Thanh Phong Đế Quốc, Đế Đô.
Trong Đại Hùng Điện trống trải, Cơ Thành Tuyết an tĩnh ngồi, trong tay hắn cầm mật tín đã bị hắn vuốt cơ hồ nổi lên vết gấp uốn. Đôi mắt hắn trừng lớn, trong ánh mắt phủ đầy tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm, tràn ngập không thể tin nổi.
Sau hồi lâu, giống như căng thẳng cực hạn đột nhiên thả lỏng, cả người Cơ Thành Tuyết đều mềm nhũn ngã lên long ỷ, giống như khí lực của cả người đều đã bị rút sạch.
Mật tín kia cũng là vô lực rơi xuống mặt đất.
- Đã chết… Liên tổng quản cư nhiên… đã chết rồi.
Hai mắt Cơ Thành Tuyết tràn ngập xót xa, trên mặt tràn đầy ý chua sót. Hắn hối hận, vì cái gì phải đáp ứng để Liên tổng quản đi ra ngoài bắt Cơ Thành Vũ, kết quả lại đợi được chuyện này.
Liên tổng quản là cường giả Chiến Thánh thất phẩm khi Trường Phong Đại Đế còn tại vị, có trách nhiệm tọa trấn Đế Đô. Có hắn tồn tại, hoàng cung vẫn luôn thật an toàn. Hắn cùng Đại tướng quân Tiếu Mong là hai tôn thần bảo hộ của Đế Đô, là lợi khí Đế Quốc vẫn luôn uy chấn tông môn. Chỉ là hiện giờ… Chiến Thánh thất phẩm Liên tổng quản này cư nhiên đã ngã xuống rồi.
Ầm!
Một quyền hung hăng nện lên phía trên long ỷ, trên mặt Cơ Thành Tuyết tràn ngập ão não cùng phẫn nộ, ánh mắt đỏ bừng, cắn chặt khớp hàm.
- Chết tiệt! Cơ Thành Vũ… Liên tổng quản có nói thế nào cũng là tiền bối trông nom chúng ta trưởng thành, ngươi cư nhiên thật sự dám ra tay a!
Liên Phúc ngã xuống, cùng Cơ Thành Vũ nhất định có liên quan không thể chối cãi. Bởi vì Liên phúc phải đi bắt Cơ Thành Vũ, mà lúc gặp hại, cũng là thời điểm có người phát hiện tung tích Cơ Thành Vũ.
Thế lực của Cơ Thành Vũ đã có thể gạt bỏ một tôn Chiến Thánh thất phẩm rồi sao? Chẳng lẽ Cơ Thành Vũ đã liên hợp cùng thế lực đáng sợ gì rồi?
Lúc trước Cơ Thành Vũ liên hợp cùng những cường giả tông môn Hợp Hoan Phái, Bạch Cốt Điện, hiện giờ lại dính dáng đến thế lực nào đó để… cùng nhau độc hại Thanh Phong Đế Quốc sao?
Cái chết của Liên Phúc cũng tạo ra một cảm giác nguy cơ cho Cơ Thành Tuyết. Loại cảm giác nguy cơ này làm cho trái tim hắn kịch liệt đập mạnh.
- Báo… Bệ hạ, Tướng quân Tiếu Mông cầu kiến!
Thái giám ở ngoài Đại Hùng Điện hô to.
- Mau mời vào!
Cơ Thành Tuyết vừa nói xong, ngoài Đại Hùng Điện, một đạo thân hình khôi ngô chậm rãi đến, bước vào trung ương đại điện.
Tiếu Mông nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng kia của Cơ Thành Tuyết, trong lòng cũng khe khẽ thở dài. Liên Phúc đã chết, đây cũng không phải là việc nhỏ gì. Một tôn Chiến Thánh thất phẩm ngã xuống, đối với Đế Quốc mà nói thật sự là tổn thương quá lớn, chỉ là so với mấy tin tức này…
- Bệ hạ, vi thần thu được cấp báo, rất nhiều quận lớn như Hàng Dương Quận, Kiến Ninh Quận, Thượng Huyền Quận đều xuất hiện nguy cơ linh thú cuồng bạo công kích thành lớn. Hiện giờ đã xuất hiện không ít thương vong. Tây Huyền Cố Thành cũng bị linh thú cấp bảy công kích, cũng là xuất hiện thương vong…
Cơ Thành Tuyết giờ phút này đang đắm chìm trong bi thương Liên Phúc ngã xuống, nghe đến mấy tin tức xấu này, nhất thời cả người cảm thấy càng thêm nhức đầu.
Thành lớn của nhiều quận lớn như vậy đồng thời xuất hiện tai họa, cả thủ đô Thanh Phong Đế Quốc là sắp gặp phải hỗn loạn a…
Linh thú này vì cái gì sẽ vô duyên vô cớ bùng nổ a? Vào ngày thường, nhân loại cùng linh thú đều là tường an vô sự, vì cái gì gần đây liền xuất hiện nhiều tai họa hỗn loạn như vậy? Nếu nói sau lưng chuyện này không có ai giở trờ quỷ, Cơ Thành Tuyết sẽ không tin đâu.
Tuy rằng mùa xuân đã đến, rất nhiều linh thú đều rơi vào thời kỳ táo bạo, nhưng là chuyện tình công kích thành thị lớn như vậy, trên lịch sử của Thanh Phong Đế Quốc cơ bản rất ít xuất hiện.
- Tiếu tướng quân, ngươi phái người đi tìm hiểu tình huống một chút, cần phải mang về Đế Đô tin tức chuẩn xác. Phái quân đội khác đi thành lớn trước, trợ giúp trấn áp những linh thú này.
Cơ Thành Tuyết xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói. Hắn hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tiếu Mông gật gật đầu, liếc mắt nhìn Cơ Thành Tuyết thật sâu, xoay người đi về phía ngoài Đại Hùng Điện.
Khóe miệng Cơ Thành Tuyết ngập ngừng một phen, sau đó vẫn là ngửa đầu thở dài. Đế Hoàng từ xưa quá nhiều ưu phiền, người khác đều cảm thấy được vị trí này rất tốt, đều muốn tranh đoạt vị trí này. Nhưng là có ai có thể biết ngồi lên vị trí này áp lực chịu đựng phải lớn bao nhiêu.
Cơ Thành Tuyết bỗng nhiên có chút hoài niệm mỹ thực mĩ tửu trong tiểu điếm của Bộ lão bản.
Thời điểm ăn mỹ thực, uống mỹ tửu mới là thời điểm vô ưu vô lự nhất.
………
Bộ Phương trở về tiểu điếm, cuồng phong gào thét qua, dần dần lui tán, quang điểm của trận pháp kia cũng biến mất.
Về lại trong phòng chính mình, Bộ Phương cảm thấy một trận thoải mái. Phân thân của Tiểu Bạch đã biến mất không thấy, bất quá Bộ Phương cũng không hề để ý.
Ngửi ngửi hương vị mốc meo trên người, Bộ Phương nhíu nhíu mày, liền đi vào trong phòng tắm, vọt vào trong ngâm mình trong nước ấm.
Hơi nóng dày đặc không ngừng, mái tóc của Bộ Phương hơi hơi ướŧ áŧ. Hắn thay một bộ trường bào mới, đi ra phòng tắm, cả người đều là thần thanh khí sảng hơn nhiều.
Vuốt vuốt mái tóc ướŧ áŧ, Bộ Phương để mặc cho mái tóc lộn xộn tùy ý, hắn rời khỏi phòng, chuẩn bị xuống lầu.
Rời khỏi tiểu điếm nhiều ngày như vậy, trong lòng hắn cũng có chút quan tâm tình huống buôn bán của tiểu điếm này.
Đi xuống lầu, trong phòng bếp cũng vang vọng lên thanh âm bận rộn, thanh âm dao kéo va chạm, thanh âm xào nấu trong nồi chảo không dứt bên tai.
Mùi hương nồng đậm phảng phất trong phòng bếp cùng tiểu điếm, làm cho người ta không nhịn được hít sâu một hơi.
- Không tồi, tài nghệ nấu ăn của hai tiểu tử kia đã tiến bộ không ít a.
Bộ Phương gật gật đầu, trên mặt hiện ra một tia thần sắc vừa lòng. Ngửi thấy mùi hương phảng phất trong không khí, Bộ Phương cũng có thể phán đoán ra trình độ nấu nướng của hai người này.
Hắn cũng không đi vào trong phòng bếp mà ngược lại đi vào trong tiểu điếm.
Bất quá còn chưa tới tiểu điếm, chỉ là nghe thấy một trận khắc khẩu có chút không hài hòa vang lên.
Bộ Phương nhất thời nhíu nhíu mày.
Tình hình chung trong tiểu điếm là sẽ không xuất hiện thanh âm khắc khẩu, bởi vì từ sự kiện Ngũ Văn Ngộ Đạo Quả qua đi, trong Đế Đô đã không có bao nhiêu người dám đến tiểu điếm gây sự rồi.
Có lẽ danh đầu của tiếu điểm đã không còn tính là hiển hách khắp cả Đế Quốc nữa nhưng là ở Đế Đô, trên cơ bản tất cả quyền quý sẽ không ngây đến mức đến trêu chọc.
- Lão nhân ta từ Thập Vạn Đại Sơn thật xa chạy tới đây, các ngươi liền cho ta ăn mấy thứ này? Tuy rằng nói hương vị cũng được, lượng linh khí ẩn chứa cũng thật đầy đủ… Nhưng là! Mỹ vị này cũng quá chêch lệch với tiểu điếm Thanh Phong Đế Đô trong lời đồn rồi đi?
Một trận thanh âm tục tằng vang lên, trong giọng nói hỗn loạn có rất nhiều bất mãn.
- Đã nói Bộ lão bản không có ở đây rồi, món ăn ngươi ăn được đều là đầu bếp tập sự làm. Tất cả mọi người đều biết, con người ngươi như thế nào tính toán chi li như vậy a?
Thanh âm của Âu Dương Tiểu Nghệ có chút bất mãn cùng sốt ruột.
Bộ Phương nhấp nháy mắt, thì ra là có người đến ghét bỏ hương vị món ăn? Đối với chuyện này Bộ Phương cũng từ chối cho ý kiến, tuy rằng nói trình độ của Tiểu Long cùng Vũ Phù vẫn còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của hắn, nhưng hương vị món ăn cùng năng lực giữ linh khí ẩn chứa trong thức ăn đều đạt đến trình độ có giá trị rồi.
Đi vào trong tiểu điếm, Bộ Phương liền thấy được trong tiểu điếm không hề ít thực khách đang nhấm nháp mùi ngon mỹ vị. Âu Dương Tiểu Nghệ quay lưng về phía Bộ Phương, đang cãi cọ cái gì với lão giả hơi béo, râu trắng xóa.
Thần tình của lão giả hơi béo kia trông có vẻ hơi ngốc nghếch, thật ra làm cho người ta không thể nổi giận.
Bất quá Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn như cãi cọ không ngớt cùng đối phương.
Lão đầu tử kia cũng là tức đến muốn cười rồi:
- Nha đầu ngươi rất biết giảng giải đạo lý a. Lão nhân ta chỉ là than phiền một chút, ngươi làm sao mà nghe không hiểu chứ. Ta chính là nói sự thật mà thôi. Hương vị món ăn này tuy rằng không tồi nhưng là chênh lệch có chút lớn với trong lời đồn a.
Âu Dương Tiểu Nghệ bĩu môi, đang định cãi lại, nàng hiện giờ thập phần bảo vệ tiểu điếm này.
Bất quá còn không chờ nàng mở miệng, một đạo thanh âm bình tĩnh ôn hòa vang lên sau nàng lưng nàng.
- Tiểu Nghệ, đừng ầm ĩ nữa.
Ánh mắt lão nhân hơi béo kia nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Phương, trên mặt ngốc nghếch đỏ hồng.
Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ, sau đó hưng phấn xoay người, liền thấy được Bộ Phương dáng người cao gầy, mái tóc ướŧ áŧ.
- Bộ lão bản! Ngươi đã trở về rồi sao!
Ánh mắt Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời sáng ngời, hưng phấn chạy lên hai bước, tựa hồ nhớ đến cái gì, con mắt xinh đẹp nhất thời trừng lớn, rầm rì một tiếng hướng tới Bộ Phương.
- Ngươi còn biết trở về sao!
Âu Dương Tiểu Nghệ tức giận chu môi.
Bộ Phương ôn hòa cong cong khóe miệng, đi tới vỗ vỗ đầu của Âu Dương Tiểu Nghệ, sau đó liền chuyển động ánh mắt, dừng trên người lão giả hơi béo kia.
Nhìn thấy lão giả, ánh mắt của Bộ Phương nhíu lại. Tuy rằng hắn yếu kém trong chiến đấu nhưng dù sao cũng có tu vi Chiến Hoàng lục phẩm, với tu vi hiện giờ của hắn cũng có thể cảm ứng được năng lượng đáng sợ ẩn chứa trong người lão giả này.
Bất quá… cho dù đáng sợ thì có như thế nào chứ?
- Cái kia… ngươi nói món ăn kia khiến ngươi không hài lòng?
Bộ Phương nghiêng đầu, nhìn nhìn lão giả, thản nhiên nói.