Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 220: Tiểu Tăng Chẳng Qua Ngưỡng Mộ Cẩu Gia Một Thân Thịt Béo

Phố dài Đế Đô, trong hẻm nhỏ yên lặng, trước cửa tiểu điếm Phương Phương.

Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng từ trên cao chiếu xuống, chiếu lên người con chó đen mập mạp đang bước đi nhẹ nhàng như mèo trong hẻm nhỏ, kéo ra một chiếc bóng thật dài trên mặt đất.

Chó đen đưa mắt thản nhiên nhìn con lừa ngốc trước mặt, một con lừa ngốc dám cầm chủy thủ đâm cẩu gia...

Giờ phút này trong lòng hòa thượng Thượng Đức phảng phất như đã quên đi một vạn con chó mực trong quá khứ, trước mắt chỉ còn lại con chó đen mập mạp này... Một con chó lại có thể mở miệng nói chuyện, chuyện này rút cuộc là thế nào?

Cố nén sợ hãi trong lòng, hắn từ trên mặt đất bò dậy, trăm mối suy nghĩ, thoáng cái đã hiểu rõ tình huống.

- Một con chó có thể nói... Thật sự có con chó đặc biệt như vậy sao! Đây không phải là con linh thú đáng sợ mà Triệu Mộc Sinh nói tới sao?

Trong lòng hòa thượng giống như có lôi đình xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng mọi thứ, nhìn con chó đen kia giống như thấy quỷ.

Linh thú cường hãn mà hắn đề phòng hồi lâu thì ra chính là mục tiêu hôm nay hắn định đi ăn trộm. Giờ phút này hòa thượng Thượng Đức thật sự muốn chửi bậy, trong con ngươi hắn đã chan chứa nước mắt, khuôn mặt bi phẫn, cảm giác mình bị lừa gạt thật sự.

Tại sao linh thú cường đại có thể là một con mập chó chứ? Tại sao một con chó mập lại có thể là một con Linh Thú cường đại?

Tiểu Hắc nện bước mèo, miệng chó cong lên thành một hình vòng cung nhân tính hóa, nhìn hòa thượng Thượng Đức lúc này đang sợ hết hồn hết vía, hắn bỗng nhiên có chút hối hận, mình chỉ vì muốn thỏa mãn ham muốn ăn uống nhất thời mà tự tìm đến phiền toái.

- Từ trên người của ngươi... cẩu gia ta cảm nhận được một cổ sát ý.

Tiểu Hắc thản nhiên nói, thanh âm ôn hòa vô cùng, tràn đầy từ tính.

- Tại sao ngươi lại sinh ra sát ý với một con chó?

Cẩu gia dừng lại, nhìn hòa thượng Thượng Đức, thản nhiên nói.

Tròng mắt hòa thượng muốn rớt ra, chợt vỗ đầu mình một cái, sau đó trong ánh mắt không chú ý của cẩu gia, đột ngột mà kiên quyết, hai chân đạp xuống đất, dậm lên trên vách tường, trong nháy mắt tính toán bỏ chạy.

Tiểu Hắc nhìn con lừa ngốc đang hoảng hốt chạy bừa, đầu lưỡi nhấc lên, liếʍ liếʍ cái chân chó đang nhẹ nhàng giơ lên.

- Mới hỏi ngươi mấy câu, ngươi lại chạy cái gì.

Tiểu Hắc lầm bầm một câu, sau đó một dấu chân chó chợt vung về hướng bóng lưng hòa thượng Thượng Đức phía trước.

Trong lòng hòa thượng Thượng Đức giống như sông cuộn biển gầm, vô cùng sợ hãi, giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bỏ chạy.

Mặc dù hắn không cảm ứng được bất kỳ ba động linh khí nào trên người con chó mập kia, nhưng khi nhìn con chó kia, trong lòng hoàn toàn không dấy lên nổi du͙© vọиɠ đối kháng, loại cảm giác này giống như... ban đầu khi đối mặt với Linh Thú cấp tám trong hoang mạc vô tận.

Khi đó tu vi của hắn chỉ là ngũ phẩm Chiến Vương, đối mặt với Linh Thú cấp tám giống như lúc này.

A... Vậy Linh Thú cấp tám cũng có thể nói.

Khốn khϊếp! Nếu gặp phải Linh Thú, chỉ có một chữ, chạy!

Ầm!

Trong đầu hòa thượng vừa xuất hiện chữ “chạy”, phía sau đã hiện lên uy áp đáng sợ, thân thể hòa thượng nhất thời cứng đờ, trực tiếp bị đập trên mặt đất, không thể động đậy.

- Nói đi, tại sao đêm hôm khuya khoắt dùng chủy thủ đâm cẩu gia?

Tiểu Hắc giơ chân chó, gầm gừ nói.

Khuôn mặt hòa thượng hoảng sợ, da thịt cả người cũng phảng phất như bị gông xiềng đáng sợ trói chặt, hoàn toàn không thể động đậy... Cảm giác uy hϊếp này còn đáng sợ hơn uy hϊếp của Linh Thú cấp tám lúc trước mang đến!

Khốn khϊếp, con chó này!

- Cẩu gia luôn cảm giác, con lừa ngốc nhà ngươi không có hảo ý, vẫn không nói? Nếu không kết quả chính là như vậy...

Cẩu gia nói.

Két!

Hòa thượng gục trên mặt đất, khắp người mồ hôi lạnh tuôn ra, bỗng nhiên tròng mắt của hắn co rụt lại, chính là nhìn thấy một viên gạch cách đầu hắn không xa trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy... Một cẩu ấn xuất hiện phía trên.

- Cẩu gia, cẩu ca!... Ngươi nhất định phải nâng cao quý trảo!

Hòa thượng sắp khóc rồi, không còn mang tư thế khi dễ người.

- È hèm?

Tiểu Hắc hừ một tiếng, mắt chó đảo quanh, đúng là một lừa ngốc nhát chết.

- Tại hạ đêm khuya tới chơi, cũng là bởi vì... ngưỡng mộ thân hình uy vũ hùng tráng của cẩu gia ngài, cho nên muốn...

Trong đầu hòa thượng Thượng Đức cũng toát mồ hôi lạnh, nói... hay là không nói?

- Cho nên ngươi muốn làm gì?

Cẩu gia lại trừng mắt, nói.

- Cho nên muốn... nếm thử mùi vị thịt chó!

Trong lòng hòa thượng run lên, khi đang do dự có nên nói ra, nhất thời buột miệng, trong lòng run lên, trời ạ, xong đời rồi!

Quả nhiên, sau một khắc, phía sau hắn đã tuôn ra uy áp mênh mông đáng sợ!

- Ngươi nói ngươi muốn ăn thịt chó?

Ầm!

Con cự thú đáng sợ phảng phất trong lúc ngủ say tỉnh lại, luồng năng lượng bị đè nén trong nháy mắt bao phủ cả Đế Đô.

Vào giờ khắc này, cả Đế Đô cũng sôi trào, tất cả cường giả Chiến Thánh đang ngủ say cũng thiếu chút nữa sợ đến tiểu ra quần, chợt mở mắt, chạy ra khỏi phòng, trong lòng run sợ cảm giác được khí tức đáng sợ bao phủ cả Đế Đô.

Khí tức này... quá hù dọa rồi!

Vào giờ khắc này, bất kể là vị Chiến Thánh nào cũng âm thầm run sợ.

Trong khách sạn, Nghê Nhan mở mắt, vóc người thon dài khẽ vặn một cái, lăng không ngồi dậy, chạy ra khỏi phòng.

Một thân ảnh xinh đẹp cũng đi theo phía sau nàng.

- Nghê Nhan tỷ... Khí tức này! Chẳng lẽ là Linh Thú cấp tám?

Diệp Tử Lăng không biết từ khi nào đã lấy trường cung luôn đeo sau lưng xuống, nắm thật chặt, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

- Không... Khí tức này có chút cổ quái, tựa hồ còn hùng hồn hơn Linh Thú cấp tám, hơn nữa...

Nghê Nhan cau mày, cảm thấy khí tức này có chút quen thuộc, tựa hồ đã từng cảm ứng thấy ở đâu rồi.

- Bất kể như thế nào, Đế Đô cũng sắp rối loạn rồi!

Nghê Nhan lẩm bẩm nói.

...

- Tiểu thư, chúng ta vẫn động thủ sao?

Cả người A Vũ đại sư run sợ, cảm ứng thấy khí tức đáng sợ, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Trong Đế Đô này lại có tồn tại đáng sợ như vậy, uy áp này cũng không hề thua kém trang chủ! Từ khi nào Đế Đô Thanh Phong lại có nội tình như vậy?

- Không! Thừa dịp bọn hắn cũng bị khí tức này kinh sợ, chúng ta lập tức động thủ, thừa cơ cứu người ra!

Vu Vân Bạch cắn răng nói.

Sắc mặt A Vũ ngưng tụ, được rồi, xem ra cũng chỉ có thể động thủ, bọn họ để Xà Nhân A Ni lại cửa sau làm hộ ứng, hai người nhảy lên, leo tường mà vào.

...

Cả người hòa thượng cũng run rẩy, ta nói ta không nói thì ngươi nhìn ngươi... Nhưng vừ nói ra thì ngươi lại tức giận.

Trong lòng hòa thượng vô cùng khổ sở, hắn thật sự chỉ muốn bắt con chó mập này ăn thịt mà thôi, ai có thể nghĩ đến một con chó sắp béo hơn cả heo lại là một tồn tại giấu diếm đáng sợ.

- Ăn thịt chó? Ai cho ngươi lá gan ăn thịt chó?

Tiểu Hắc nổi giận, lông chó cả người cũng tản mát ra quang huy rạng rỡ.

Rầm rầm!

Gạch đá trên mặt đất cũng không chịu nổi khí tức của nó trực tiếp nứt vỡ.

- Cẩu gia! Có chuyện gì cũng từ từ nói!

Một cổ tia sáng bắn ra, phật quang bao phủ, hòa thượng lại trực tiếp phá khai uy áp của Tiểu Hắc, nhảy lên, chung quanh thân thể mơ hồ có Đại Phật xuất hiện.

Thình thịch!

Nhưng còn chưa cho hắn nói tiếp cái gì, một bàn dấu chân chó khổng lồ đã hung hăng đập trúng hắn, Phật quang tựu như pha lê yếu ớt, phá thành mảnh nhỏ.

Hòa thượng giống như sao băng nổ bắn ra, trên không trung cả người lại càng giống như bị thiêu đốt.

Y phục dạ hành bể tan tành, da thịt trên người cũng phá thành mảnh nhỏ, cả người giống như bị đè ép, không ngừng hộc máu.

Rầm rầm!

Trong đêm tối Đế Đô phát ra tiếng vang khổng lồ, ba động đáng sợ khuếch tán, sau đó mới trở lại bình tĩnh.

Dọc theo thành tường Đế Đô... một hố sâu cực đại hiện lên, gạch đá thỉnh thoảng từ đó rơi xuống phía dưới.

Một đạo thân ảnh khó khăn từ bên trong chui ra, cả người đều phun đầy máu, run rẩy đứng lên, từ l*иg ngực của hắn, ầm ầm rơi ra một viên xá lợi Phật môn bể tan tành.

- Con chó mập chết tiệt... Khụ khụ, đúng là xui xẻo!

Giờ phút này hòa thượng Thượng Đức hoàn toàn hóa thành huyết nhân, hắn hoàn toàn khϊếp sợ, nếu như không phải viên xá lợi Phật môn trân quý này thay hắn ngăn được phần lớn công kích, chỉ sợ giờ phút này hắn đã hóa thành thịt vụn rồi.

Cả ngày ăn thịt chó, cuối cùng bị chó đánh... Đây hoàn toàn là tự làm tự chịu.

Nâng thân thể dập nát, trong lòng hòa thượng tràn đầy bi thương, từng bước đi về hướng phủ đệ của Triệu Mộc Sinh.

...

Trong lỗ mũi chó đen phun ra bạch khí, tức giận rào rạt, cho đến khi không còn thấy bóng ảnh của hòa thượng mới lắc lắc đầu chó, khẽ hừ một tiếng, một lần nằm sấp trước cửa.

Trên lầu, Bộ Phương dựa vào cửa sổ, nhìn mặt đất hẻm nhỏ bị phá thành mảnh nhỏ, bất đắc dĩ bĩu môi.

- Nói nhẹ một chút, cẩn thận vỡ gạch, ngươi lại phá hư cả mặt đất thế kia. Xem ra ngày mai lại phải gọi người tới sửa chữa rồi/

Bộ Phương thở dài, đóng cửa sổ, bò lên giường, tiếp tục ngủ tiếp.

Đế Đô tối nay, sợ rằng tất cả Chiến Thánh đều mất ngủ.