một thanh niên đang nấu ăn, không phải chỉ là một thanh niên thôi sao?

- Đại nhân… Hắn gọi là Bộ Phương, là… là đầu bếp mới đến.

Ngụy Đại Phúc hơi hơi khom người, nhanh chóng nói:

- Con người này có chút kiêu ngạo vô lễ nên cần dạy dỗ một chút. Liền để cho hắn trước đứng ở vị trí xử lý cùng nấu nướng các nguyên liệu nấu ăn phổ thông.

- Người mới sao? Người mới kiêu ngạo một chút cũng thật là bình thường. Bất quá tiểu tử này thật có bản lĩnh để kiêu ngạo. Tay nghề này… không có gì để nói a.

Chu Việt gật gật đầu, ngửi hương vị đồ ăn tràn ngập trong không khí kia, trên mặt hiện ra cảm xúc tán thưởng.

Bất quá Đường Ngâm nghe xong lời của Ngụy Đại Phúc kia, sắc mặt càng trở nên thêm cổ quái, quay đầu nhìn nhìn Ngụy Đại Phúc kia, thản nhiên nói:

- Kiêu ngạo bất tuân? Cần phải mài dũa lại tính tình?

- Đúng… đúng vậy.

Ngụy Đại Phúc bị Đường Ngâm nhìn chằm chằm đến trong lòng đều có chút sợ hãi, trả lời một câu cũng nói lắp.

Đường Ngâm xoay đầu, lạnh lùng cười cười, sau đó sửa sang lại xiêm y một chút, trịnh trọng đi về phía phương hướng của Bộ Phương.

Chu Việt cùng Ngụy Đại Phúc đưa mắt nhìn nhau. Trong lòng của Ngụy Đại Phúc kia mạnh mẽ xuất hiện một cỗ dự cảm bất hảo, tiền bối kia sẽ không phải nhận thức tiểu tử kia chứ? Chẳng lẽ tiểu tử kia là hậu bối mà tiền bối nhận thức?

Trong lòng Ngụy Đại Phúc lộp bộp, trên mặt đều nổi lên chua sót.

Bốn nồi nấu đều đang sôi trào, nguyên liệu nấu ăn ở bên trong cũng đang quay cuồng, bốc lên hơi nóng.

Bỗng nhiên Bộ Phương rút thìa thiết ra, xoay chuyển trong tay, sau đó liền lấy nắp đậy lên bốn nồi, mùi hương liền bị che giấu.

Làm xong hết thảy, Bộ Phương mới ngẩng đầu nhìn về phía ba người đang đi hướng về phía hắn.

Ngụy Đại Phúc cùng Chu Việt hắn đều xem như nhận thức, nhưng người đi đằng trước nhất… ặc, lại là người quen.

- Tiền bối… thật tình cờ a.

Đường Ngâm đi đến trước mặt Bộ Phương, cung kính chắp tay với hắn. Đối với Bộ Phương, Đường Ngâm vẫn luôn rất tôn kính, bởi vì thanh niên này quả thật quá thần kỳ, luôn tạo cho người ta cảm giác không thể nắm bắt.

Tiền… tiền bối?!

Ngụy Đại Phúc nghe thấy xưng hô của Đường Ngâm với Bô Phương, nhất thời hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa cái mông nằm bẹp lên mặt đất. Cái quỷ gì? Một Chiến Thánh thất phẩm lại xưng hô thanh niên này là tiền bối? Còn có thể hay không nói chuyện đàng hoàng a?

Chu Việt cũng hơi hơi mở lớn miệng, trong lòng có chút khϊếp sợ, Đường Ngâm sẽ không phải nhận sai người rồi đi… Thanh niên trước mắt này tu vi nhìn qua cũng không phải là quá mạnh a?

- Đúng vậy, quả thật rất tình cờ, ngươi như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này? Nơi này không phải là quân đội sao?

Bộ Phương nhìn nhìn Đường Ngâm, bình tĩnh hỏi.

Khóe miệng Đường Ngâm nhất thời cong lên, lời này không phải càng nên hỏi ngươi sao? Một đầu bếp ngươi không ngoan ngoãn ở trong tiểu điếm của ngươi nấu ăn, chạy vào trong quân đội này để làm gì?

- Bởi vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ, cho nên phải đến quân đội này hỗ trợ. Còn Bộ lão bản vì cái gì đến quân đội? Lại còn trong quân đội Tây Huyền Thành cách Đế Đô có chút xa xôi nữa.

- Đến thể nghiệm một phen cảm giác của đầu bếp hành quân, tăng cường thể nghiệm nấu nướng của chính mình, khiến cho vào thời điểm nấu ăn cũng có thể đầu tư càng nhiều tình tự bất đồng.

Bộ Phương thuận miệng nói chuyện phiếm.

Hắn nói chính là đạo lý đường hoàng bên ngoài. Trên thực tế, Bộ Phương cũng chỉ là vì có thể hoàn thành nhiệm vụ, đạt được phần thưởng mà thôi.

Bất quá Đường Ngâm lại bất đồng, sau khi nghe xong lời nói của Bộ Phương, nhất thời trong đáy lòng nảy sinh cảm giác kính nể mãnh liệt. Khó trách tay nghề nấu nướng của Bộ lão bản có thể đạt đến cảnh giới này. Thì ra là vẫn luôn tiến hành tu hành tay nghề nấu nướng gian khổ, đề cao tay nghề nấu nướng của chính mình.

Đầu bếp hành quân chính là một người bị sai sử. Bộ lão bản vì tu hành tay nghề nấu nướng cư nhiên không ngại cực khổ gia nhập đầu quân vào Hỏa Đầu Quân Tây Huyền Quân. Loại tinh thần này thật đáng để ta noi theo!

Quả nhiên, phải ở mỗi một hành trình có đóng góp đều là cố gắng phải trả giá lớn.

Hai người tán gẫu đến say sưa, chỉ là cũng làm cho sắc mặt của Ngụy Đại Phúc cùng Chu Việt lại càng lúc càng trở nên có chút cổ quái.

Chu Việt còn tốt, chỉ là có chút hồ nghi. Còn sắc mặt của Ngụy Đại Phúc đã sớm tái nhợt không còn một giọt máu. Một đầu bếp… dựa vào cái gì quen biết với Chiến Thánh thất phẩm cao cao tại thượng kia? Ngươi đã nhận thức tồn tại như vậy, ngươi còn gia nhập vào Tây Huyền Quân làm cái gì? Tiêu khiển chúng ta sao?

- Bộ lão bản đang làm món ăn gì vậy, thơm quá a.

Hàn huyên một hồi lâu, Đường Ngâm mới chuyển dời ánh mắt ở trên bốn nồi lớn, trong mắt có chút hưng phấn bắt đầu khởi động.

- Không tính là đồ ăn ngon gì, dùng đều là nguyên liệu nấu ăn có chút phổ thông.

Bộ Phương thản nhiên nói.

- Những thứ này đều là chuẩn bị cho bọn binh lính

Bộ Phương nói xong, liền mở nắp nồi ra, mùi hương nhất thời mãnh liệt dâng trào lên.

- Nguyên liệu nấu ăn phổ thông?

Đường Ngâm sửng sốt, liền đi đến trước cái nồi kia, nhìn vào bên trong.

Màu sắc của nguyên liệu nấu ăn trong nồi đột nhiên trở nên tiên diễm, mỗi một món ăn trong nồi đều bất đồng. Bất quá có một vài chuyện thật ra có thể nhìn ra, những nguyên liệu nấu ăn này đều là nguyên liệu nấu ăn có chút phổ thông.

Tuy rằng nói trong Hỏa Đầu Quân có dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông nhưng là rất ít, bởi vì nguyên liệu nấu ăn phổ thông đối với bọn lính không thể bảo trì trạng thái tốt nhất, cho nên đại đa số đầu bếp đều sẽ nấu nướng món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí.

Chu Việt đứng ở phía sau Đường Ngâm, nhíu mắt, liếc mắt nhìn Ngụy Đại Phúc sắc mặt khó coi, rốt cuộc biết đã xảy ra chuyện gì.

- Cái này gọi là Tứ Bảo Thang, là món ăn ta dùng tất cả nguyên liệu nấu ra. Bởi vì đồng thời dùng bốn nồi lớn hầm nấu, chắt lọc ra tất cả tinh hoa bên trong nguyên liệu nấu ăn, cho nên gọi là Tứ Bảo Thang.

Bộ Phương giới thiệu nói.

Hắn lấy ra một bát sành, phân biệt từ trong bốn nồi lấy ra một muỗng canh đậm đà, đổ vào trong bát sành kia. Bốn loại nước canh xen lẫn trong bát, cũng phân biệt rõ ràng, chiếm lấy một khu vực, không dung hợp lẫn nhau.

- Ngươi nếm thử một chút đi.

Bộ Phương đưa bát sành cho Đường Ngâm. Hơi nóng hôi hổi kia quay cuồng, mang theo một cỗ mùi hương mê người, làm cho Đường Ngâm không tự giác tiếp nhận bát sành này.

Dùng thìa múc một ngụm canh.

Ánh mắt của Đường Ngâm nhất thời trừng lớn. Một ngụm canh này giống như phân tán ra trong miệng hắn, các loại hương vị tràn ngập trong đầu hắn. Trong một ngụm canh, tựa hồ dung hợp một chút nguyên liệu nấu ăn phổ thông, hương vị không ngừng biến hóa trong miệng hắn, sảng khoái vô cùng.

- Cái này… thật khó có thể tin nổi! Đây thật là do nguyên liệu nấu ăn phổ thông làm ra sao?

Đường Ngâm bị vây trong khϊếp sợ thật lâu. Tu vi càng cao, càng hiểu rõ bất đồng của nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí. Dùng nguyên liệu nấu ăn có linh khí càng trân quý thì linh khí ẩn chứa sẽ càng nồng đậm, mùi hương nấu ra cũng càng thêm mỹ vị.

Bộ Phương dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông cư nhiên có thể nấu ra hương vị của nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí, không hổ là lão bản tiểu điếm tâm đen của Đế Đô a!

Trong đầu của Bộ Phương quanh quẩn lời nói tán thành nghiêm túc của hệ thống. Món Tứ Bảo Thanh này cư nhiên được hệ thống tán thành, trở thành món ăn thứ nhất trong Hỏa Đầu Quân được hệ thống tán thành.

Vậy chỉ cần chế tạo ra hai món ăn được hệ thống phán rằng đủ tư cách liền có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, đạt được một mảnh ghép bộ dụng cụ Thần Bếp?

Trong lòng của Bộ Phương cảm thấy có chút vui mừng.

Chu Việt cùng Ngụy Đại Phúc cũng đều tự múc lấy một phần canh. Bọn họ sau khi xuống xong cũng thật lâu không thể nói nên lời, Chu Việt là rung động, Ngụy Đại Phúc là trầm mặc.

Ngụy Đại Phúc biết bản thân sai lầm rồi, sai một cách quá đáng rồi. Tay nghề nấu ăn của Bộ Phương này sợ đã vượt ra quá xa phạm trù tưởng tượng của hắn, đã muốn là bóng lưng hắn hướng tới, nói không xa chỉ riêng phần Tứ Bảo Thanh này chính là hắn không thể nấu ra được.

Tứ Bảo Thang này tuy rằng chỉ là dùng nguyên liệu nấu ăn phổ thông chế tác nhưng sau khi uống xong, hắn cảm giác trạng thái của chinh mình đều tăng nhanh chóng, cư nhiên là cảm giác uống được món ăn dùng nguyên liệu nấu ăn chứa linh khí.

Ngụy Đại Phúc chua sót không thôi.

- Ngon ngon ngon lắm! Ngụy Đại Phúc a Ngụy Đại Phúc, với… tay nghề của công tử này, ngươi cư nhiên còn muốn mai một hắn. Ta thấy ngươi là già hoa mắt rồi đi. Ngươi đã thích mai một người khác như vậy, vậy về sau ngươi liền trao đổi vị trí với công tử này đi! Sau này đội trưởng của Hỏa Đầu Quân liền để cho công tử này làm!

Sắc mặt Chu Việt lạnh lùng, cười lạnh lên.

Ngụy Đại Phúc nhất thời cả người chấn động, thần tình chua sót.

Đường Ngâm híp mắt uống canh, canh nóng hôi hổi này đã khắc sâu vào tim hắn, làm cho thương thế của hắn tựa hồ đều đã có chuyển biết tốt… Hắn chăm chú uống canh, đối với trừng phạt của Chu Việt với Ngụy Đại Phúc, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.

- Không cần, đội trưởng gì chứ, ta không có hứng thú chút nào. Chuẩn bị cho ta nguyên liệu nấu ăn linh khí đi.

Bộ Phương cắt ngang lời nói của Chu Việt, đối với vị trí đội trưởng của Hỏa Đầu Quân kia hắn không hề có chút hứng thú nào. Hắn chỉ là muốn làm món ăn ngon, sớm một chút có thể làm ra món ăn được hệ thống đánh giá đủ tư cách.

Bất quá Chu Việt cuối cùng vẫn làm ra lựa chọn, Ngụy Đại Phúc vẫn phải lưu lại khu vực nguyên liệu nấu ăn phổ thông.

Vài tên Hỏa Đầu Quân nâng lên bốn nồi lớn của Bộ Phương rời khỏi nơi này, đi vào trong lều trại của bọn lính, phân phát ra Tứ Bảo Thang này.

……….

Mặc Lâm nắm chặt dây cương, ngồi trên lưng linh thú, phía sau hắn là quân đội đông đúc. Hắn nhìn Tây Huyền Quân ở xa xa xây dựng cơ sở tạm thời, trên mặt mang theo một tia cười lạnh.

Một đạo thân ảnh trôi nổi phía trên hư không, trong tay cầm một phù ấn, ngọc phù hội tụ thành trận pháp vờn quanh tay hắn.

- Tây Huyền Quân ngay tại xa xa kìa, lên đi… diệt bọn họ. Chiến Thánh thất phẩm trợ giúp bọn họ đã bị thương, trạng thái hiện tại không tốt lắm, chính là thời điểm tiến công tốt nhất, diệt Tây Huyền Quân này, chúng ta liền có thể liên tục chiến đấu ở các chiến trường Mạc La Thành, hoàn toàn chiếm lĩnh Mạc La Thành. Đến lúc đó có thể khởi xướng tiến công với Tây Huyền Thành.

Lão giả hắc bào trôi nổi trên không trung, tay áo bay phấp phới, lành lạnh nói.

Đôi mắt Mặc Lâm nhất thời sáng ngời, huy động trường thương trong tay, rống giận một tiếng. Sau đó quân đội phía sau hắn bắt đầu phóng đi đến phương hướng doanh địa của Tây Huyền Quân kia.