- Vĩnh Vĩnh: Này Mỹ Lệ! Ôm tớ được không?
- Mỹ Lệ: sao thế?
- Tuấn Trạch kéo tóc Mỹ Lệ lại: Đi đâu? Không cho đi!
- Mỹ Lệ: Sao vậy cậu ấy đang có chuyện buồn mà!
- Tuấn Trạch làm nũng: Tớ cũng có chuyện buồn! Ôm tớ đi T.T
- Mỹ Lệ: Cậu mà buồn gì chứ vừa nảy còn cưòi toe toét mà?
- Vĩnh Vĩnh: Dù gì Mỹ Lệ đâu phải của mình cậu! Của tớ nữa mà? Với cả Mỹ Lệ cũng đâu phải bạn gái cậu mà cậu lại quản chặt thế!
- Tuấn Trạch cười mỉm bức xúc: Whoa, thằng này ngon? Muốn ăn đập?
- Mỹ Lệ: Thôi đi! Cậu ấy là bạn thân tớ! Cậu ấy nói có sai đâu! Cậu cái gì cũng dùng bạo lực với người khác như vậy sao?
- Tuấn Trạch: Hay thật! Lại đi bênh nó. Được rồi, coi như mày hên mày được Mỹ Lệ bao che không có lần sau đâu!?!
- Mỹ Lệ: Nào nói tớ nghe? Có chuyện gì?
- Vĩnh Vĩnh: Nay cậu đi ăn với tớ nha! Có nhiều chuyện mình muốn nói!
* 30ph sau:
- Tuấn Trạch chán chê đứng chờ: Mỹ Lệ! Về thôi! Lâu quá rồi.-.
- Mỹ Lệ: Cậu cậu về trước đi! Tớ đi ăn với Vĩnh Vĩnh chút về liền.
- Tuấn Trạch: Đi với con trai? Giờ này? Tớ sẽ buồn lắm đó T.T
- Mỹ Lệ: Vĩnh Vĩnh còn buồn hơn cậu đấy! Thôi về trước đi bye! Mình sẽ mua đồ ăn về cho cậu.
- Vĩnh Vĩnh kéo tay Mỹ Lệ đi quay lại cười mỉm như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: Pleeee
- Tuấn Trạch giận dữ nghiến răng như muốn cho Vĩnh Vĩnh một trận.
- Mỹ Lệ quay đầu lại tạm biệt Tuấn Trạch.
- Tuấn Trạch thay đổi sắc mặt ngay: