Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 19: Tầm sư học đạo, hồi kết của một linh hồn ..

Gặp sự lạ, thầy Hữu lập tức lùi lại phía sau để cảnh giới, một mặt rút ra hai lá bùa có họa nhân hình mà đặt trước mặt mẹ con tôi. Kế đó, thầy Hữu lấy hai cây nhang cắm xuyên qua hai lá bùa xuống nền đất hòng cố định lại rồi bắt quyết hô lớn,

-Kính thỉnh bản gia táo phủ thần quân linh ứng độ trì

Đoạn thầy Hữu nhanh tay ngắt lấy hai đầu nhang toan phóng về phía bố tôi đang đứng thì bất giác từ phía ấy có tiếng nam nhân vọng lại,

-Khoan hãy động thủ, ta vốn là vong linh ở thổ đất này, có triệu thỉnh táo phủ thần quân lên thì ta cũng không bị đuổi đi đâu.

Mẹ tôi khi ấy ở vòng ngoài nghe được giọng nói lạ cất lên thì ra vẻ hiếu kỳ lắm, bà ngấp ngứng cắt lời của vong nhân,

-Có phải thầy đấy không ạ. Dạ thưa, có phải thầy không?

Ngay tức thì, phía đằng trước có tiếng quát lớn dội lại,

-Thoái ấn cốt trận, rước họa diệt thân.

Mẹ con tôi bấy giờ nghe đến hai từ diệt thân thì lấy làm lo lắng lắm, riêng bản thân thầy Hữu thì có vẻ như còn đang ngờ vực về điều gì đó nên vẫn phân vân chưa tiếp tục hành sự.

-Quang, lấy trong tay nải của ta có ba cây đèn cầy, xếp một cây phía trước mặt hình nhân, hai cây ở phía sau sao cho thành hình tam giác rồi thắp sáng lên. Nếu như có gì lạ thì phải lập tức báo lại cho ta ngay.

Thầy Hữu giọng chắc nịnh như thể biết chắc sẽ có biến cố xảy ra vậy. Quả thực, đối với một con người đã dọc ngang bao phen trên con đường hành đạo như thầy Hữu thì ắt hẳn sẽ phải có cái lý riêng của mình trong từng hành động. Kể cả cho dù có đứng trước những lời hù dọa của ma quỷ hay sự thông phán của vong linh thì cũng đều cần phải cân nhắc và suy xét cho kỹ lưỡng. Lại nói về phần tôi lúc này, sau một hồi loay hoay thì cũng y án xếp được ba cây đèn cầy quanh hình nhân như lời thầy Hữu dặn. Đoạn tôi lấy hộp quẹt châm lửa thắp sáng ba cây đèn thì mới tá hỏa. Thầy Hữu kỳ thực phán đoán không sai, quả đúng là có sự lạ xảy ra. Tôi gọi sang phía thầy Hữu,

-Ba cây đèn không thể sáng cùng lúc thầy ơi. Thắp sáng được một cây phía trước thì hai cây phía sau tắt mà thắp sáng được hai cây phía sau thì cây đèn phía trước tuyệt nhiên không thể bắt lửa.

Thầy Hữu nghe đến đây thì liền đảo mắt xung quanh một vòng như thể thăm dò rồi chừng mắt lại tại ngay vị trí bố tôi đang đứng mà quát,

-Muốn cản người khác thì phải có lý do, chớ có nên mập mờ như vậy. Ba cây đèn thắp lên cây tỏ cây mờ, há chẳng phải chính bản thân ông còn đang do dự hay sao?

Lúc này từ phía bố tôi vang lên một chàng cười thực sự là hào sảng lắm,

-Hay, hay lắm, đoán được tâm ý của một vong linh chỉ bằng mấy cây đèn cầy, quả đúng là người cao đạo. Nhưng xin hỏi thầy Hữu liệu rằng mấy cây đèn này có thể đoán được tâm ý của một quỷ tinh như Xích Diệm hay không?

Thầy Hữu im lặng, vong linh ngự trong người bố tôi thấy đắc thế nên liền nói tiếp,

-Thiết nghĩ, Xích Diệm này chỉ muốn lợi dụng đạo pháp của thầy để hóa giải trận đồ. Còn về bản thân nó, quỷ tính chắc hẳn đã lấn át đi nhân tâm, không biết chừng nó sẽ dùng xương cốt để tu luyện ma đạo. Tới lúc ấy, thỉ như nó có trở mặt thì ta e rằng thầy cũng khó lòng mà cản được.

Thầy Hữu nghe xong đáp ngay,

-Xin ông hãy cứ yên tâm, Hữu đây đã có sự chuẩn bị chu toàn, nếu lần này hành sự có gì sơ suất thì Hữu đây sẽ tự giác đem mình đến chịu tội trước ban thờ tiên gia của Nguyễn tộc.

Vong linh nghe đến đây thì mới có phần xuôi giọng,

-Được lời này của ông thì ta cũng yên lòng, dù sao thì sự đến nước này ta có muốn cản cũng chẳng được, họa chăng nếu có tai kiếp thì âu đó cũng là cái nghiệp chướng mà gia đình ta phải gánh chịu. Xin đa tạ.

Vong linh vừa dứt lời thì quãng ấy tôi thất thần cả kinh, hình ảnh một bóng đen thù lũ từ từ chồi lên ngay phía sau lưng bố tôi như một thực thể đang dần dần hiện hữu ngay trước mắt, cái bóng ấy phải cao chừng quá đầu người, đoạn nó vọt lên phía bờ tường lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện ngay sau mấy tán cây như còn đang vương vấn điều gì đó mà chưa thể tiêu tan. Thầy Hữu đứng dưới thấy vậy thì lấy ngay ba cây nhang cắm xuống đất mà khấn nguyện,

-Độ linh vô thượng tam quy, nhất tử nhất sinh tiễn biệt triều vong

Thầy Hữu khấn chú xong thì vừa hay lúc đó bố tôi hớt hải chạy lại. Mặt mũi ông bấy giờ vẫn còn đang mơ hồ chưa hiểu rõ sự tình thì thầy Hữu đã khoán ngay,

-Tỉnh lại nhanh vậy sao? Dương khí trong người xem ra cũng lớn lắm đây. Khỏi cần câu nệ chào hỏi, hai vợ chồng anh lập tức thiết lễ như ta đã dặn, đến giờ hành lễ rồi.

Bố mẹ tôi nghe thấy vậy thì chỉ kịp gật đầu mà sốt sắng đi chuẩn bị ngay. Đoạn bố tôi chải một tấm chiếu cói lớn ra chính giữa sân sau, lòng chiếu đặt hai bát nhang cỡ lớn đã châm sẵn năm que nhang trên mỗi bát. Đặc biệt, bốn cạnh chiếu được bố tôi cố định bằng bốn tán trúc còn nguyên lá, nhưng kỳ lạ một điều, tất cả lá trên mấy cành trúc ấy đều được sơn một lớp sơn đen đặc, bóng nhãy, tuyệt nhiên không một lá nào giữ được màu sắc nguyên vẹn. Phía chính diện, bố tôi bê hình nhân giấy đặt vào trong một vòng tròn vôi đã được vẽ sẵn, ngay bên dưới là ba lô nhang lớn đang nghi ngút khói hương. Thầy Hữu lúc này thấy mọi thứ đã được sửa soạn đâu vào đấy thì mới mở khăn vải lấy ra hai cây hèo thỉnh trên đất Bảo Hà mà cắm thẳng vào hai bát nhang ở giữa chiếu, mỗi bát một cây xiên chéo nhau theo hình chữ X. Ngay sau đó, thầy Hữu lập tức ngồi xuống bắt quyết thỉnh kinh, cả một chàng chú kinh kéo dài đến chừng hơn một canh giờ mà vẫn chưa dứt. Cảnh vật lúc này chìm đắm trong sắc khói mở ảo quyện vào với ánh trăng chẳng khác nào những cô hồn các đảng đang vất vưởng chốn nhân gian.

Chợt, thầy Hữu rút lấy một cây nhang từ phía trước mặt chĩa vào chính diện hình nhân mà hô lớn,

-Tam quỷ tọa trận, bách quỷ giáng đường

Thầy Hữu hô xong thì ba lô nhang dưới chân của hình nhân bất ngờ bốc hỏa dữ dội, ngọn lửa cháy thành màu xanh dương trông thực rất kỳ dị. Thấy vậy, thầy Hữu liền đứng dậy đi vòng tròn xunh quanh bốn tán trúc ở bốn góc, mỗi góc đi cả thẩy đến chín vòng. Xong xuôi đâu đấy, thầy Hữu lại quay trở vào chính giữa chiếu, hai tay rút hai cây hèo lên mà đánh vào tứ phương tám hướng, mỗi cú đánh thầy Hữu lại hô một khẩu chú khác nhau.

-Chính Đông nguyệt phù đà lôi chỉ

Đoạn đến đây thì trên trời hắc vân cuồn cuộn che đi ánh nguyệt quang, khung cảnh lúc này chỉ còn lại là một khoảng đen heo hắt mờ nhạt. Bất giác, mấy người chúng tôi ở vòng ngoài đều không khỏi kinh hãi khi dưới thứ ánh sáng phập phùng của tàn nhang đương là hình ảnh của mấy bàn tay đen sì, lố nhố nhô lên từ dưới mặt đất đang cố bấu víu vào bốn tán trúc ở bốn cạnh chiếu. Kỳ thực, bình sinh tôi chưa từng chứng kiến qua một cảnh tượng nào hãi hùng đến như vậy.

-Bách quỷ dẫn nguyệt

Thầy Hữu thấy thời cơ đã điểm thì lập tức đánh mắt về phía sau để ra hiệu. Hiểu ý, bố tôi từ phía sau tay cầm một tấm gương bát quái mà tung về phía thầy Hữu. Thầy Hữu nhào lên bắt lấy tấm gương mà trông thân pháp quả thực rất linh hoạt. Lúc này, người ta không còn thấy những sắc vân đen đặc hùng đồ trên bầu trời khi nãy nữa mà thay vào đó lại là ánh nguyệt quanh đang vành vạch soi rọi nhân gian. Thầy Hữu thấy thiên tượng đã thay đổi thì lập tức dơ tấm gương lên cao, một phần ánh sáng khi ấy phản chiếu qua tấm gương hắt xuống mặt đất thành hình tròn nhỏ rất rõ nét. Báy giờ, thầy Hữu một tay giữ lấy tấm gương, một tay cầm cây hèo phi thẳng xuống phần đất nhỏ đương sáng rõ. Chuôi hèo vừa chạm vào nền đất thì một mùi hôi thối bốc lên xộc thẳng vào mũi mấy người chúng tôi. Thấy vậy, thầy Hữu lập tức buông kính, hai tay bắt quyết nhìn thẳng về phía hình nhân mà hô lớn,

-Thoái ấn phù định, quỷ cốt nhập vi

Ấn chú vừa được hô lên thì từ phía bên cạnh, bố tôi xồng xộc chạy ngay tới nơi đang cắm cây hèo mà hít lấy hít để cái mùi hôi tanh nồng nặng vẫn còn đang tỏa ra trong từ đoạn chuôi hèo. Kỳ lạ thay, cái dáng chạy của bố tôi lại không giống với phong thái của một người đàn ông cho lắm, từng bước chân của ông có phần thanh thoát, uyển chuyển như của bậc nữ nhi nề nếp. Hai mẹ con tôi chứng kiến cảnh này thì tuyệt nhiên im bặt, không ai dám nói với ai nửa lời. Được một hồi thì bố tôi quay người lại, hai mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng dần sang phía bên phải. Bất ngờ, bố tôi rút cây hèo lên rồi tung mình về phía thầy Hữu. Bị động, thầy Hữu chỉ kịp quay người lại mà tránh đi nhưng vẫn trúng phải hai đòn trời giáng của bố tôi nên ngã gục xuống đất, mồm miệng máu me xối xả chảy ra, một tay run run chỉ về phía tôi toan nói gì đó nhưng không thành lời.

Thoạt, có tiếng nói văng vẳng bên tai tôi nghe rõng rạc và khí phách lắm,

-Anh linh bóng Hoàng, trừ tà sát quỷ, cứu tử độ sinh.

Cơ thể tôi bấy giờ như có ngoại lực tác động, toàn thân lao thẳng về phía trước một cách vô định, thần trí hoàn toàn không thể kiểm soát nổi hành động. Đoạn tôi một tay rút lấy cây hèo còn lại đang cắm trong lô nhang, một tay giật lấy cây hèo đang nằm trong tay bố tôi rồi cùng lúc đánh mạnh hai cây hèo vào hai bên phía sườn bụng của ông. Mọi thứ xảy ra chỉ trong vòng tích tắc, bố tôi ngã vật ra phía sau, mồm nôn ọe ra cái thứ chất dịch bày nhày đen sì đặc quánh. Lúc này, thầy Hữu nằm gục ngay phía kế bên giọng yếu ớt cố cắt nghĩa thành câu,

-Phóng hỏa thiêu hủy hình nhân

Tức khắc, tôi vớ ngay lấy cái hộp quẹt mà hành sự, vì là hình nhân giấy nên lửa bắt rất nhanh, chỉ thoáng chốc mà ngọn lửa đã bùng lên đến cả thước. Cùng lúc ấy, từ phía mẹ tôi có tiếng khóc thê lương của nữ nhân vọng lại,

-Thần nhân xin hãy hạ thủ lưu tình mà tha cho cô Xuân

Thầy Hữu lồm cồm bò dậy, hai tay điểm quyết chú nhằm vào ngọn lửa đang phừng phừng dữ dội. Quyết chú càng vang vọng thì tiếng khóc lại càng ai oán đến não lòng.

-Phiêu bồng một kiếp nhân gian, họa chăng cũng chỉ một đường xe tơ, xe vào biển cát tựa mơ, xe vào khϊếp khổ cùng cơ sầu lòng…