Nhà bếp của Bộ lão bản, Vũ Phù ngây ngô há cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nghe đồn nhà bếp của Bộ lão bản là nơi rất thần bí, từ trước đến nay chưa có ai được nhìn thấy, không ngờ nàng lại có cơ hội đi vào trong nhà bếp… Đúng thật là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Vũ Phù lắc lư đuôi rắn, nhanh chóng đi theo sau Bộ Phương.
Đi qua cánh cửa nhà bếp, bầu không khí trở nên khác biệt, trong quán ăn có cảm giác ấm áp làm cho lòng người nhàn nhạt say mê, nhưng phòng bếp là nơi tỏa ra khí tức chuyên nghiệp, vừa bước vào đã nhìn thấy khôi lỗi máy móc béo đô đô, đôi mắt đỏ trên khôi lỗi lóe lên, quét qua trên người nàng một chút, làm cho tóc gáy trên người nàng dựng đứng hết lên.
Khôi lỗi này chính là khôi lỗi cực kỳ đáng sợ mà phụ thân nói sao? Nhìn qua không hung ác như trong truyền thuyết cho lắm, ngược lại còn mập mạp đáng yêu.
Bộ Phương đi ở phía trước, vỗ vỗ cái bụng Tiểu Bạch, giới thiệu cho Vũ Phù biết.
- Đó là Tiểu Bạch, là trợ thủ cơ khí của ta, ngươi có thể hiểu thành trợ thủ khôi lỗi là được, sau khi chúng ta nấu nướng hết các món ăn, nguyên liệu dư lại sẽ bị Tiểu Bạch thu về.
Cả người Vũ Phù lập tức trở nên căng thẳng, hai tay làm thành chữ thập, quay đầu cúi chào Tiểu Bạch.
Đôi mắt máy móc Tiểu Bạch loé lên, tay cầm quạt hương bồ vẫy vẫy, tay kia gãi gãi đầu ngốc của nó.
Đưa Vũ Phù lướt qua Tiểu Bạch đến trước bếp lò, lò bếp được xây dựng từ vật liệu tinh xảo, giống như một loại gạch men sứ, nhưng lại bóng loáng hơn.
Ở trên có nhiều dụng cụ làm bếp, cần gì đều có hết, thiết bị đầy đủ, ngay cả thớt gỗ cũng được làm từ loại gỗ đặc biệt, toả ra hương thơm nhàn nhạt, đôi mắt Vũ Phù trừng lớn, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Trang trí ở trong nhà bếp khác xa hoàn toàn với bên ngoài quán ăn, nơi đây đơn giản và thực tế, trên vách tường nhà bếp không vẽ gì như ngoài quán, chủ yếu là bày biện tủ bát, tủ bát này được làm từ gỗ, cũng dùng loại gỗ đặc biệt tạo nên.
Chất liệu kỳ lạ này sờ lên rất lạnh, hơn nữa bề mặt còn loé sáng.
- Đây là tủ lạnh, có thể chứa nguyên liệu nấu ăn, đảm bảo cho nguyên liệu không bị hư hỏng.
Bộ Phương nhàn nhạt giới thiệu, hắn mở cửa tủ lạnh, lập tức có khí lạnh ập ra, làm cho Vũ Phù nhịn không được run lên một cái.
- Đây là lò nướng, rất nhiều món có thể chế biến theo nhiều cách, cũng tạo ra nhiều hương vị khác nhau.
Bộ Phương mở lò nướng ra, bên trong lò nướng được lau chùi cho không nhiễm một hạt bụi, khí tức lạnh như băng từ trong đó lan tràn ra.
Máy hút dầu, lò vi sóng... Mấy thứ này đều là những thứ mà Vũ Phù hoàn toàn chưa từng nghe nói, thậm chí là chưa từng thấy, nhưng nàng không nghĩ nhiều, cho rằng những vật dụng này là chuyên nghiệp.
Lần đầu tiên nàng biết, hoá ra nấu nướng không đơn giản như trong tưởng tượng, hoá ra có nhiều thứ cần nghiên cứu đến vậy.
- Đây là giá thái đao, trên đó có thái đao đủ kiểu dáng, ngươi hãy tìm một kiểu mà mình cầm lên thuận tay nhất.
Bộ Phương chỉ vào giá thái đao trên lò bếp.
Vũ Phù tò mò nhìn một lúc, nàng nhìn thấy một thái đao đen kịt dày nặng, trên khuôn mặt bỗng chốc hiện lên sự kinh dị.
- Đây...Đây cũng là thái đao sao? Lớn như thế, lại còn nặng như vậy?
Bộ Phương nhẹ nhếch khóe miệng, hắn cầm thái đao lên, dễ dàng cầm lên tay, tiện tay xoay một vòng.
Đây là thái đao đặc chế hắn dùng để luyện tập xắt rau, người bình thường muốn cầm lên cũng không cầm được.
Vũ Phù thử một chút, cổ tay đã đau nhức nhưng vẫn không giơ thái đao lên được.
- Đây là thái đao thường ngày ta dùng để luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ, ngươi dùng cái khác đi.
Bộ Phương nói.
Vũ Phù ngạc nhiên nhìn Bộ Phương, nói.
- Với tài nấu nướng của Bộ lão bản mà còn phải luyện tập sao?
- Trù nghệ không có đường cuối, muốn làm một đầu bếp ưu tú, phải luyện tập mỗi ngày, ngày nào cũng phải nấu nướng, như vậy mới làm cho bản thân đắm chìm trong trù nghệ, thể nghiệm từng chút biến hoá bên trong.
Nếu ngươi muốn làm học đồ đầu bếp của ta, vậy thì sau này ngươi phải luyện tập kỹ năng xắt rau và chạm trổ mỗi ngày.
Bộ Phương nghiêm túc nói, trù nghệ của hắn đúng là rất giỏi, nhưng hắn hiểu rõ, nếu như mỗi ngày hắn không luyện tập, chắc chắn tài nấu ăn của hắn tuyệt đối không tiến bộ nhanh như vậy.
Vũ Phù ngạc nhiên ồ một tiếng, sau đó thả thái đao lớn kia ra, chọn một thái đao khác chỉ nhỏ bằng bàn tay Bộ Phương, không quá nặng, rất thích hợp với nàng.
Bộ Phương gật đầu, lấy mấy quả trứng lôi bạo cáp từ trong tủ ra, đây là nguyên liệu hệ thống cung cấp để nấu cơm chiên trứng.
- Đầu tiên, ta sẽ dạy ngươi về nguyên liệu nấu ăn, đây là trứng linh thú Lôi Bạo Cáp, ẩn chứa rất nhiều tinh hoa.
Bộ Phương nói, hắn lấy một cái chén sứ ra, nhẹ nhàng một dập đầu, đổ lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng vào trong bát, giữa lòng đỏ trứng có ánh lôi hình cung xèo xèo lóe lên.
- Muốn làm một phần cơm chiên trứng ngon, phải nắm giữ được linh khí trong tay, đầu bếp phải khống chế được nguyên liệu nấu ăn và linh khí, làm cho linh khí không bị xói mòn, đó là điều quan trọng nhất để giữ được hương vị món ăn.
Bộ Phương dùng chân khí ngưng thức, trực tiếp hóa thành một đôi đũa, hắn bắt đầu đánh trứng.
- Biết cách khống chế nguyên liệu nấu ăn và linh khí không?
Bộ Phương nghiêm túc nhìn về phía Vũ Phù hỏi.
Vũ Phù ngơ ngác lắc đầu, những thứ cao thâm như vậy nàng không hiểu được.
- Tiết tấu, còn phải dùng trái tim để cảm nhận, linh khí thật ra là một loại rung động, chỉ cần ngươi cảm nhận được sự rung động đó, trong quá trình nấu nướng cố gắng ổn định linh khí, vậy thì sẽ không phá hỏng kết cấu linh khí, giảm thiểu sự xói mòn của nó.
Bộ Phương giải thích, sau đó hắn run tay lên, đánh tan trứng Lôi Bạo Cáp.
Chân khí từ chiếc đũa rút ra, trứng hoá lỏng tạo thành một sợi tơ, bị kéo dài ra.
Bịch một tiếng, chân khí của Bộ Phương tản ra, hắn ngồi xổm xuống, lấy gạo trân châu từ trong tủ ra, vo sạch, sau đó bỏ vào nồi nấu chín.
Vũ Phù khéo léo đứng sau lưng Bộ Phương, cẩn thận tỉ mỉ nhìn những động tác của Bộ Phương.
- Ngươi phải nhớ kỹ những nơi ta lấy nguyên liệu nấu ăn, để sau này biết mà lấy.
Bộ Phương vừa châm lửa làm nóng chảo, vừa nói với Vũ Phù.
Trong lòng Vũ Phù rùng mình, nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ khéo léo.
Xuy xuy xuy!!
Đổ dầu vào chảo, Bộ Phương múc cơm trân châu trắng tròn từ trong nồi ra, bỏ xuống chảo, dùng muỗng lớn đảo đểu, ánh lửa bùng lên cao, làm cho Vũ Phù sợ đến mức lắc đuôi rắn.
Đương đương đương!
Trở mình chiên một bát cơm trân châu, mùi nồng nặc bay lên, quanh quẩn trên chóp mũi Vũ Phù, làm cho nàng hít sâu một hơi.
- Làm cơm chiên trứng cần phải chú ý đến lửa, khống chế được lửa đủ tức là ngươi đã làm xong hơn nửa món này.
Bộ Phương tiếp tục chỉ dạy, hắn nói không nhiều, chủ yếu là nói ra phần cốt lõi.
Vũ Phù đứng ở phía sau hắn không ngừng gật đầu, cố gắng ghi lại từng chi tiết nhỏ.
Trứng đổ xuống, một mùi hương nồng nặc bay lên, làm cho cả thể xác và tinh thần đều bị mùi hương này bao phủ, giống như bản thân rơi vào trong vậy.
Mùi thơm của cơm và trứng kết hợp với nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự thèm ăn của người ngửi, làm Vũ Phù bên cạnh phải nuốt nước bọt.
Bộ Phương đứng thẳng tắp, nắm cán chảo, trở tay chiên cơm, động tác của hắn rất thành thạo, trôi chảy như nước, giống hệt bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Vũ Phù nhìn say sưa.
Trứng bỏ vào nồi, đến tận khi đảo trứng ra chỉ cách mấy hơi thở, Bộ Phương đổ trứng ra chén thanh hoa, cuối cùng mới đổ vào trong cơm chiên, hỗn hợp trứng bọc lên từng hạt cơm, ánh sáng óng ánh, nóng hổi, thơm nồng.
Vũ Phù khéo léo vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ môi đỏ mọng, trong lòng ngạc nhiên không gì sánh bằng.
Sợ rằng nàng là người đầu tiên nhìn thấy Bộ Phương làm một chén cơm chiên trứng hoàn chỉnh, hoá ra món cơm chiên trứng được làm thế này đây.
- Ngươi nhớ kỹ từng bước chưa? Ta yêu cầu rất cao với học đồ, ngươi hãy ăn hết phần cơm chiên trứng này đi, ăn no mới có sức làm việc.
Bộ Phương dùng khăn lau nước trên tay, nói với Vũ Phù.
- Sau khi ăn xong, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi ba phần nguyên liệu làm cơm chiên trứng, cho ngươi dùng để luyện tập, dùng xong ba phần nguyên liệu, mong rằng ngươi có thể hiểu rõ hơn về nguyên lý làm món này, ngươi phải nhớ kỹ, cơm chiên trứng ngươi làm ra sẽ được đưa ra quán ăn, một phần cơm chiên trứng phải dùng một quả nguyên tinh để mua, ngươi phải tự đánh giá xem cơm mình làm có đáng giá một nguyên tinh hay không.
Bộ Phương rót một chén nước sôi, uống một hớp, sau đó nhàn nhạt nhìn Vũ Phù, cuối cùng hắn xoay người rời khỏi phòng bếp, đến cửa, hắn quay đầu lại nói.
- Phòng của ngươi là phòng khách ở lầu hai, luyện tập xong thì đi ra phòng khách mà nghỉ ngơi.
Bộ Phương nói xong, trực tiếp lên lầu, quay về trong phòng hắn, bắt đầu chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn dạy học... Đơn giản thô bạo như thế đấy, lĩnh ngộ được nhiều hay ít thì phải xem vào Vũ Phù.
Vũ Phù đứng ngẩn ngơ ở trong phòng bếp, nhìn cơm chiên trứng thơm lừng bốc hơi nóng, nàng mím môi, trong đôi mắt hiện lên sự kiên nghị.
Dùng muỗng thanh hoa múc một miếng cơm chiên trứng đưa vào miệng, Vũ Phù cẩn thận nếm thử sự khác biệt trong cơm chiên trứng của Bộ lão bản.