Một cược mười!
Nghe lời Lâm Huy nói, xung quanh liền vang lên tiếng cười khẽ. Tỉ lệ cược Lâm Huy thắng là 1:1, nhưng tỉ lệ cược La Phong thắng lại là 1:10!
Khoảng cách tỉ lệ lớn như vậy, như đang chứng tỏ việc La Phong thua là chuyện không thể nghi ngờ.
“Ta cược Lâm Huy thắng, 40 lượng!”
“Ta cược Lâm Huy thắng, 120 lượng.”
“Ta 50.”
“200!”
Mọi người chen chúc chạy về phía Tần Phong, ngân phiếu, bạc nén trong phút chốc chất thành một ngọn núi nhỏ, tất cả đều cược Lâm Huy thắng.
Tỉ lệ cược La Phong thắng tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng các học viên khác suy xét La Phong chỉ có thực lực Luyện Lực Cảnh trung kì, hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Huy.
La Phong nhìn Lâm Huy mặt đang phơi phới rạng ngời đứng giữa đám người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.
Tất cả đều thể hiện rằng Lâm Huy đang cố ý làm cho ngươi xem, mục đích là để cười nhạo hắn.
“Ta đặt La Phong thắng! 1000 lượng!” - Một giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên, đè ép cả những âm thanh xung quanh.
Băng Nhược Lam nhanh nhẹn bước ra giữa những ánh mắt kinh ngạc.
Dải lụa xanh trên tóc nàng tựa như bươm bướm đang phấp phơ múa lượn trong gió.
Cổ tay ngọc ngà trắng trẻo như ánh trăng đưa lên, rút ra một tờ ngân phiếu 1000 lượng, đưa cho Tần Phong.
“Cái này…” - Tần Phong nhìn tờ ngân phiếu trong tay Băng Nhược Lam, ánh mắt ngập ngừng nhìn về phía Lâm Huy.
Hắn không nghĩ rằng sẽ có người cược La Phong thắng. Hơn nữa, 1000 lượng không phải là con số nhỏ, có thể mua được hai viên Ngưng Nguyên Đan.
Ánh mắt âm u của Lâm Huy nhìn chằm chằm Băng Nhược Lam. Hành động này rõ ràng đang muốn phá hỏng chuyện của hắn, nhưng kiêng dè thực lực của Băng Nhược Lam hắn chỉ có thể nuốt oán giận vào lòng.
“Ha ha ha… Ban trưởng quả là ban trưởng, lúc nào ra tay cũng không giống người thường. Có tiền không kiếm là đồ con rùa rụt cổ! 1000 lượng! Ta nhận!” - Lâm Huy đột nhiên lớn tiếng cười lên, một tay thu tờ ngân phiếu lại.
“Nói đúng lắm… có tiền không kiếm là đồ rùa rụt cổ…” La Phong cười thầm, đi tới bên cạnh Băng Nhược Lam hỏi: “Ban trưởng, trên người cô còn bao nhiêu ngân lượng?”
Tiền hắn tích lũy được đều dùng hết trên người Lâm Tiêu Tiêu, hiện tại nghèo rớt mồng tơi.
Băng Nhược Lam lấy một túi gấm thêu hoa từ trong người ra, mở ra nhìn vào nói:
“Chỉ còn hơn 5300 lượng thôi.”
Mắt La Phong dừng lại, nghĩ:
“Trên người mang theo cả hàng ngàn lượng, đây không phải việc con cháu gia tộc bình thường có thể làm được. Trước đây chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện của cô nàng này, cũng không biết trên người nàng có bí mật gì…”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu La Phong, hắn không nghĩ nhiều, đưa tay ra:
“Cho ta mượn hết.”
Băng Nhược Lam ngây người một lát rồi lập tức lấy ngân lượng từ trong túi gấm ra, đặt vào tay La Phong, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi đừng nói là muốn…”
“Đợi lát nữa ta sẽ trả lại cho cô.” - La Phong mỉm cười, cầm lấy ngân lượng.
“Đùng”
La Phong xoay người lại, đặt hết ngân lượng vào tay Tần Phong:
“5300 lượng, đặt ta thắng!”
“5300 lượng!” - Sự im lặng kì lạ bao phủ khắp nơi, các học viên xung quanh nhìn La Phong như nhìn kẻ điên.
5300 lượng, số tiền lớn như vậy, không phải tùy tiện là có thể lấy ra được.
Tần Phong cũng bị dọa cứng người, ngơ ngẩn nhìn đống ngân phiếu trong tay, một lúc lâu sau mới sực tỉnh lại.
La Phong nhướn mày lên, nhìn Lâm Huy khinh thường nói:
“Thế nào, các ngươi lúc nãy rất kiêu ngạo mà, chẳng qua chỉ là vài ngàn lượng nhỏ bé, các ngươi không dám nhận sao?”
Lâm Huy bị chọc tức, lạnh lùng nói:
“Ai nói ta không dám nhận! Chỉ cần ngươi dám cược, ta dám nhận!”
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra nhận lấy ngân phiếu.
“Khoan đã!” La Phong nhướn mày, đưa tay ra chặn Lâm Huy lại, nhìn gương mặt phẫn nộ của Lâm Huy, cười nói: “5300 lượng cộng thêm 1000 lượng của Băng Nhược Lam, tổng cộng là 6300 lượng. Nếu như ta thắng, thì sẽ được 6 vạn 3000 lượng (*)! Lâm Huy, ngươi trả nổi sao?”
“Ta sẽ không thua!” - Lâm Huy thách thức nói.
“Lỡ như thua thì sao?” - Ngữ khí La Phong không có chút gì gấp gáp, cười híp mắt nhìn Lâm Huy.
“Ngươi!” - Lâm Huy tức giận, nhưng lại không có cách nào khác. Gia tộc hắn chỉ là một gia tộc nho nhỏ, nếu không phải vì có quan hệ với Lâm Tiêu Tiêu thì địa vị của hắn ở ban Ngân Nguyệt sẽ không được như hôm nay, muốn hắn lấy số tiền vạn lượng ra ngay lập tức, thực sự không thể được.
“Ha ha, nếu như mọi người đã có nhã hứng như vậy, thế thì trận cược này ta nhận là được.” - Một giọng nói cởi mở vang lên, hai bóng người từ bên cạnh bước tới.
“Tiêu Tiêu!” - Lâm Huy ngẩng đầu lên nhìn, vô cùng mừng rỡ nhanh chóng đi qua đó.
Một trong hai người đó chính là Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, ánh nhìn rơi trên người La Phong đang đứng bên cạnh, ánh mắt run run một chút, rồi lập tức khôi phục biểu cảm băng lạnh.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, La Phong đột phá đến Mạch Luân Cảnh tứ trọng, Luyện Lực Cảnh trung kì, tuy khiến nàng có chút bất ngờ. Nhưng chút thực lực thấp bé này chưa đủ để hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Tiện nhân này vậy mà cũng xuất hiện!” - La Phong cũng chú ý tới Lâm Tiêu Tiêu, da thịt ả ta tỏa ra ánh sáng ngọc bích mờ nhạt, tỏ rõ thực lực ả ta đã đạt tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kì, tiến bộ không ít.
“Xem ra đã lấy được không ít thứ tốt từ Đoạn Mộc Ngọc…” - Trong lòng La Phong hừ lạnh, lập tức đảo mắt, ánh mắt rơi trên người thiếu niên đứng cạnh Lâm Tiêu Tiêu.
Thiếu niên này môi hồng răng trắng, da dẻ trắng nhợt, lưng đeo một thanh bảo kiếm, khá tuấn lãng, trước ngực của bộ quần áo thêu một mặt trời rực lửa, cũng là học viên của ban Kim Dương.
“Hóa ra là cao thủ Cương Nhu Cảnh đỉnh phong, còn mạnh hơn cả Băng Nhược Lam mấy phần…” - La Phong cảm nhận được mùi máu dày đặc của thanh kiếm trên người thiếu niên, một tia kinh ngạc lướt qua đáy mắt.
Thiếu niên đeo kiếm cảm nhận được ánh mắt của La Phong, mỉm cười đứng ra, kiêu ngạo nhìn La Phong:
“Ngươi chắc hẳn là La Phong, trận cược này ta nhận.”
La Phong khó chịu với ánh mắt như kẻ bề trên của đối phương, đạm nhạt nói:
“Nếu như ngươi có khả năng trả sáu vạn lượng bạc thì không có vấn đề gì cả.”
Thái độ của La Phong khiến thiếu niên đeo kiếm nhíu mày.
Chỉ là tên phế vật nho nhỏ của ban Ngân Nguyệt, vậy mà dám không coi hắn ra gì!
Trong lòng Lý Vân Hạo nổi nóng nhưng lại không dám lộ ra ngoài, chỉ cố gắng đè cơn tức xuống, phất tay áo, khí phách nói:
“Ba từ Lý Vân Hạo ta, đã hơn hẳn sáu vạn lượng!”
Lý Vân Hạo vừa dứt lời, cả ban Ngân Nguyệt đều hít một hơi.
Tên tuổi của Lý Vân Hạo ở bên ngoài học viện Tử Dương vô cùng nổi tiếng.
Tuy tu vi của Lý Vân Hạo không xuất sắc, nhưng khinh công có thể đứng trong năm hạng đầu, võ kỹ hoàng cấp trung phẩm “Vô Tung Bộ” đã tu luyện tới đại thành cảnh giới, nếu phát huy toàn lực, thì đủ sức tạo ra ba ảo cảnh, thật giả khó đoán, khi đấu với kẻ thù, kẻ thù thậm chí không có cách nào chạm tới vạt áo hắn, vì vậy được gọi là “Quỷ Ảnh”.
Dựa vào Vô Tung Bộ đại thành, trong kì thi Sấm Vương trước đó, đã trở thành một trong mười Sấm Vương. Vang danh khắp bên ngoài viện!
Bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, từ đó tới nay ban Kim Dương luôn xem học viên ban Ngân Nguyện là rác rưởi, mà ban Ngân Nguyệt lại xem thường mấy tên học viên hỉnh mũi lên trời của ban Kim Dương, hai bên không thuận mắt nhau!
Trận đấu Sấm Vương năm ngoái, mười hạng đầu đều là của học viên ban Kim Dương, Băng Nhược Lam xếp thứ mười một, không may bị loại, kết quả này càng làm tăng thêm mâu thuẫn của hai bên.
Trùng hợp là Lý Vân Hạo là Sấm Vương thứ mười, hắn ta xuất hiện ở đây, vô tình trở thành một kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thậm chí ánh mắt Băng Nhược Lam cũng lạnh đi vài phần.
“Ta đồng ý với ngươi.” - La Phong suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói.
Con cừu đưa đến tận cửa, không dại gì không gϊếŧ mổ nó cả!
La Phong sảng khoái đồng ý như vậy lại khiến Lý Vân Hạo ngây người một lát, gật đầu cười nói:
“Tốt lắm!”
“Giáo tập đến!”
Không biết ai la lên một câu, mọi người đều quay đầu lại, Cơ Vô Nguyệt một thân quần áo gọn gàng sạch sẽ, dáng người nóng bỏng đang sải bước lớn về phía này.
“Ai có thể giải thích cho ta?” - Cơ Vô Nguyệt đi đến, cảm nhận được bầu không khí bất thường, mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua người tất cả học viên.
“Giáo tập, là thế này ạ...” - Băng Nhược Lam không còn cách nào khác đành phải đứng ra giải thích tất cả chuyện này.
Cơ Vô Nguyệt nghe xong, quét mắt nhìn về phía Lý Vân Hạo và Lâm Huy đang đứng cạnh nhau, nhướn mày, đột nhiên nhấc tay lên, mọi người tưởng rằng nàng sẽ nổi giận, mồ hôi chảy đầy đầu thì đột nhiên nàng nắm lấy vai La Phong kéo hắn qua:
“Thế mà đã là Luyện Lực Cảnh trung kì rồi, tốt lắm! Lấy Luyện Lực Cảnh trung kì đấu với Luyện Lực Cảnh hậu kì, lòng dũng cảm này đáng khen ngợi.”
La Phong bị Cơ Vô Nguyệt kéo tới trước mặt, đường nhìn vừa khéo đối diện với bộ ngực đầy khoa trương của Cơ Vô Nguyệt, nghe lời nói của Cơ Vô Nguyệt, chỉ cảm thấy một mảnh màu trắng chói mắt lắc lư trước mặt, trong phút chốc miệng khô lưỡi đắng.
“Ực”
La Phong nuốt nước bọt, nhanh chóng dời tầm nhìn.
Ánh mắt Cơ Vô Nguyệt lướt qua đống ngân phiếu bên cạnh, vỗ vai La Phong cười nói:
“La Phong, có vẻ như ngươi không được xem trọng lắm, không sao, ta sẽ cổ vũ ngươi! Ta cược ngươi thắng!”
Trong lòng La Phong cảm động, nhìn Cơ Vô Nguyệt lấy một khối bạc sáng loáng vứt nó cho Lý Vân Hạo:
“La Phong thắng! 10 lượng!”
“10 lượng…” - Khóe miệng La Phong co giật một chút, lời cảm tạ chuẩn bị nói ra đành nuốt vào.
“Cái đó, ta gần đây có chút kẹt…” - Cơ Vô Nguyệt quay đầu nhìn thấy sắc mặt của La Phong, ngượng ngùng nói.
“Quả thật là loại giáo tập gì thì sẽ đào tạo ra loại học viên đó, chậc, 10 lượng… ta phát lòng từ bi cho đám ăn xin còn hơn thế này, chẳng trách dạy ra được một đám phế vật!” - Lý Vân Hạo nhận ngân lượng, tưng bạc trong tay, khinh thường nói.
“Oành”
Khí thế trên người Cơ Vô Nguyệt đột nhiên bùng nổ, khắp người run rẩy, chỉ bước một bước đã tới trước mặt Lý Vân Hạo, tóc tung bay, tức giận nói:
“Ngươi nói cái gì?”
“Thình thịch…”
Đối mặt với cơn tức giận của Cơ Vô Nguyệt, ánh mắt Lý Vân Hạo lộ ra tia kinh sợ, lùi mấy bước.
Tu vi của hắn tuy đã đạt tới Mạch Luân Cảnh tứ trọng Cương Nhu Cảnh hậu kì đỉnh phong, nhưng đứng trước người đã mở ra sáu đạo Mạch Luân như Cơ Vô Nguyệt thì chẳng có sức phản kháng nào cả.
“Ta chỉ nói thật lòng thôi.” - Lý Vân Hạo cũng là kẻ tự phụ, nghiến rắng cứng miệng nói.
“Nhớ kĩ cho ta! Học viên của Cơ Vô Nguyệt ta, không phải để cho người chỉ tay múa chân! Nếu như ngươi dám nói nhiều hơn, ta sẽ vặt từng đốt xương của ngươi!” - Cơ Vô Nguyệt lạnh lùng nói, hai tay nắm chặt, khớp xương phát ra tiếng răng rắc như sấm truyền, Lý Vân Hạo nghe xong chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Cốt Bạo Lôi Âm, dấu hiệu của Mạch Luân lục trọng Thiết Cốt Cảnh!
“La Phong, trận đối quyết này ngươi có thật sự tự tin không?” - Cơ Vô Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn La Phong.
La Phong sực tỉnh lại sau khi bị chấn kinh, trịnh trọng gật đầu đáp:
“Nắm chắc mười phần!”
“Được! Ta tin ngươi!” Cơ Vô Nguyệt không chút do dự, lấy từ trong người một tờ kim phiếu sáng lóng lánh ra, vứt vào tay Lý Vân Hạo: “Một vạn lượng! La Phong thắng!”
Toàn sân chấn kinh, một vạn lượng, nếu như La Phong thắng thì sẽ trở thành mười vạn lượng, đây là món cược vô cùng hào phóng.
“Vốn dĩ chỉ đi cùng Lâm Tiêu Tiêu qua đây xem, không ngờ lại nhận được món hời thế này…” - Lý Vân Hạo nắm tờ kim phiếu trong tay, ánh mắt lộ ra tia cười.
Đã không thể nào tiếp tục dạy được nữa, Cơ Vô Nguyệt liền dẫn mọi người đến Diễn Võ đài cạnh sân luyện công.
Diễn Võ đài có khoảng mười võ đài, đây là nơi chuyên biệt giành cho việc rèn luyện học viên. Hơn nữa học viện có quy định bất thành văn, một khi đã vào Diễn Võ đài thì sống chết tự chịu!
“Lâm Huy, ngươi qua đây!” - Lý Vân Hạo đứng trong góc, liếc nhìn La Phong, gọi Lâm Huy qua, nhỏ giọng nói mấy câu gì đó.
Lâm Huy không ngừng gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười hung tợn, thoáng nhìn La Phong, trực tiếp nhảy lên võ đài, ôm quyền chờ La Phong lên.
“La Phong, ta đã dốc hết sức rồi, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy.” - Cơ Vô Nguyệt nhìn La Phong dặn dò.
Nếu như là lúc bình thường, một vạn lượng với nàng chẳng là gì cả, nhưng dạo này Cơ Vô Nguyệt đang trong lúc then chốt nỗ lực để Kim Điện sát hạch. Một viên đan dược tốn vài ngàn lượng, tiêu tiền như nước. Vì không muốn Lý Vân Hạo khinh thường, nàng mới trong phút tức giận mà lấy ra.
La Phong cười nhạt:
“Giáo tập, người yên tâm, rất mau thôi sẽ thành 10 vạn lượng rồi!”
***
(*) 6 vạn 3000 lượng: 63000 lượng.