Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm

Quyển 1 - Chương 7: Diện kiến, tiếp

Bấy giờ cũng chỉ còn lại vài người ở trong nhà của thầy Hữu. Tất nhiên, trong số đó có ông Thực cùng cô con gái diệu của mình. Cô Huệ sau khi hết nửa tuần nhang thì đã dần dần tỉnh lại. Duy chỉ có một điều cô không hiểu, trong lúc mê man cô cảm giác như có rất nhiều người gọi tên của cha mình. Nhưng tuyệt nhiên cô thể nào nhìn rõ được tướng tá khuôn mặt họ, thậm chí cô cũng chẳng tài nào nhớ nổi dáng vẻ của từng người. Đang suy nghĩ đắn đo có nên kể cho cha biết không thì ông Thực lên tiếng chấn an mọi người,

-Thưa bà con, chuyện ngày hôm nay thầy Hữu đã tận tâm cứu giúp làng ta chắc rằng mọi người ai cũng đã biết cả. Mọi vấn đề ở đây đã có người nhà tôi sắp đặt, bà con cũng nên về nghỉ ngơi cho sớm, tránh gây ồn ào ảnh hưởng tới thầy.

Ông Thực vừa dứt lời thì người ta thấy tay thầy Hữu có cử động, hình như thầy Hữu đang cố ra dấu cho việc gì đó. Ông Thực toan lại gần để xem xét sự tình thì thầy Hữu đã víu tay vào mấy người xung quanh mà gượng dậy. Trong cái lúc hơi thở quãng được quãng mất, thầy Hữu vẫn cố thì thào vài lời, có vẻ như những gì sắp tới đây mà thầy Hữu nói rất quan trọng, nếu không thì đã chẳng cần phải gượng ép sức lực tới như vậy, thầy Hữu nói,

-Cảm ơn mọi người đã đưa Hữu tôi về nhà, Hữu tôi có tài cán gì mà được mọi người ưu ái đến vậy. Lúc này bên ngoài âm dương đang hỗn loạn, mọi người chớ nên vội mà rời đi. Những ai đã ở đây rồi thì hãy chờ tới khi gà gáy canh năm cho dương khí thịnh lên rồi hãy ra về. Kể từ ngày mai, mọi chuyện ở làng sẽ tạm thời được ổn định.

Bấy giờ sau khi chứng kiến những tài phép vừa rồi của thầy Hữu thì chẳng ai là dám không tin vào những lời nói vừa rồi của thầy. Hơn chục con người trong căn nhà cấp bốn chẳng ai bảo ai đều tự giác tìm chỗ dựa lưng, vài người thì xúm lại bàn tán về những chuyện ly kỳ mà họ chứng kiến hồi tối. Duy chỉ có ông Thực là cố nán lại bên giường của thầy Hữu theo ý của thầy để hầu chuyện. Sự việc ngày hôm nay quả thực quá sức tưởng tượng với một người bình thường như ông Thực, ngay kể như chuyện trấn tà sát quỷ xưa nay ông Thực cũng đã thấy có phần gai người chứ đừng nói đến việc cô con gái của mình bị quỷ nhập. Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho con người ta lo lắng tới mất ăn mất ngủ, ông Thực cứ canh cánh trong lòng sợ rằng mọi việc sẽ lại tái diễn nên chờ tới khi thấy sắc mặt thầy Hữu có phần khá hơn thì bèn hỏi,

-Thưa thầy, không biết liệu sau này cái Huệ nhà tôi có còn gặp phải những chuyện như hôm nay nữa hay không. Cháu nó còn bé, phận làm cha như tôi không thể nào đứng nhìn những thứ quỷ dị này diễn ra với cháu nó được. Thực tình là lo lắng và đau xót vô cùng.

Thầy Hữu cũng làm cha, cũng hiểu được phần nào tâm sự của ông Thực lúc này. Nhưng số làm thầy có sao thì phải nói vậy, nếu như có gì dấu diếm thì quả thật là thẹn với hai chữ “đạo hạnh”. Thầy Hữu từ từ mà rằng,

-Khi nãy trong lúc tôi hành sự đã vô tình thay đổi Lưỡng Nghi dẫn tới sự bất ổn về âm dương quanh khu đất đầu làng. Khi Lưỡng Nghi bị xáo trộn thì cũng là lúc mà âm dương hỗn độn lúc thì âm thịnh lúc thì dương thịnh, rất khó để nắm bắt. Điều ấy đã vô tình tạo ra một liên kết giữa cõi âm và cõi trần, không chỉ có vong linh của Mã Chính mà ngay cả những hồn ma bóng quê quanh gốc đa cũng nhân dịp này mà trở lại dương gian tác quai tác quái. Về cơ bản thì mọi thứ sẽ tạm thời ổn định sau đêm nay, khi Lưỡng Nghi điều hòa lại trở lại cân bằng, nhưng để về lâu về dài thì dân làng thỉnh thoảng vẫn sẽ phải đối mặt với những chuyện ma mị có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Còn về phần cô Huệ thì cũng không có gì quá đáng để lo ngại, ông về cho người lập một miếu thờ Mã Chính ở ngay dưới gốc đa. Hương khói trong 227 ngày đúng với số năm hắn đã ngự tại đó. Phần là để chuộc lỗi của ông đã từng gây ra nhiều năm trước đây, phần cũng để cầu thỉnh hắn không làm phiền cô Huệ nữa.

Ông Thực nghe đến đoạn này thì trong lòng cũng có phần nào yên trí, nhưng những tai họa vẫn sẽ còn đó hay sao? Ông Thực không để ngắt quãng suy nghĩ liền nói ngay,

-Vậy vẫn còn những thứ ma quỷ khác sẽ tìm tới cái thôn quê bé nhỏ này sao thầy, thầy có thể chỉ điểm cho tôi cách giải quyết được không.

Thầy Hữu lặng người, trong ánh mắt của thầy tỏ rõ sự đăm chiêu của kẻ hành đạo có lẽ đang tự vấn chính bản thân về vận số của mình, thầy Hữu ngập ngừng nói,

-Kiếp số của tôi cũng chẳng còn được mấy năm nữa, chuyện sau này ắt tôi sẽ có dự tính sao cho phù hợp. Giờ có lẽ phải đợi, ông trời luôn công bằng trong vạn sự. Có biến ắt xuất kỳ nhân.

Vẫn đang bán tín bán nghi vào câu chuyện của cô Trà thì mẹ con tôi bắt gặp một giọng nói trầm, ấm, có phần khiêm nhường của đàn ông.

-Vậy là cũng sáu năm rồi nhỉ, không ngờ cô Trà còn nhớ sự việc kỹ hơn cả tôi.

Sau đó là một tràng cười hào sảng lắm, tiếng cười đó có lẽ cô Trà cũng đã quá quen nên ngay lập tức nhận ra đó là thầy Hữu. Thầy Hữu vẫn thường có thói quen mua nước chè ở quán của cô Trà thay vì tự pha chế tại nhà, khách khứa ra vào nườm nượp là vậy nhưng thầy vẫn dành thời gian để đi thưởng thức cái thứ nước chè mà người dân trong xóm vẫn tấm tắc đùa nhau là hảo hạng ấy. Mẹ tôi thấy vậy thì toan lên tiếng định chào hỏi thì cô Trà vội đưa lời,

-Kính thầy, từ sáng đến giờ có mẹ con nhà cô này đợi thầy, vì thấy trong nhà có lắm khách khứa với toàn người sang trọng nên họ không dám vào. Nghe nói mẹ con cô đó đến xem về cái gọi là “Nghiệp Âm”.