Lao Tù Ác Ma

Quyển 5 - Chương 15: Mầm họa tầng tầng!

Địa thị rất lớn, một nửa kiến trúc không gian là nằm ở dưới lòng đất, bề ngoài nhìn vào, ngoại trừ rộng lớn thì không có gì đặc biệt, nhưng bên trong, Phục Luân đã tiêu hao không ít nhân lực tài lực, nhìn chung toàn bộ Đông Nam Á, cũng không có bao nhiêu “Cung điện” có thể xa hoa khếch đại như Địa thị.

Mỗi một nơi ở Địa thị đều có lắp đặt camera giám sát, thậm chí trong những gian phòng mà các hội viên Địa thị nghỉ ngơi thưởng thụ món “hàng”, cũng đều bị Phục Luân bí mật lắp camera bé như cây kim, quản lý nghiêm ngặt tỉ mỉ như vậy, làm cho buổi bán đấu giá hàng năm ở Địa thị đều có thể tiến hành đặc sắc, kết thúc viên mãn.

Đi đến nơi Diệp Mạc đang bị giam giữ, dựa theo thông lệ, trước tiên Lăng Nghị để cho thủ hạ trói tay Diệp Mạc lại ở phía sau, khóa chân Diệp Mạc lại, sau đó đưa Diệp Mạc đi tới một căn phòng.

“Là Phục Luân phái ngươi đến sao?” Diệp Mạc đi theo phía sau Lăng Nghị, thấp giọng hỏi “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Lăng Nghị không quay đầu lại, mà biểu hiện ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, vung tay lên về phía sau, lạnh lùng nói “Ồn ào quá, bịt miệng cậu ta lại!”

Một người đàn ông đi bên cạnh Diệp Mạc lập tức hô vâng, sau đó lấy ra băng dính niêm phong chặt chẽ miệng Diệp Mạc lại khiến Diệp Mạc không thể phát ra thêm được bất kỳ âm thanh nào, giãy dụa mấy lần, liền trực tiếp bị hai người đàn ông bên cạnh siết chặt khóa đẩy đi về phía trước.

Đến một căn phòng, Lăng Nghị yêu cầu để Diệp Mạc đi vào trong, còn hai người đàn ông kia đứng ở cửa canh gác, nhưng khi cùng Diệp Mạc tiến vào phòng thì môt người đàn ông vẫn đi theo vào.

“Xin lỗi Lăng tiên sinh, Địa thị có quy định, bất kể hàng hóa nào bị giam giữ, mọi hoạt động đều phải dưới sự giám sát của hai người” Người đàn ông này tuy rằng nhìn qua rất cung kính đối với Lăng Nghị, nhưng khẩu khí nói chuyện rất nghiêm túc, không có chút khiêm nhường nào của cấp dưới thì nói chuyện với cấp trên.

Cũng như Tả Kiêm Thứ, những người này đều rất khinh bỉ Lăng Nghị, thái độ cung kính cung thuận kia chẳng qua chỉ là sợ uy quyền của Phục Luân mà thôi.

“Làm sao? Địa thị canh gác nghiêm ngặt như vậy, sợ tôi thả người này chạy mất à?” Lăng Nghị không chút khách khí mở miệng nói, đối với kẻ quyền cao uy người như Tả Kiêm Thứ, cậu còn có thể giả vờ sợ sệt nhát gan, nhưng đối với một tên lâu la vô danh, Lăng Nghị làm sao có thể cũng khúm núm!”

“Thuộc hạ không phải có ý này! Đây là quy củ ở Địa thị, hơn nữa… thuộc hạ chỉ nghe theo mệnh lệnh từ Tả Kiêm tiên sinh” Phục Luân chưa có mặt ở trên hòn đảo này nên người đàn ông cũng không phải sợ hãi gì Lăng Nghị, hơn nữa vừa nãy trông thấy thái độ của Tả Kiêm Thứ đối với Lăng Nghị căm ghét khinh bỉ, người đàn ông liền kết luận, cho dù chính mình có đắc tội với thằng nhãi trước mắt này, Tả Kiêm Thứ cũng sẽ hoan nghênh mình.

“Dùng Tả Kiêm Thứ ép ta? Được!” Lăng Nghị xem thường nở nụ cười, trong thanh âm tất cả đều là âm hàn “Nếu ngươi vẫn muốn đi theo, vậy tùy ngươi, hậu quả, ngươi cứ tự gánh chịu”

Lăng Nghị nói xong, xoay người tiến vào phòng, Diệp Mạc đi theo sát phía sau, bị người đàn ông bên cạnh đẩy đi vào.

Vừa nhìn thấy những món đồ ở trong phòng, Diệp Mạc lập tức rùng mình một cái, mồ hôi lạnh toát ra, những thứ kia, đều là dụng cụ điều giáo!

Diệp Mạc nói không ra lời, chỉ có hai mắt mở to, cậu kinh hoảng lùi về sau vài bước, liều mạng lắc đầu, mấy năm trước bị Phục Luân trói ở trên giường, hình ảnh bị vò ngược hành hạ từng cái lóe qua bộ não khiến Diệp Mạc gần như sắp sụp đổ.

“Ở trong buổi đấu giá, ngươi cần phải làm các loại tư thế, hơn nữa tới lúc đó, ở trên thân thể ngươi sẽ có người làm một vài động tác điều giáo, tới lúc đó chính ngươi cũng phải phối hợp biểu hiện vẻ mặt, đồng thời rên lên vài thanh âm hưng phấn” Lăng Nghị quay lưng về phía Diệp Mạc, thanh âm bình thản nói những câu này, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng cái dụng cụ, lời nói cùng với động tác chính là đang biểu hiện ra cho người đàn ông kia xem mà thôi, giờ khắc này trong đầu Lăng Nghị chính là nhanh chóng tìm cách, bởi cậu phải nghĩ ra bằng được cách đưa nam nhân này rời khỏi Địa thị.

“Ta sẽ chọn mấy thứ ở trên thân thể ngươi thử xem, nhớ kỹ, phản kháng, là sẽ bị đánh.” Nói rồi, Lăng Nghị cầm một món đồ lên, ánh mắt liếc về phía tên đàn ông bên cạnh Diệp Mạc vẻ mặt đang háo hức chờ mong, đột nhiên trong lòng sinh ra một kế.

“Trước tiên ta sẽ tự dùng chính mình biểu thị cho ngươi xem thử một lần đi, như vậy ngươi càng học nhanh hơn” Lăng Nghị nói nhẹ như không, đưa tay cởi cúc áo của chính mình ra, giống như đột nhiên chợt nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt nhướng lên, nhìn tên đàn ông đang nhìn tới mắt muốn rớt tròng, lạnh lùng nói “Ngươi không đi ra sao? Nếu như để Phục gia biết người nhìn thấy thân thể của ta, ngươi nghĩ mình còn sống nổi không? Đừng quên là Phục gia tối sủng ta đó” Câu cuối cùng, Lăng Nghị cố ý nói rất nhẹ, trên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra một tia cười khẩy tự tin.

Lăng Nghị thừa biết rõ, tên đàn ông này theo đuôi cậu đi vào, căn bản chả phải bởi cái gì gọi là quy củ ở Địa thị, đơn thuần chẳng qua chỉ là vì muốn thỏa mãn thị giác da^ʍ ô của chính mình mà thôi.

Tên đàn ông vẻ mặt sững sờ, xoắn xuýt hồi lâu mới xoay người rời đi.

“Nhớ kỹ! Tắt luôn cả camera giám sát trong phòng này cho tôi!” Tên đàn ông đi tới cửa, Lăng Nghị đột nhiên lạnh giọng ra lệnh.

“Chuyện này sợ là không được, Địa thị có quy tắc, mỗi một gian phòng đều….”

Tên đàn ông còn chưa nói hết lời, Lăng Nghị đột nhiên rút súng từ bên hông ra, quay về chiếc camera đặt trên tường kia nã một phát súng, camera liền vỡ nát chia năm xẻ bảy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của gã đàn ông, Lăng Nghị chậm rãi thổi khói nơi nòng súng, hờ hững nói “Như vậy thì không cần tắt”

Tên đàn ông vừa mới muốn nói chuyện, Lăng Nghị đã cười khẽ vài tiếng “Nếu là Phục gia, tôi nghĩ cũng sẽ làm như vậy! Thân thể này của tôi rất quý giá đó! Ngoại trừ Phục gia ra, ai cũng không được nhìn! Đúng rồi, thương pháp (cách dùng súng) của tôi là do Phục gia dạy, có chuẩn không?”

Tên đàn ông cau mày, tiếp đó cúi đầu, cung kính nói “Lăng tiên sinh bắn thật giỏi” Nói xong, tên đàn ông xoay người đi ra ngoài.

Tên đàn ông vừa đi, Lăng Nghị cấp tốc khóa trái cửa lại, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hoãn.

“Xin lỗi Diệp tiên sinh, những lời thuộc hạ nói lăng nhục ngài khi nãy, toàn bộ đều là vạn bất đắc dĩ” Lăng Nghị khẽ cúi đầu, vô cùng khiêm tốn quay về phía Diệp Mạc nói, Diệp Mạc sửng sốt, tựa hồ còn chưa phản ứng lại với tình huống bất ngờ này.

“Không có thời gian giải thích với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh chỉ cần biết là, thuộc hạ tới để cứu ngài đi ra ngoài” Nói rồi, Lăng Nghị giúp Diệp Mạc tháo băng bịt miệng xuống.

“Cậu là nằm vùng của….”

“Xuỵt!”

Lăng Nghị ngưng lời Diệp Mạc sắp nói ra, tiếp tục thấp giọng nói “Cẩn thận tai vách mạch rừng! Thời gian cấp bách, những gì thuộc hạ nói ngài phải nhớ kỹ.”

Diệp Mạc lập tức gật đầu, nhìn người con trai trước mắt nhìn qua có vẻ nhỏ tuổi hơn mình, Diệp Mạc càng cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận cay đắng.

Sống ở dưới ánh sáng mặt trời, làm việc và sinh hoạt như bao người bình thường, Diệp Mạc không hiểu nổi cuộc chiến ngầm của Tiếu Tẫn Nghiêm với Phục Luân có bao nhiêu tàn nhẫn đen tối, đấu tranh ở thế giới hắc ám không giống với cuộc chiến thương trường trong giới kinh doanh bạch đạo, nơi này, tràn ngập máu tươi cùng mạng người, đồng thời những người ở nơi này, đều cứng cỏi quật cường!

Chẳng hiểu vì sao, Diệp Mạc rất đồng tình với cậu con trai hai mắt kiên cường trước mặt này, hoặc là, càng kính nể nhiều hơn!

Lăng Nghị ở bên trong khoảng hai tiếng đồng hồ mới đi ra, sau khi đi ra cửa, Lăng Nghị cố tình ở dưới mắt giám sát của hai tên đàn ông bên ngoài, gài lại cúc áo, chỉnh lại một chút y phục xộc xệch.

“Tối nay tôi sẽ đến đây thêm một chuyến nữa, không được phép bất kỳ người nào đi vào.”

Tên đàn ông rất không cam tâm cúi đầu nói “Vâng, Lăng tiên sinh”

Lăng Nghị vừa đi ra khỏi Địa thị, lập tức liên lạc với Tiếu Tẫn Nghiêm, ước định thời gian cùng địa điểm gặp mặt, để tránh cho đám người Tiếu Tẫn Nghiêm chính diện giao chiến với thủ hạ của Phục Luân, Lăng Nghị đã thần không biết quỷ không hay đổi thời gian và địa điểm hẹn với thủ hạ của Phục Luân, đem hết toàn bộ camera chỗ đấy toàn bộ đều đổi thành định diện (hình ảnh cố định không thay đổi)

Quyền lợi Phục Luân ban tặng cho Lăng Nghị ở trên đảo rất nhiều, mọi chuyện đều thông suốt không hề có trở ngại, Lăng Nghị không khỏi đáy lòng cười gằn, nếu như tên biếи ŧɦái kia biết được người chung chăn gối với hắn được hắn nhất nhất sủng ái lại chính là nằm vùng của địch thủ hắn, gương mặt luôn bình tĩnh quỷ dị kia hẳn sẽ triệt để vỡ nát.

Có điều khi đó, cũng là giờ chết của chính cậu…

Khi Lăng Nghị trở lại Địa thị thì Tả Kiêm Thứ đang ở trong chính phòng của mình nghỉ ngơi, xử lý một vài chuyện khác ở thành phố, buổi đấu giá đón tiếp đều là những người có quyền thế trên thế giới, các hạng mục công việc nhất định phải xử lý cẩn thận một chút.

Hòn đảo này ngoại trừ dùng để tiến hành buổi bán đấu giá này, cũng có cả các loại giao dịch hắc ám, mở rộng các mối quan hệ ngầm. Thế nên Tả Kiêm Thứ căn bản không có thời gian đi quản chuyện của Lăng Nghị.

“Tả Kiêm tiên sinh, muộn như vậy rồi, ngài không đi ăn cơm tối sao?” Lăng Nghị dùng ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng mở miệng nói.

“Có chuyện gì?” Tả Kiêm Thứ không ngẩng đầu, cúi đầu xem văn kiện trong tay, lạnh lùng nói.

“Tôi…. tôi chỉ là giúp Tả Kiêm tiên sinh mua chút đồ ăn, Tả Kiêm tiên sinh nếu không ngại thì xin hãy dùng một chút” Lăng Nghị nói rồi, xoay người, tới cửa lấy từ tay một tên thủ hạ hai cái túi nilong màu trắng đặt ở trên bàn trước mặt Tả Kiêm Thứ, sau khi mở ra, bên trong đều là những món ăn ngon hấp dẫn.

“Đây đều là những món tôi bảo đầu bếp giỏi nhất trên đảo làm cho ngài” Lăng Nghị vừa lấy hộp giữ nhiệt, từng cái từng cái mở ra, vừa nhẹ giọng nói “Hy vọng Tả Kiêm tiên sinh có thể yêu thích.”

Tả Kiêm Thứ liếc mắt nhìn qua các món đồ ăn tinh mỹ trên bàn, khẽ cười một tiếng “Đúng là thụ sủng nhược kinh a, sao hả? Muốn lấy lòng ta sao?”

Lăng Nghị mím mím môi, câu nệ đứng trước mặt Tả Kiêm Thứ, hồi lâu mới quẫn bách gật đầu, dáng vẻ đúng là khiến cho người ta vô cùng cảm động.

Tả Kiêm Thứ dùng chiếc đũa gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nghiền.

“Mùi vị cũng không tồi! Được rồi, cái nịnh nọt này của cậu tôi sẽ nhớ, cậu đi ra ngoài trước đi!” Tả Kiêm Thứ hờ hững nói.

Lăng Nghị cung kính chào Tả Kiêm Thứ mấy cái nữa mới chậm rãi lui ra khỏi gian phòng, vừa ra khỏi phòng, đáy mắt Lăng Nghị lập tức lướt qua một nụ cười lạnh lùng.

Ăn đi! Đủ để ngươi ngủ như chết suốt một đêm!

Sau khi Lăng Nghị rời đi, Tả Kiêm Thứ lập tức phun ra thức ăn trong miệng, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy thử, dùng ngón tay có dính một chút đồ ăn thấm lên miếng giấy thử, quả nhiên giấy thử biến đổi màu sắc.

Hiển nhiên bên trong đồ ăn đã bị hạ độc.

Nhìn giấy thử biến sắc, Tả Kiêm Thứ nguy hiểm nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng vung lên một vệt cười âm tà quỷ dị.

“Ta ngược lại muốn xem thử xem, đêm nay ngươi giở trò gian gì!”

Dựa theo lời Lăng Nghị nhắc nhở, Diệp Mạc tính chính xác thời gian, liền bắt đầu giả vờ bảo mình bị đau bụng, ngay ở trước mặt gác cửa cắn huyết nang Lăng Nghị trước đó đã đưa cho.

Thấy Diệp Mạc thổ huyết, đám người gác cửa cũng hoảng lên, dù sao nam nhân này cũng là chủ đề chính của buổi bán đấu giá, nếu như lỡ xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ là người phải chịu trách nhiệm.

Bởi người phụ trách Diệp Mạc là Lăng Nghị, thế nên gác cửa cấp tốc gọi điện thoại cho Lăng Nghị, sau khi Lăng Nghị đến, lập tức ra lệnh phải đưa Diệp Mạc đến tìm bác sĩ trên đảo.

“Theo quy định của Địa thị, hàng hóa không thể rời Địa thị một bước! Thuộc hạ kiến nghị vẫn là nên mời bác sĩ đến đây cho thỏa đáng.”

“Nhưng tên này là món hàng rất quan trọng, lỡ việc điều trị, ngươi gánh nổi không?” Lăng Nghị thần sắc nghiêm túc, thanh âm cũng bất tri bất giác dương cao hơn nhiều.

Người đàn ông cúi đầu không tiếp tục nói nữa, vẻ mặt không phục.

“Ta đưa hắn đến chỗ bác sĩ” Nói rồi, Lăng Nghị kéo một cánh tay Diệp Mạc, hướng về phía cửa ra Địa thị.

“Thuộc hạ đi cùng Lăng tiên sinh” Người đàn ông lập tức đuổi theo.

Lăng Nghị không nói gì, mang theo Diệp Mạc ra khỏi Địa thị thì lập tức lên xe, Diệp Mạc nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, dáng dấp biểu hiện ra vẻ thống khổ, còn tên thuộc hạ kia thì ngồi ở vị trí bên cạnh ghế tài xế.

Con đường này là đường đất rất gồ ghề nhấp nhô, chạy một lúc không lâu, người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cảnh tượng ngoài xe, nghi hoặc cau mày, con đường này, hình như không đúng!

Người đàn ông vừa định mở lời, Lăng Nghị đột nhiên dừng xe, thản nhiên nói “Xe hình như bị hỏng rồi, ngươi xuống xem thử một chút đi”