Trong tiểu điếm thoáng cái trở nên yên tĩnh, Hoàng Đế trầm tư, để Tiếu Mông và Cơ Thành Tuyết không dám thở mạnh.
Trường Phong Đại Đế dù sao cũng là Trường Phong Đại Đế, chinh phạt tông môn vài thập niên, diệt vô số ngoại vực đã từng huy hoàng cường thịnh, uy áp và sát khí trên người ngưng thực không gì sánh được.
Bất quá Tiếu Mông cũng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở ở bên tai Hoàng Đế:
- Bệ hạ... Ngài đừng quên bối cảnh của tiểu điếm này, con chó mực ở ngoài cửa kia là Linh Thú Chí Tôn, muốn tiêu diệt tiệm này cũng không dễ dàng.
Khóe miệng của Hoàng Đế nhếch lên, liếc nhìn Tiếu Mông, thản nhiên nói:
- Tiếu đại tướng quân, ta nhớ kỹ trong tình báo hình như có nói qua, chỉ cần không nháo sự ở trong tiểu điếm, vị Linh Thú Chí Tôn kia sẽ không xuất thủ đúng không?
Tiếu Mông hơi sửng sờ, không rõ Hoàng Đế hỏi vấn đề này làm cái gì, bất quá hắn vẫn trịnh trọng gật đầu.
- Đúng vậy, bệ hạ.
- Vậy đơn giản, quy củ của tiểu điếm là không nháo sự ở trong điếm, Linh Thú Chí Tôn sẽ không ra tay, biện pháp phá đổ tiểu điếm này rất nhiều, nhưng vừa muốn phá đổ nó, lại muốn Linh Thú Chí Tôn không ra tay... Biện pháp lại không nhiều lắm, nhưng không phải là không có.
Ngón trỏ của Hoàng Đế nhẹ nhàng gõ mặt bàn, phát ra âm thanh cộc cộc.
Đôi mắt của Tiếu Mông hơi co rụt, còn có biện pháp khác? Lẽ nào bệ hạ có thể ở trong đế quốc tìm ra cường giả áp chế Linh Thú Chí Tôn?
- Tiếu tướng quân, ngươi quanh năm chinh chiến, đối với sự tình thương chiến tự nhiên không hiểu, cho dù tiểu điếm này có Linh Thú Chí Tôn tọa trấn, thế nhưng nó dù sao cũng là tiểu điếm, hơn nữa nó còn có quy củ riêng, chỉ cần trẫm ra lệnh phong sát tiểu điếm, nó còn có thể làm ăn được sao?
Hoàng Đế cười rộ lên, đề tỉnh Tiếu Mông.
Tiếu Mông nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt cũng trở nên đặc sắc, không sai, lấy Linh Thú Chí Tôn kiêu ngạo, nếu như không ai nháo sự ở trong tiểu điếm, nó tuyệt đối sẽ không xuất thủ, thương nghiệp phong sát là biện pháp đơn giản lại hữu hiệu nhất.
- Ha ha, Tiếu tướng quân không cần lo ngại, trẫm cũng chỉ thuận miệng nói một chút, nếu như món ăn của Bộ lão bản có thể để cho trẫm thoả mãn, vì sao trẫm phải phong sát hắn?
Hoàng Đế cười rộ lên, vuốt râu dài.
- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.
Thời điểm mọi người đàm luận, Bộ Phương làm xong một món ăn, gọi Tiểu Nghệ tới.
- Xú lão bản... Nếu như thức ăn của ngươi không thỏa mãn được Hoàng Đế gia gia, hắn sẽ ra lệnh phong sát tiểu điếm của ngươi.
Âu Dương Tiểu Nghệ đi vào, lúc bưng thức ăn nhỏ giọng nói với Bộ Phương.
Bộ Phương mặt không thay đổi gật đầu, không chút để ý ồ một tiếng.
- Eh? Xú lão bản, lẽ nào ngươi không lo lắng?
Tiểu Nghệ bỉu môi hỏi, nàng tốt bụng tới nhắc nhở xú lão bản, hắn lại thờ ơ, quá khinh người!
Bộ Phương vỗ đầu Tiểu Nghệ, khóe miệng nhếch lên nói:
- Đừng lo lắng, không có dạ dày của ai mà bản Trù Thần không thỏa mãn được.
Âu Dương Tiểu Nghệ ngẩn ngơ, nhìn Bộ Phương tràn đầy tự tin, mắt toát ra ngôi sao, lúc xú lão bản tự tin thực quá đẹp trai!
- Đi thôi, đừng để thực khách đợi lâu.
Bộ Phương nói.
Âu Dương Tiểu Nghệ gật đầu, bưng cá ướp bã rượu lên cho Cơ Thành Tuyết.
- Điện hạ ca ca, cá ướp bã rượu của ngươi, mời từ từ dùng.
Âu Dương Tiểu Nghệ bày cá ướp bã rượu ở vị trí của Cơ Thành Tuyết, cười nói.
Cơ Thành Tuyết gật đầu, theo bản năng liếc mắt nhìn Hoàng Đế, phát hiện phụ hoàng tựa hồ cũng bị cá ướp bã rượu hấp dẫn.
Ánh mắt của Hoàng Đế nhìn cá ướp bã rượu, khuôn mặt run run, tựa hồ đang nuốt nước miếng.
- Phụ hoàng... Ngài muốn ăn một chút không?
Cơ Thành Tuyết cung kính hỏi.
Hoàng Đế nghe Cơ Thành Tuyết hỏi, mới cố ra vẻ trấn tỉnh, thản nhiên nói:
- Không cần, con ăn trước đi, trẫm cũng gọi món... Được rồi, món ăn tên gì?
- Cá ướp bã rượu.
Cơ Thành Tuyết cung kính giải thích.
Hoàng Đế không mặn không nhạt gật đầu, ánh mắt hơi nhắm lại, không để ý tới sự vật quanh mình.
Cơ Thành Tuyết khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Đế có chút buồn bã, vì sao phụ hoàng luôn như vậy? Ta cũng là con của ngài, gϊếŧ địch xung phong ở tiền tuyến, vì sao không thể cho một chút quan tâm?
Tiếu Mông cũng có chút bất đắc dĩ, đi trở về bàn của Cơ Thành Tuyết, rót một chén rượu, cùng Cơ Thành Tuyết đối ẩm.
Theo mùi thơm thức ăn nồng nặc không ngừng bay ra, đôi mắt đóng chặt của Hoàng Đế cũng có chút run run, rốt cục vẫn phải mở ra.
- Phụ hoàng, ngày mai nhi thần còn phải tham gia nghi thức xuất chinh, cáo lui trước.
Cơ Thành Tuyết đã ăn xong, đứng lên, nhìn Hoàng Đế cung kính hành lễ, giọng nói bình hòa.
Hoàng Đế gật đầu, phất phất tay, ý bảo hắn có thể rời đi.
Cơ Thành Tuyết nhìn thoáng qua thân ảnh của Hoàng Đế, đôi mắt rưng rưng, cuối cùng xoay người rời đi, trường bào màu trắng phiêu động, như sóng trào cuồn cuộn.
- Tiểu Nghệ, bưng thức ăn.
Thanh âm của Bộ Phương từ trong phòng bếp truyền ra.
Ánh mắt của Âu Dương Tiểu Nghệ sáng lên, nàng biết bây giờ là thức ăn của Hoàng Đế gia gia.
Cơm chiên trứng bản cường hóa, mùi thơm khắp nơi, trứng dịch vàng nhạt sềnh sệch bao lấy hạt gạo tròn vo, phảng phất như tản ra quang hoa nhàn nhạt, mê say ánh mắt người.
- Hoàng Đế gia gia, cơm chiên trứng bản cường hóa của ngài.
Âu Dương Tiểu Nghệ bày cơm chiên trứng ở trước mặt Hoàng Đế, mắt to tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
- Hảo hảo, tiểu nha đầu ngươi, sao lại chạy đến tiểu điếm này làm phục vụ, gia gia ngươi cũng đồng ý?
Hoàng Đế cười hiền hòa, sờ sờ đầu của Âu Dương Tiểu Nghệ, ôn nhu nói.
- Hừ, gia gia dám không cho ta tới, ta sẽ nhổ hết râu mép của hắn!
Âu Dương Tiểu Nghệ híp mắt, phảng phất như cong thành hình nguyệt nha, cười hì hì nói.
Hoàng Đế cười ha ha, ánh mắt rơi vào dĩa cơm chiên trứng, vừa nhìn, ánh mắt không khỏi biến đổi.
Thân là Hoàng Đế, bản thân đối với ẩm thực yêu cầu cực kỳ hà khắc, hoàng cung thiết lập Ngự Thiện Phòng, đầu bếp bên trong đều trải qua ngàn chọn vạn tuyển từ khắp Thanh Phong Đế Quốc, đều là tinh anh của giới đầu bếp.
Hắn ăn món ngon nhiều không kể xiết, năng lực bình giám thức ăn ngon cũng không phải người thường có thể sánh bằng.
Cơm chiên trứng trước mắt, trước không nói hương vị, chỉ là hình tượng đã hoàn toàn hấp dẫn hắn, không giống cơm chiên trứng truyền thống, cơm chiên trứng của Bộ Phương, trứng dịch chỉ chín bảy tám phần, như chất lỏng bao bọc hạt cơm.
Dùng muỗng Thanh Hoa nhẹ nhàng múc một muỗng, trứng dịch còn kéo ra sợi tơ thật dài, toát ra làn khói nóng hổi, kèm theo hương vị xông vào mũi, bao vây cả người lại với nhau, phảng phất như rơi vào trong đại dương hương vị.
Cơm chiên trứng vào miệng, trứng dịch trở nên ngưng thật, tràn đầy co dãn, va chạm đầu lưỡi và khoang miệng, mang đến vị giác khác thường.
Ùng ục!
Ăn xong một ngụm cơm chiên trứng, Hoàng Đế không kiềm hãm được lần thứ hai múc một muỗng... Hoàn toàn là động tác theo bản năng.
- Thơm quá! Ăn ngon!
Ánh mắt của Hoàng Đế tỏa sáng, hắn đã rất lâu không ăn được món ngon như vậy, để lỗ chân lông cả người hắn muốn mở ra.
Mà thời điểm Hoàng Đế hưởng thụ cơm chiên trứng, Âu Dương Tiểu Nghệ lần thứ hai bưng ra một món, dùng chén sứ men xanh chứa, mùi thơm nồng nặc, là canh đậu hủ đầu cá.
Nước canh lung lay lắc lắc, đậu hũ như ẩn như hiện, thịt cá béo mập, tản ra mùi cá thơm phức.
- Hoàng Đế gia gia, ăn cơm chiên trứng, uống canh đậu hủ đầu cá, là chuyện tình rất thư thái, tới, nếm thử canh đậu hủ đầu cá mà Tiểu Nghệ thích nhất.
Âu Dương Tiểu Nghệ thấy Hoàng Đế say mê, trong lòng tựa như bông hoa nỡ rộ, vui vẻ không thôi, đặt canh đậu hủ đầu cá ở trước mặt Hoàng Đế, còn tự mình múc một chén nhỏ canh cá cho Hoàng Đế.
Canh cá màu nhũ bạch tản ra mùi thơm nồng, phối hợp với cơm chiên trứng, Hoàng Đế nhất thời cảm thấy trong bụng càng thèm ăn.
- Món canh cá này... ngon!
Nếm thử một miếng canh cá, vị cá và hương đậu hủ đồng thời quấn quanh đầu lưỡi, để hắn nhịn không được kêu một tiếng ngon.
Xa xa, Tiếu Mông thở ra một hơi... Bệ hạ vui vẻ là được, nếu không ngài nổi hứng muốn phong sát tiểu điếm của Bộ lão bản, như vậy thì quá nguy hiểm.