Em Là Của Anh, Vì Đó Là Định Mệnh!!!

Chương 21: Không lẽ mình lại ngộ nhận

" Anh ta đâu rồi nhỉ " nó chạy quanh buổi tiệc đi tìm hắn mặc kệ bao ánh mắt bao lấy.

" Anh ta đang xay không biết là đi đâu nữa" Nó vẫn lẩm bẩm nhưng bước chân không ngừng tìm kiếm. Đi đến nơi tối nhất ở buổi tiệc thì nó thấy một người con trai, Là hắn. Bóng lưng của hắn vẫn thật lạnh lùng và cô đơn.

Hắn xoay mặt ra cửa sổ gió thổi qua làm cho vài cọng tóc được hất qua đôi mắt hắn. Đôi mắt thờ ơ, bất cần. Tay vẫn đun vào túi còn tay kia vát cái áo trên vai.

Nó từ từ bước tới.

" Sao lại ở đây một mình" Nó đang làm gì thế này tại sao lại hỏi hắn, nó đã bị hắn làm tổn thương như vậy mà vẫn mù quáng quan tâm đến hắn. Thật ngu ngốc.

" Tôi... xin lỗi " Hắn quay lưng lại bước tới đưa mặt gần tai nó thì thầm.

Nó sững người hắn xin lỗi vì điều gì?

" Là tôi không tốt, là tôi làm em phải khóc, là tôi là em đau tất cả là tại tôi" Hắn vừa nói, khuôn mặt khiến người ta đau xót. Hai tay nắm chặt vào vai nó.

Nó nghe không nhầm chứ, hắn đang làm nó ngộ nhận ư? hắn lại có ý định làm tổn thương nó hả

" Tôi..y.." Vừa định nói gì đó hắn ngã vào bờ vai của nó

Nó ôm đỡ lấy hắn. " Anh ta bị sao vậy chứ" dường như nó muốn nghe câu nói của hắn.

bên phòng vip.

" Alo dii dii mày đâu rồi " Cô nói

Vừa nghe chữ dii dii mọi sự tập trung từ bọn kia đều dồn vào cô.

" Vương... tao có việc gấp nên phải về sớm mày và mọi người cứ ở lại chơi" Nó đành phải nói dối cô

" Gì lạ vậy hôm nay là ngày sinh nhật của mày mà" Cô níu nó qua cái điện thoại

" Tao thật sự có việc xin lỗi mọi người dùm tao nhé" nó năn nỉ

"Th được rồi còn việc gì nhớ mai kể tao nghe nhé " Cô hờn dỗi

Định nói gì đó với nhưng

Bíp Bíp

Nó đã tắt điện thoại

" con nhỏ này " cô chu mỏ nhìn điện thoại

Cô nói cho mọi người nghe. Được một lúc

" Nhắc mới nhớ nảy giờ Vương Thần Cũng chưa vào lại, không biết cậu ta trốn đâu rồi " Ken vòng tay gát chân lên bàn thắc mắc nói

Cậu nhìn lên không trung, có lẽ cậu đã biết nó về làm gì. Khẽ liếʍ đôi môi khô khốc. Tim cậu dường như bị lạnh lại.

" eyy từ lúc nào tao thấy cậu ta khác quá" Zin nói

Mọi người đều im lặng chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.

Tại biệt thự

Khó lắm nó mới dìu được hắn lên phòng.

Nó thấy người hắn ướt đẫm mồ hôi, Nên mở nút áo cho hắn.

" tại sao anh t lại đẹp như vậy chứ -.- " Nó vừa mở vừa lắc đầu

" Sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy " Hắn nhíu mày mở mắt nhưng đôi môi có vẻ đang mỉm cười

" Hả tỉnh rượu rồi hả? sao tỉnh đúng lúc vậy " Nó nhìu mày nói

" Để em dìu về " Hắn vẫn ngây thơ đáp

" Anh giỏi lắm " Nó chu mỏ

" nếu anh tỉnh dậy rồi thì tôi quay lại bữa tiệc đây " Nó đứng lên

" Uii tự nhiên tôi chóng mặt quá chắc vẫn chưa tình rượu em có thể ở đây chắm sóc tôi được không " Hắn diễn trước mặt nó

nó như vô thức mỉm cười, từ khi nào dáng vẻ bá đạo, lạnh lùng của 1 nam thần như hắn lại thay vào bản tính con nít như vậy.

" Được rồi chỉ hôm nay th, coi như lời cảm ơn từ quà của anh " rõ ràng nó đang lấy cớ để ở lại, tại sao lại có người mù quáng như nó chứ.

hắn trong lòng rất hạnh phúc. Có lẽ hắn đã từng đánh mất nó vì 1 sai lầm lớn. Có lẽ hắn nên thú nhận tình cảm thật sự với. Chuyện của quá khứ là của quá khứ, Hiện tại người con gái làm hắn thay đổi là nó. Người luôn bên cạnh hắn cũng là nó, nên hắn không muốn lại đánh mất người con gái mình yêu thêm 1 lần nữa.