Liên Phúc mở thánh chỉ, ho nhẹ một tiếng, âm thanh quanh quẩn trên đại điện, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt mỗi người có vẻ mặt rất đặc sắc.
Thái tử tràn đầy tự tin, trong mắt tỏa ra tinh mang, dường như nắm chắc phần thắng. Vũ Vương lãnh đạm, dường như hắn không quan tâm di chiếu ghi cái gì, Cơ Thành Tuyết cúi đầu, giống như đang thưởng thức ngón tay của mình.
Triệu Mộc Sinh đứng tại chỗ, híp mắt, thân thể hơi lắc lư, Âu Dương lão gia tử mở to mắt nhìn...
- Tam hoàng tử Thành Tuyến, nhân phẩm quý trọng, sâu tiếu liên cung, nhất định có thể kế thừa đại thống. kế liên đăng cực, kế thừa vị trí hoàng đế.
Tiếng nói bén nhọn của Liên Phúc quanh quẩn trong đại điện, di chiếu không dài, phía trước cũng chỉ là hồi ức chiến tích của Trường Phong đại đế, đối với những thứ này, mọi người đều rõ ràng, tất cả mọi người quan tâm không phải những thứ này, mà là ngôi vị hoàng đế sau cùng thuộc về ai, hoàng đế cuối cùng xem trọng ai.
Là Thái tử? Hay hoặc là Vũ Vương?
Nhưng mà, khi Liên Phúc đọc xong, toàn bộ triều đình lâm vào yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng châm rơi, tất cả mọi người ngạc nhiên ngây người.
Bệ hạ... Xem trọng chính là... Tam hoàng tử?
Chẳng khác gì phích lịch nổ tung, oanh một tiếng đập vào đại điện, cũng làm tất cả mọi người giật mình.
Gương mặt Thái tử cứng ngắc, hắn không dám tin tưởng, khẽ nhếch miệng, dường như đang hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
Vũ Vương cũng ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cơ Thành Tuyết bên cạnh, đáy mắt có thần sắc không dám tin tưởng.
- Ha ha ha!
Trong đại điện yên tĩnh, đột nhiên có một tiếng cười vang lên, Lạc Tai Hồ đứng bên cạnh Cơ Thành Tuyết ngửa mặt lên trời thoải mái cười to.
Để các ngươi trang bức, hiện tại Doanh gia ngạc nhiên nhìn Vũ Vương... Tinh thần đặc sắc lúc trước đâu rồi?
Nội tâm Lạc Tai Hồ thống khoái, nhìn vẻ mặt táo bón của Thái tử và Vũ Vương, hắn không nhịn thoải mái cười to, lúc trước bên ngoài Huyền Vũ Môn, ánh mắt khinh bỉ của Vũ Vương đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lạc Tai Hồ thật sâu.
Cơ Thành Tuyết cũng ngạc nhiên, về sau khóe miệng nhếch lên, vỗ vỗ Lạc Tai Hồ bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Đừng làm rộn, đây là trên Đại Hùng Điện đấy.
Lạc Tai Hồ đình chỉ cười to, thế nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến đi được.
Tuy rằng Liên Phúc đọc di chiếu, thế nhưng hắn vẫn cũng không biết nội dung di chiếu, đến thời khắc này mới thật sự bị công bố ra, cho dù là hắn cũng ngạc nhiên, thật không ngờ... Bệ hạ cuối cùng lại là tuyển chọn Tam hoàng tử.
Kế tiếp, Cơ Thành Tuyết sửa sang lại xiêm y, trịnh trọng tiến lên, nhận lấy di chiếu, khuôn mặt trang nghiêm.
Thái tử phẫn hận hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi, sắc mặt tái xanh.
Vũ Vương cũng nhìn Cơ Thành Tuyết, mặt không thay đổi rời đi.
Sự việc nằm ngoài dự kiến, làm cho tất cả mọi người không thể phục hồi tinh thần lại, các đại thần trong triều đình cũng do dự, bởi vì bọn họ đã đứng thành hàng, thế nhưng hôm nay người thừa kế cũng phát sanh biến hóa.
Triệu Mộc Sinh rời đi, trước khi đi hắn nhìn Cơ Thành Tuyết, ánh mắt kia, bao hàm thâm ý.
...
Đi ra Đại Hùng điện, đi qua Thiên Huyền Môn.
Hai bóng người bước đi trong tuyết, Cơ Thành Tuyết lúc này vẫn im lặng, tâm tình đã khác với lúc trước.
Lạc Tai Hồ toét miệng cười to, rất là thoải mái, hắn cảm thấy vui vẻ thay Tam hoàng tử.
Phố dài mười dặm, bóng người rất thưa thớt, trong băng tuyết, gió lạnh thổi qua.
Đinh linh linh, đinh linh linh.
Tiếng chuông dễ nghe vang lên, lượn lờ trên phố dài, Cơ Thành Tuyết cùng Lạc Tai Hồ dừng bước, đứng tại chỗ.
Lạc Tai Hồ mở mắt trừng trừng, vừa tiến lên, chắn trước người Cơ Thành Tuyết, chòm râu phồng lên, hít một hơi dài, về sau rống giận:
- Đám Hợp Hoan yêu nữ các ngươi, cút ngay cho ta!!
Âm thanh nổ vang như sấm, giống như hóa thành sóng âm truyền ra xa, bông tuyết tung bay bị nổ nát.
Vi Tương Tư và bốn vị tỷ muội sau lưng nàng đều dừng bước, thân thể run run, chân khí hồng nhạt tỏa ra hóa thành một tấm lụa mỏng.
- Vũ Vương gan chó! Lại dám cấu kết tông môn ám sát người thừa kế do tiên đế lập nên! Đây là muốn mưu phản sao!
Lạc Tai Hồ giận dữ hét.
Sau lưng Cơ Thành Tuyết cùng Lạc Tai Hồ, tiếng bước chân vang lên, Hồn Thiên Vẫn bị hắc bào bao phủ xuất hiện, linh hồn chi hỏa trong hốc mắt nhảy lên.
- Nếu tam điện hạ không phải là người thừa kế, Vũ Vương thật sự chưa chắc sẽ phái ta xuất thủ, muốn trách thì trách thân phận người thừa kế của hắn.
Hồn Thiên Vẫn nói nhỏ, về sau chân khí dâng trào tuôn ra, cũng áp bách Cơ Thành Tuyết.
- Kiệt kiệt kiệt! Rốt cục cũng được xuất thủ, ta lại cảm giác khẩn trương a!
Thân thể Cốt Vương leo ra khỏi vách tường, giống như thằn lằn, cất tiếng cười vang.
Đây là tuyệt cảnh, Vũ Vương cấu kết cường giả tam đại ma môn, bọn chúng dám xuất hiện trong đế đô, xem ra Vũ Vương dự định phá quán...
Hôm nay ba phương nhân mã không thể tán gẫu với Cơ Thành Tuyết như vậy, bọn họ muốn lấy mạng của Cơ Thành Tuyết, sát ý bộc phát ra dọa Cơ Thành Tuyết nổi da gà.
Bọn họ có ý định mai phục gϊếŧ mình.
Lạc Tai Hồ cười rộ lên, đôi mắt mở to như chuông đồng, khí tức đáng sợ lục phẩm Chiến Hoàng bộc phát ra.
- Một đám không biết chết sống, nếu muốn chết, gia gia sẽ thanh toàn các ngươi! Điện hạ, ngươi đi mau!
Lạc Tai Hồ quát lớn, áo gai trên người vỡ ra, thân thể biến thành cao lớn, hóa thành cự nhân, chân khí lưu chuyển nóng hổi, hoa tuyết rơi vào da thịt hắn bị hòa tan trong nháy mắt.
Bước lên một bước, tuyết đọng đầy đất vỡ nát, gạch xanh trên mặt đất lõm xuống, Lạc Tai Hồ hóa thành một đạo hư ảnh, khí phách vô song xông về phía đám người Vi Tương Tư.
Cơ Thành Tuyết nghiêm túc, đầu ngón chân chỉa xuống đất, bay nhanh đi theo phía sau Lạc Tai Hồ.
Đánh ra một quyền, giống như man ngưu rống giận, kình phong đáng sợ mang theo chân khí trực tiếp đánh tan chân khí của đám người Vi Tương Tư, lực đạo thật lớn đυ.ng vào năm nữ tử, tiếng oanh oanh yến yến vang lên.
Về sau Lạc Tai Hồ xoay người, trên thân có vẩy rậm rạp như rồng, nói với Cơ Thành Tuyết:
- Điện hạ, ta yểm hộ, đi mau!
Cơ Thành Tuyết nhíu mày, nhìn Lạc Tai Hồ, hắn hạ ngoan tâm, cắn răng xoay người bay nhanh.
Hồn Thiên Vẫn xông thẳng tới đối phó Cơ Thành Tuyết, thế nhưng Lạc Tai Hồ kéo dài một lúc, toàn bộ mặt đất rung động, song quyền đυ.ng vào nhau, khí phách rít gào.
- Mẹ nó, một đám đống cặn bả, nếu muốn gϊếŧ điện hạ, đầu tiên phải bước qua thi thể của gia gia!
Đám người Hồn Thiên Vẫn nổi giận, đều xuất thủ, chân khí mênh mông đánh về phía Lạc Tai Hồ, chỉ trong giây lát, Lạc Tai Hồ đã bị chân khí đáng sợ bao phủ.
...
Cơ Thành Tuyết bay nhanh chậm lại, sau đó dừng hẳn, đứng tại chỗ, không phải hắn không đi về phía trước, mà là ở cách đó không xa, một đạo thân ảnh đứng chắp tay.
Vũ Vương chậm rãi xoay người, ánh mắt bình thản nhìn về phía Cơ Thành Tuyết.
- Lão tam, thực sự không ngờ... Phụ hoàng cuối cùng lựa chọn người lại là ngươi.
Cơ Thành Vũ mở miệng, lời của hắn rất bình tĩnh, thế nhưng chính phần bình tĩnh này lại làm Cơ Thành Tuyết cảm giác lông tơ dựng đứng, cảm giác nguy cơ chưa từng có.