Lăng Nghị tuy cảm thấy Phục Luân trước mắt có chỗ là lạ, nhưng lạ chỗ nào cậu vẫn chưa nhìn ra được, lúc này cậu chỉ nghĩ đến chuyện có cơ hội rời đi, Lăng Nghị liền không nói dối câu nào, sắc mặt cậu có bởi vì xấu hổ nên có chút ửng đỏ nói “Mấy năm qua tôi làm thuộc hạ của Tân ca không ngừng nỗ lực, chính là để bản thân mình có một ngày sẽ có thể xứng đáng được với anh ấy, nhưng Tân ca thực sự quá ưu tú, bất kể tôi có phấn đấu đến mức nào cũng không theo kịp được bước tiên của anh ấy, trong mắt anh ấy, tôi cũng chỉ như bao thuộc hạ khác của anh ấy, tôi muốn chứng minh bản thân, muốn để cho Tân ca chú ý đến tôi, thế nên năm đó tôi đã chủ động nhận lệnh đến nơi này ẩn nấp bên cạnh anh.” Lăng Nghị nói tựa hồ quên mất tình huống hiện tại, cậu khẽ cúi đầu dại ra nhìn mặt nước, trong đầu toàn bộ đều là hình bóng của Mạnh Truyền Tân “Tôi vẫn cứ nghĩ rằng Tân ca đối với tôi chỉ có tình huynh đệ, nhưng không nghĩ tới….” Lăng Nghị mím môi, sắc mặt ngày càng đỏ bừng “Tân ca lại chủ động đưa ra lời cầu hôn với tôi, chỉ cần tôi trở lại, anh ấy liền….”
“Nói như vậy khi đó em cầm súng của tôi nhưng không tự sát cũng là bởi vì nghĩ đến hôn lễ với Mạnh Truyền Tân?” Phục Luân ngắt lời Lăng Nghị, vẫn khuôn mặt tươi cười ôn hòa khiến người ta không cảm giác được chút gì nguy hiểm.
“Tân ca khiến tôi cho dù có gặp phải bất luận khó khăn gì cũng đều phải kiên trì sống tiếp….” Lăng Nghị thấp giọng nói.
“Bởi vì chỉ cần em sống sót sẽ liền có cơ hội trở về cùng hắn ta kết hôn.” Phục Luân lần thứ hai đem đề tài kết hôn mỉm cười tự nhiên nói “Nói như vậy, chỉ cần tôi không gϊếŧ em thì em sẽ không muốn chết, lần trước em nuốt mảnh thủy tinh kia, cho dù tôi có không lấy mảnh thủy tinh đó ra thì em cũng sẽ không nuốt xuống phải không?”
Lăng Nghị ngẩn người, cậu không biết tại sao Phục Luân lại nhắc đến chuyện này, lần kia cậu nuốt mảnh thủy tinh tự sát là bởi vì không muốn tiếp tục chịu sự lăng nhục nữa, dù sao trước lúc Phục Luân nói sẽ gửi video cho Mạnh Truyền Tân, cậu thực sự muốn nỗ lực sống tiếp, nhưng chỉ là khi cậu còn có thể giữ gìn lại một chút tôn nghiêm cho bản thân.
Thấy Lăng Nghị do dự không đáp, Phục Luân cho rằng Lăng Nghị đã ngầm thừa nhận.
“Lăng Nghị, tôi hỏi em một vấn đề cuối cùng.” Phục Luân chậm rãi cười nói “Tại sao ở trong mắt em Mạnh Truyền Tân lại ưu tú như vậy, ưu tú đến mức em cảm thấy em không xứng với hắn, còn tôi thì em lại xem như sâu bọ, khiến cho em nghĩ ngủ cùng với tôi sẽ làm dơ bẩn bản thân em.”
Phục Luân đột nhiên lôi chuyện cũ ra khiến Lăng Nghị nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, hết nửa ngày Lăng Nghị mới khó khăn nặn ra nụ cười, chậm chạp nói “Vào lúc ấy tôi quả thực có chút mất lý trí, kỳ thực Phục gia, anh cũng rất…. rất ưu tú.” Nói dối thì nói dối, chỉ cần có thể khiến Phục Luân cao hứng, muốn cậu dối lòng nói tốt về hắn thế nào cũng được.
Phục Luân ôm eo Lăng Nghị, hôn lên lỗ tai Lăng Nghị, thấp giọng nói “Nếu tôi cũng ưu tú như vậy, không bằng em cứ vĩnh viễn ngoan ngoãn ngốc bên cạnh tôi đi” Cảm nhân được thân thể Lăng Nghị khẽ rung động, Phục Luân ôm càng chặt hơn, thanh âm dị thường nguy hiểm nói “Mạnh Truyền Tân chỉ là một tên bảo tiêu, cho dù có năng lực tài giỏi hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là kẻ hạ nhân, em kết hôn với hắn ta nhất định sẽ không được hưởng thụ vinh hoa phú quý gì, không bằng em theo tôi, bất kể là quyền hay thế em đều sẽ có trong tay.”
Sắc mặt Lăng Nghị bắt đầu không được tự nhiên “Anh… vừa nãy anh đã đồng ý chỉ cần tôi thành thật trả lời câu hỏi của anh, anh sẽ thả tôi đi.”
“Tôi có nói thế à, sao tôi không nhớ nhỉ?” Phục Luân âm u cười nói.
“Mẹ nó, anh….” Lăng Nghị vừa mới định chửi tục, đột nhiên bị Phục Luân bóp lấy sau gáy nhấn trụ xuống, nửa bên mặt dính sát vào men trắng, thân thể không cách nào nhúc nhích được.
“Vừa nãy không phải đang nói chuyện rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên lại muốn mắng tôi rồi?” Phục Luân âm hiểm cười, càng dùng lực nhấn mặt Lăng Nghị xuống, hận không thể nhấn nát xương gò má Lăng Nghị.
Phẫn nộ của hắn đã đạt lên đến đỉnh điểm, vốn chỉ là tâm huyết dâng trào mới đi hỏi dò Lăng Nghị tình cảm đối với Mạnh Truyền Tân, không ngờ tới lại tự mình chuốc đả kích về cho chính mình, hắn vốn cứ tưởng rằng tình cảm của Lăng Nghị đối với Mạnh Truyền Tân chỉ đơn giản là ngưỡng mộ đơn thuần, không ngờ lại sâu sắc đến như thế.
Hắn căn bản không thể chen chân vào được.
Một câu kết hôn của Mạnh Truyền Tân lại là lý do lớn nhất khiến cậu ta chống đỡ cho đến tận bây giờ, lần trước cậu ta nuốt vào mảnh thủy tinh khiến trong lòng hắn như bị lửa đốt, giống như bị ai đó cầm một nắm kim nhọn đâm vào, giờ khắc này hắn mới sực bừng tỉnh, cảm thấy dáng vẻ lo lắng sợ hãi của chính mình khi đó khẳng định rất buồn cười đáng thương.
Phục Luân vốn không hề định đưa Lăng Nghị đến buổi đấu giá ở Địa Thị như một món hàng, thậm chí hắn còn dự tính sẽ cùng Lăng Nghị đến đấy chỉ để quan sát xem trò vui, thuận tiện ở trước mặt Mạnh Truyền Tân tú ân ái một hồi, tưởng rằng khi không còn là kẻ địch liền có thể dễ dàng biến thành người yêu, bây giờ nghĩ lại loại ý nghĩ này cũng thật là tưởng bở.
Phục Luân khó có thể tiếp nhận được mình và Mạnh Truyền Tân ở trong lòng Lăng Nghị hình tượng khác nhau một trời một vực.
“Người nói không giữ lời, khốn nạn!” Lăng Nghị hung dữ mắng to một tiếng, cậu đúng là điên mới nói những chuyện kia với Phục Luân, đúng là đã làm bẩn tình cảm của cậu đối với Tân ca.
“Thật là đáng tiếc” Phục Luân tiếp tục cười gian, động tác trên tay càng lúc càng nặng “Em muốn cùng Tân ca ưu tú của em kết hôn lại không thể kết hôn được.”
“Có bản lĩnh thì anh cứ gϊếŧ chết tôi đi, chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ có cơ hội cùng Tân ca đoàn tụ….”
“Thật cảm động a” Phục Luân âm hiểm cười, kiếm mi nộ lên gằn giọng nói “Còn đang ở trong tay tôi mà đã nghĩ đến chuyện cùng hắn đoàn tụ, còn muốn kết hôn, con mẹ nó em liền như thế muốn cùng Mạnh Truyền Tân kết hôn.” Thanh âm của Phục Luân càng nói càng lớn, câu cuối cùng trực tiếp hống lên.
Đã đến nước này, Lăng Nghị chẳng còn cảm thấy sợ hãi gì nữa.
“Tôi chính là muốn cùng Tân ca kết hôn, chỉ cần anh không dám xuống tay gϊếŧ tôi, tôi liền sẽ tìm cách chạy trốn cùng Tân ca…..A….”
Phục Luân không chờ Lăng Nghị nói xong, đột nhiên nắm lấy tóc Lăng Nghị, nhấn đầu Lăng Nghị xuống nước, mặc cho Lăng Nghị có giãy giụa như thế nào, thân thể Phục Luân đều gắt gao đem mặt Lăng Nghị khống chế ở dưới nước ép cậu đến nghẹt thở.
“Con mẹ nó tôi để các người kết hôn cái x” Phục Luân dữ tợn gào thét, kiên trì nhấn gần mười mấy giây mới lôi đầu Lăng Nghị ra khỏi nước.
Không thể phủ nhận được, bất luân là Phục Luân có mất khống chế đến mức độ nào, hắn cũng vẫn lo sợ cho tính mạng của Lăng Nghị, hắn sợ hãi, sợ hãi rằng Lăng Nghị sẽ kết, loại lo lắng này khiến cho chính Phục Luân cũng rất hận sự nhu nhược của chính mình.
Đây là loại cảm xúc Phục Luân hắn không nên có.
“Có còn muốn cùng hắn kết hôn không? Có còn muốn không?” Phục Luân thô bạo gào thét, gắt gao nắm tóc Lăng Nghị kéo lại, đem mặt cậu giơ lên quay mặt về phía hắn.
Rốt cuộc sau một hồi lấy lại tinh thần, Lăng Nghị phun ra nước vừa nãy uống vào dưới đáy nước, cười gằn lên “Tôi chính là muốn như vậy, chỉ cần sống sót tôi sẽ vẫn…..A….”
Phục Luân tức giận phát điên dùng cả hai tay nắm lấy đầu Lăng Nghị lần thứ hai nhấn mạnh vào bên trong nước.
“Con mẹ nó tôi gϊếŧ chết em gϊếŧ chết em” Mỗi một tiếng của Phục Luân càng cao vυ't, đáng tiếc hắn không phải là tên bạo lực biếи ŧɦái dễ mất đi khống chế, hắn thậm chí còn hận chính lý tính của bản thân giờ khắc này, bởi vì chẳng quá 20 giây hắn lại lần nữa nhấc Lăng Nghị lên khỏi mặt nước.
Động tác như thế liên tục lặp lại nhiều lần nhấc lên lại dìm xuống, Phục Luân dường như đang cùng Lăng Nghị kịch liệt đối kháng với nhau.
Lăng Nghị đã sắp đến cực hạn, đầu vừa mới nhấc lên khỏi mặt nước chưa kịp thở liền lại bị Phục Luân mạnh mẽ nhấn vào bên trong nước, hai tay bị khóa chặt khiến Lăng Nghị căn bản không thể giãy giụa được, chỉ có thể để mặc cho Phục Luân hành hạ tra tấn mình.
Nhưng so với Lăng Nghị, Phục Luân tựa hồ như đã chạm đến ranh giới tan vỡ, hắn không ngừng ở trong miệng rống to lặp đi lặp lại “Em là của tôi!” Ngoài câu ấy ra thì chỉ còn câu “Chỉ có thể nghĩ đến tôi!”
Không biết là lần thứ mấy, Phục Luân lần nữa lôi Lăng Nghị đã đến giới hạn chịu đựng ra, kề sát trước mặt tức giận khàn giọng nói “Tiếu Tẫn Nghiêm nói không sai! Đối phó với loại tiện nhân như em thì không nên từ bất cứ thủ đoạn nào! Lăng Nghị, Phục Luân tôi thề rằng không quá 3 ngày em sẽ phải khóc lóc cầu xin tôi!”
Thiếu hụt dưỡng khí trầm trọng khiến bên tai ù đi, đầu óc ong ong, Lăng Nghị căn bản không nghe rõ được Phục Luân đang nói cái gì, cậu há miệng nửa ngày mới khó nhọc nói ra được một tiếng “Anh có giỏi…. thì cứ… nhấn nước chết tôi đi…”