“Ước gì có cái Iphone ở đây trời, dò google map chứ kiểu này như đứa lạc mẹ vậy!” Hải Đường than thở, mày nheo chẳng biết mình đang đi chốn nào trong cái cung rộng lớn này.
“Oh, mùi gì thơm thế nhỉ… Hình như phía trước là cái gian bếp của thời vua chúa thì phải!”
Hải Đường đánh mắt nhìn tứ phía đợi cho những cung nữ thái giám kia đi ra ngoài hết, nàng lẻn vào trong nhanh như tia chớp, mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn cái bàn bày đồ ăn trên bàn sáng mắt, nước bọt trực trào.
“Trời ơi thịt gà, bánh bao này…”
Nàng quơ tay bốc lấy cái bánh bao to cho vào mồm ăn ngấu nghiến, tiện tay xé luôn cái đùi gà ăn một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn vậy. nàng vừa cười vừa ăn: “Ngon quá đi, phải lót cho đầy cái dạ dày rồi tính tiếp!”
Hải Đường cứ thế chém sạch những đĩa đồ ăn trên bàn không chừa sót một cái nào, phải công nhận một điều nàng ăn khỏe thật. Sau khi ăn xong no căng bụng, nàng đưa tay vỗ lấy bụng mình chứa đầy đồ ăn, nàng đi lòng vòng tìm nước uống.
“Trời ơi cái gì đây, không lẽ mình phải uống nước trong cái lu này sao trời… Thôi thì uống đại cho rồi…”
Thế là Hải Đường cầm lấy cái gáo múc nước lấy nước lã uống ừng ực, chẳng giữ hình tượng của một nữ nhi thục nữ mỹ miều gì cả.
“Gì đây? Đồ ăn mà các người nói chuẩn bị cho Hoàng thượng đâu? Sao chỉ toàn thấy đóng xương với những cái bánh như bị chuột gặm vậy?”
“Phụt”
Hải Đường giật mình phun hết nước trong miệng ra khi nghe tiếng quát tháo của một vị công công, bên cạnh còn có một số thái giám và cung nữ nữa.
“Thật sự chúng con không biết ạ? Chúng con nhớ đã chuẩn bị hết rồi nhưng lúc quay lại thì nó như vậy đấy ạ thưa Bát công công.” Một tên thái giám lên tiếng đáp.
Bát công công phẫn nộ gằn giọng nói: “Kẻ nào dám ăn trước hoàng đế bệ hạ vậy hả? Khi ệ hạ còn chưa đặt đũa? Kẻ nào…?”
“Kẻ này… Là tôi…”
Hải Đường quay người đi ra khi nghe giọng nạt nộ của vị công công này khiến ai nấy đều bất ngờ trố mắt nhìn nàng, nàng chỉ gượng cười cho qua chuyện, miệng thì thầm: “Lần này mày chết chắc rồi Hải Đường ơi…”
“Là Hải Đường tiểu thư, con gái của thừa tướng đây mà. Không lẽ tiểu thư là người ăn hết chỗ đồ ăn này sao?”
Bát công công ngạc nhiên lên tiếng, trợn tròn mắt nhìn trừng vào Hải Đường.
Nàng đưa tay gãi đầu cười “hì…hì…” như một con ngốc vậy, nhanh chóng chấn chỉnh lại ra dáng một tiểu thư đoan trang thùy mị đáp: “Chỉ là tôi đói quá nên kiếm gì đó ăn thôi, thấy đồ ăn trên bàn ngon quá kiềm chế không nổi nên tôi lỡ ăn hết mất rồi…”
“Trời ơi, tiểu thư có biết đồ ăn này là chuẩn bị cho hoàng thượng không hả? Sáng nay mà không có gì ăn chắc hoàng thượng cạo đầu tên này ra mất… Tiểu thư sắp trở thành Hoàng quý phi sao lại chẳng ý tứ gì cả…”
Bát công công trách móc, mặt mày nhăn nhó như con khỉ vậy, ánh mắt nhìn Hải Đường đầy sự bức tức những chẳng biết làm gì. Nàng cũng không tránh khỏi những ánh mắt của cung nữ và thái dám đang đứng nhìn nàng với vẻ kì lạ kia.
“Tên hoàng thượng kia có gì đâu mà sợ, chỉ là đồ ăn thôi mà…” Hải Đường nghĩ thầm một lúc, khẽ thở phắt một cái cương mặt lên đầy khí phách cất giọng nói:
“Các anh chị ở đây khỏi phải lo, nếu sợ tên kia à không hoàng thượng trị tội thì khỏi lo… Tôi ăn được thì nấu được, miễn sao có đồ ăn điểm tâm đem lên cho hắn là được chứ gì…”
“Tiểu thư sẽ nấu sao?” Bát công công ngạc nhiên nhìn Hải Đường hỏi khi nghe nàng nói đầy hùng hồn như vậy.
“Không tin sao?... Được thôi, tôi sẽ trổ tài nữ công gia chánh cho mọi người xem nhé…OK.”
Mọi người ngơ ngác nhíu mày nhìn Hải Đường không hiểu nàng đang làm chỉ kì lạ gì nữa, khi ngón cái ngón trỏ vòng lại thành hình tròn giơ thẳng ba ngón còn lại. Nàng bĩu môi xua tay, chỉ thấy mắc cười khi nhìn thái độ ngơ ra của họ, cũng phải nàng là người hiện đại sử dụng ngôn ngữ hình thể cùng với mấy lời nói hiện đại kiểu nước ngoài họ hiểu mới lạ.
Nàng xua tay tiếp lời: “Làm phiền mọi người chuẩn bị nguyên liệu cho tôi nhé.”
Thế là mọi người đều cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu theo yêu cầu của nàng, nàng xăng tay áo dài ngoằng này lên cho gọn bắt tay vào nấu ăn, đây đích thực là sở trường của nàng mà.
“Ước gì ở đây có cái máy đánh trứng, lò vi sóng nhỉ? Làm cái này chẳng biết khi nào xong nữa…” Nàng lèm bèm trong miệng, tay thì cứ kéo cái váy dài lè phè dưới chân khiến nàng di chuyển một cách bất tiện.
Bát công công thì chỉ biết đứng nhìn nàng làm với vẻ kì lạ, chưa bao giờ lại thấy một tiểu thư quyền quý như nàng lại nhúng tay xuống bếp nấu ăn đấy, toàn có kẻ hầu người hạ thôi. Công công thầm nói: “Nghĩ cũng lạ, lúc trước tiểu thư Hải Đường này nghe nói rất ngang tàng và ngông cuồng, còn lắm thủ đoạn sao giờ hiền vậy? Còn nói mấy câu khó hiểu nữa?”
Một lúc sau
“Xong rồi!” Hải Đường thốt lên, miệng nở một nụ cười thật tươi với vẻ đắc ý nhìn những món ăn do chính tay nàng nấu sau một hồi loay hoay, nét mặt nàng nhem nhuốc nhọ nồi nhưng nàng không màn tới.
Bát công công với mọi người đều há hốc mồm nhìn những món ăn trong rất lạ lẫm như chưa từng thấy qua.
“Mọi người có thể đem lên cho hoàng thượng ăn được rồi đó!” Hải Đường lên tiếng.
Bát công công nhìn những món ăn đang bốc khói nghi ngút này thắc mắc nhìn nàng hỏi: “Đây là những món gì vậy tiểu thư?”
“À… à… Suýt quên không nói cho anh biết, à không Bát công công…hihi… thứ lỗi thứ lỗi…” Hải Đường nói cười tủm tỉm, tay chỉ vào từng món tiếp lời: “Đây là Tokboki!”
“Tok… bok… ki là gì món gì vậy? Tiểu thư tôi chẳng hiểu gì cả?” Bát công công nhíu mày khó hiểu.
“À… quên, là bánh gạo cay đó mà… còn đây là cơm chiên cuộn trứng, bánh màn thầu… À còn nữa, đây là nước bí đao rất tốt cho sức khỏe đấy… Được rồi mau đem lên đi… Có gì ta sẽ chịu trách nhiệm cho…”
Hải Đường nói giọng đều đều, nàng cảm thấy phục mình khi làm được ra những món ăn như thế này đấy, phải rất mất công mới có thể nấu được vì nguyên liệu ở đây không sẵn có nên nàng tự động biến hóa đủ kiểu.
Cuối cùng mọi người cũng bưng đồ ăn do chính Hải Đường nấu mang lên cho hoàng thượng để dùng bữa, trong lòng Bát công công cứ thấp thỏm lo âu vì không biết những món đó do cô tiểu thư nấu ra sao, mùi vị như thế nào, lỡ như Người ăn không được không khéo cho một trận lôi đình thì chết cả lũ hết.
Trong khi ở bếp, cung nữ thái giám đều ăn những món do nàng nấu rất ngon lành, ai cũng tóm tắt khen ngon khiến nàng vô cùng vui sướиɠ.
“Mọi người cứ ăn đi, có gì hôm khác ta nấu cho mọi người ăn nha… hihi…”
“Vâng, bọn nô tài không dám đâu ạ. Được ăn như thế này quá sướиɠ cho chúng nô tài rồi ạ, công nhận tiểu thư nấu ăn ngon lắm! Có gì tiểu thư chỉ dạy bí quyết cho chúng nô tài mở rộng tầm mắt ạ…”
Mọi người đều đồng thanh vui vẻ đáp.
“Mọi người làm tôi như muốn nở lỗ mũi ghê đó!” Hải Đường đáp, miệng cười tủm tỉm.
“Tiểu thư… thì ra người ở đây, làm tiểu nữ đi tìm muốn ngu người luôn đấy… tiểu thư khiến nô tì lo chết được đi mà…”
Hải Đường như đứng ngơ ra khi bỗng dưng cô gái này xuất hiện nhìn nàng nói một tràng không ngắt nghỉ gì, nét mặt vừa lo vừa bực. Nàng ngu ngơ lắp bắp hỏi:
“Cô là ai vậy? Cô biết tôi sao?”
Câu nói này của Hải Đường khiến cô gái này như đứng hình khi nghe nàng hỏi vậy, cảm thấy hoang mang khi mới đêm qua không gặp mà nàng lại thay đổi như vậy. Cô gái vội lên tiếng:
“Tiểu thứ hỏi gì lạ vậy? Tiểu nữ là Ngọc Thố, nồ tì của tiểu thư đây. Tiểu thư giống như mới ở trên trời rơi xuống vậy.”
“Ừ thì ta từ trên trời rơi xuống mà, nên mới thành ra như vậy đấy! Mà cô là Ngọc Thố, nô tì của ta sao?”
Hải Đường đáp với giọng thơ ngây vô cùng vô tư hồn nhiên như không biết gì vậy khiến Ngọc Thố trố mắt nhìn nàng, mọi người đều ngừng ăn quay ra dồn những ánh mắt khó hiểu dành cho nàng.
Ngọc Thố vội đưa tay chạm lấy trán của Hải Đường với ánh mắt lo lắng đáp: “Người có bị đập đầu ở đâu không vậy? Sao đến tiểu nữ không nhận ra chứ?... tiểu nữ phải đưa người đi gặp thừa tướng thôi…”
Nói rồi, Ngọc Thố nắm lấy tay Hải Đường kéo phắt đi khi nàng chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng cũng kịp vẫy tay chào tạm biệt mọi người: “Bye, có gì ta sẽ tới chơi với mọi người nhé!”
Tại cung cấm.
Nguyên Ân ngồi nhìn chăm chăm những món ăn trên bàn được bày ra với vẻ kì lạ lần đầu tiên nhìn thấy, vẻ mặt chàng không lạnh tanh không một cảm xúc gì, cầm đôi đũa trên bâng khuâng không biết có nên gấp hay không.
Điều đó khiến Bát công công thấp thỏm lo âu, cúi nhẹ đầu đi lại nói: “Sao bệ hạ không ăn đi ạ?”
“Đây là thứ gì?” Nguyên Ân trầm giọng nói.
“Cái này là bánh gạo cay, cơm chiên cuộn trứng, còn cái nước này gọi là nước bí đao! Bệ hạ dùng thử đi ạ!” Bát công công nói giọng đều đều, tim đập thình thịch khi nhìn vẻ mặt hầm hầm đầy khí lạnh của Nguyên Ân.
Nguyên Ân lưỡng lự một lúc rồi cũng gấp lấy một miếng bánh dài dài màu trắng thấm vị nước sốt màu đỏ cho vào miệng ăn thử, một mùi vì cay đậm của nước sốt và dẻo mềm của cái bánh gạo rất dễ ăn, chàng cảm thấy món này có vị rất lạ nhưng ngon không giống như những món mà chàng hay ăn mọi ngày.
“Cũng được đấy!” Nguyên Ân lên tiếng, tiếp tục sự nghiệp ăn uống.
“Cái này đều do một tay tiểu thư Hải Đường nấu đấy ạ!” Bát công công cất lời.
“Ngươi nói sao? Những món này do tiểu thư đó nấu sao?”
Nguyên Ân ngạc nhiên khi nghe Bát công công nói khi biết được sự thật rằng cái nàng tiểu thư lạ lùng từ trên mái ngói rơi xuống lúc chàng đang nằm ngủ, lại có thể nấu ra những món ăn kì quặc này nhưng mùi vị lại dễ ăn không đến nổi nào.
Chàng cảm thấy mất hứng không muốn ăn khi nghĩ đến nàng ta tự tiện xông vào cung cấm của mình, chàng bỏ đũa xuống không ăn nữa mà đứng dậy đi khỏi thiện phòng.
“Tô đã nói là tôi bình thường mà, không bị gì cả… xin cô đấy Ngọc Thố à…” Hải Đường vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nói thở không ra hơi nhưng cố chạy, trong khi Ngọc thố cứ ráo riết đuổi theo đòi lôi cổ đi đến ngự y viện.
“A….”
Hải Đường hét toáng lên khi không kịp phanh lại mà vấp chúng cái rễ cây nhấp nhô, đôi đồng tử giãn rộng nhìn dưới mặt đất chuẩn bị tinh thần ôm đất thì chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng kéo phắt lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, năng căng mắt nhìn người nam nhân đó mà thốt lên:
“Kỳ Phong!”
“Bệ hạ…” Ngọc Thố như đứng khựng lại khi thấy Nguyên Ân, chỉ biết cúi gầm mặt mà không dám nhúc nhích gì, nàng thì thầm: “Đã bảo tiểu thư đùng có chạy đến đây rồi mà… thật tình…”
“Ui da…. Đau quá đi mất…”
Tưởng chừng sẽ được soái ca nâng đỡ nhưng không một cách phũ phàng thay, nàng bị Nguyên Ân thả tay làm cho ngã phịch xuống đất lắm lem cát bụi, khiến cột sống của nàng đau dữ dội.
“Này tên kia, anh là nam nhân mà sao lại phũ phàng như thế vậy hả? Con trai gì chẳng biết ga lăng! Bệ hạ cái nổi gì, chỉ được cái mã thì có!”
Hải Đường hằn hộc nói trong tức giận đang sục sôi trong người, nét mặt nhăn nhó vừa đau vừa tức.
Nghe Hải Đường nói vậy Nguyên Ân đứng lại quay người chau mày nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh, trầm giọng nói: “Cái mã?”
“Phải cái mã? Cái bề ngoài nhìn thì được lắm nhưng chỉ toàn hàng mã thôi, làm hoàng thượng kiểu vậy mất hết hình tượng…” Hải Đường cương giọng lên nói đầy khí phách không một chút sợ hãi gì, cũng không phân biệt trên dưới.
Ngọc Thố thấy vậy vội chạy tới nắm lấy tay áo Hải Đường kép phắt lại với vẻ mặt hoảng hốt khi nghe những phát ngôn ngông cuồng của nàng, nói nhỏ: “Tiểu thư nói gì vậy? Người đứng trước mặt tiểu thư là hoàng thượng đấy… Sao tiểu thư lại nói như vậy chứ, lỡ như thừa tướng biết được sẽ mắng tiểu thư đấy…”
“Mắng cái gì? Tôi nói không đúng sao… Hoàng thượng khi thấy nữ nhân bị ngã thì phải nâng niu chứ ai mà lại đỡ rồi để cho té như trái mít ướt vậy không?”
Hải Đường tiếp tục nói với giọng điệu ngang tàn không một chút sợ hãi gì, vốn dĩ thời đi học nàng cũng dằn mặt như thế này đấy.
Nguyên Ân thở phắt một cái, lòng kiên nhẫn của chàng cũng có giới hạn, cơn nóng trong người gần như đạt đến đỉnh điểm không thể nào hạ được, nhưng chàng vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc của mình khi lần đầu tiên có một nữ nhi dám xúc phạm chàng như vậy. Chàng đi tới với vẻ mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào mặt Hải Đường với ánh mắt không thể nào lạnh hơn buông một câu dứt khoát:
“Ngươi hãy về nói với đại thừa tướng rằng, nữ nhi của ngài dám vô lễ và lăng mạ ta, ta sẽ không cử hành hôn lễ gì với nàng ta cũng như sẽ không sắc phong cho nàng ta làm Hoàng Quý Phi. Còn nữa, phạt nàng ta làm lao dịch ở Tân Dã phố, đây là sự trừng phạt dành cho ngươi đấy…”
Dứt lời, Nguyên Ân quay người đi một mạch trong sự tức giận khi lại bị một nữ nhi như nàng ta sỉ vả, mới sáng ra đã cảm thấy bực bội rồi.
“Lần này tiểu thư rước họa vào thân rồi thấy chưa? Kiểu này thừa tướng có mấy cái miệng cũng không nói đỡ cho tiểu thư được đâu. Đột nhiên tiểu thư thay đổi khác hẳn so với ngày hôm qua, không giống như tiểu thư hằng ngày một tí nào cả… Rốt cuộc thì tiểu thư bị sao vậy?”
Ngọc Thố vừa giận dỗi than trách vừa không hiểu sao Hải Đường lại thay đổi thành một con người hoàn toàn vậy, không giống tích cách thường ngày của nàng.
Hải Đường như đơ toàn tập sau chẳng hiểu chàng ta nói gì quay sang nhìn Ngọc Thố thắc mắc hỏi: “Lao dịch ở Tân Dã phố, có phải là giặt đồ quét dọn này nọ phải không Thố Thố? Ta thấy trên phim cổ trang hay có mấy cái cảnh như vậy đấy?...”
“Dạ đúng rồi thưa tiểu thư của tôi ơi… Sao tiểu thư thay đổi như một người ngốc nghếch vậy?...” Ngọc Thố đáp nhanh, khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán lo cho nàng.
“Hừ… cái tên này, sao dám bảo ta tới Tân Dã phố chứ… Ta phải nói cho công bằng lý lẽ mới được…”
Hải Đường siết chặt hai tay thành nắm đấm trong tức giận hùng hổ nhấc chân đi thì bị Ngọc nắm lấy tay kéo lại giữ lấy, than thở: “Em lạy tiểu thư đừng có gây chuyện nữa được không? Kiểu gì ngay trong chiều nay đại nhân cũng vào trong cung gặp người cho coi…”
Hỉ Đường hất tay Ngọc Thố ra gằn giọng nói: “Ta không can tâm, hắn ỉ mình là bệ hạ thì muốn làm gì thì làm sao?... Ta nói đúng thôi mà có gì sai đâu, tối qua gặp hắn đúng là một sai lầm… Ở thời hiện đại đẹp trai ga lăng bấy nhiêu thì ở cái thời đại nguyên sơ như này hắn lại cọc cằn, ấu trĩ bấy nhiêu… Em đừng cản ta biết chưa…”
Dứt lời, Hải Đường đi nhanh làm Ngọc Thố không kịp cản lại gì cả, lần này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây, trong cái thời đại này nàng cũng sẽ không sợ bất kì ai đổi xử như vậy với nàng đâu.
“Bộp”
“Aiii ya…”
Bất chợt Hải Đường va phải một người cao ráo, đầu đυ.ng trúng ngay vào ngực của một nam nhân. Nàng đưa tay xoa cái trán của mình nhíu mày nhăn nhó, nàng đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt ngạc nhiên đầy sự ngỡ ngàng.
Nam nhân đó mặc một y phục màu đen bóng lụa, từ ống tay đển vạt áo đều được thêu với họa tiết hình con rồng mềm mại. Từ ánh mắt đên cái mũi cao, khuôn mặt đều không có góc nào chết trông rất vương giả và điềm tỉnh. Tóc cột một nữ còn một nữa xõa dài với cái cộng lông vũ màu đen gắn trên tóc trong vô cùng nho nhã. Nàng như bị thu hút bởi nam nhân này.
Ngọc Thố vội đi lại lôi Hải Đường lại cúi đầu hành lễ đáp: “Bái kiến vương gia!”
Ngài là Nhan Tử Khuynh – hoàng thúc của Nguyên Ân, là một vương gia có tính cách trầm ổn tĩnh lặng.
Hải Đường luống cuống không biết làm gì chỉ biết cúi gầm mặt xuống, lâu lâu đánh mắt nhìn Tử Khuynh một cái. Điệu bộ của nàng khiến Tử Khuynh cảm thấy buồn cười nhưng nhanh chóng tắt đi ngay sau đó, ngài ôn tồn đáp:
“Hình như đây là Hải Đường tiểu thư, con gái của đại thừa tướng sắp chuẩn bị hôn lễ với bệ hạ, sắc phong làm Hoàng Quý Phi phải không?”
Ngọc Thố vội lên tiếng đáp: “Dạ đúng rồi ạ thưa vương gia. Nhưng tiểu thư đã bị hoàng thượng tước hôn và bị đẩy tới làm lao dịch ở Tân Dã phố rồi ạ!”
“Thì chính tên đó… à không hoàng thượng sai trước chứ bộ… anh à không vương gia, người thấy có ai đã đỡ nữ nhân rồi lại để cho ngã dưới đất không, còn nữa hôm qua gặp hắn hắn lại phạt ta quỳ cả đêm ở quảng trường đấy… Ta nói vậy có gì sai đâu, giờ ta phải đi tìm hoàng thượng nói cho ra nhẽ… Ta không sợ đâu!”
Hải Đường gân cổ lên nói một mạch trước mặt tử Khuynh khiến ngài chỉ thêm buồn cười trước hành động của nàng thôi.
Ngọc Thố vội chấn chỉnh lại Hải Đường: “Tiểu thư tém tém lại dùm em, mất mặt quá đi! Tiểu thư đừng làm lớn chuyện nữa. Vương Gia là huynh ruột của hoàng thượng đấy!”
Hải Đường xịu mặt xuống, thở dài buông xuôi đáp: “Thôi bỏ đi, giờ ở cái thời đại hoang đường này chấp nhận thôi… hơ hơ… sao số con xui dữ dằn… I’m Fine!”
Nàng nói rồi quay người lững thững bước đi với vẻ mặt như chiếc bánh bao chiều bị ế, nở nụ cười gượng gạo cho qua chuyện, đưa tay tháo mấy cái trang sức trên đầu ra vứt đi.
Tử Khuynh chỉ biết đứng nhìn bóng dáng bé nhỏ ấy bước đi xa dần mà cảm thấy kì lạ bởi tính cách có phần ương bướng của nàng ấy, ngài lắc nhẹ đầu mỉm cười nói: “Thật là nữ nhân thú vị!”