“Anh đưa món đồ ấy cho tôi, tôi giúp anh chuyển cho Phục gia.” Lăng Nghị nhìn tên đàn ông cao to uy tráng trước mắt, mặt mỉm cười, làm ra vẻ hiền lành vô hại nói.
Từ bên trong cuộc nói chuyện điện thoại của Phục Luân, Lăng Nghị biết được hướng đến của tên thủ hạ kia, liền lấy xe Phục Luân thuận lợi chạy đến một giao lộ.
Người đàn ông này Lăng Nghị biết, hắn là một đại tướng dưới trướng Phục Luân, Phục Luân gọi hắn là Sieg, bình thường những chuyện quan trọng Phục Luân đều giao cho hắn đi làm.
Sieg ở trong mắt Lăng Nghị là một tên biếи ŧɦái không kém gì Phục Luân, hắn thường xuyên dâng tính nô lên cho Phục Luân, đồng thời bản thân hắn cũng có thói quen ngược đãi tính nô, nam nhân bị hắn đùa chơi chết không ít, thường những người bị Phục Luân chơi chán đều rơi vào trong tay hắn, kết quả thường là cửu tử nhất sinh.
Nhưng Sieg lại không giống như những tên lâu la khác của Phục Luân, hắn không sợ chết, hơn nữa làm việc lưu loát linh hoạt, thân thủ dũng mãnh, tư duy nhanh nhẹn. Ở một trình độ nào đó, Sieg cũng giống như Mạnh Truyền Tân thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm vậy.
“Vật quan trọng như vậy, ta nhất định phải tự tay giao cho Phục gia, mau tránh ra cho ta!” Sieg lạnh lùng nhìn Lăng Nghị trước mắt, đáy mắt lướt qua sắc thái kỳ quái.
Sieg rất xem thường những nam nô bò lên trên giường Phục Luân, ở trong mắt hắn, những tên nam nhân kia cũng chẳng khác gì kỹ nữ cả, nói khó nghe hơn một chút, Sieg căn bản không xem bọn họ là người, thế nên khi tra tấn ngược đãi bọn họ Sieg ra tay rất tàn nhẫn.
“Đừng hung dữ như vậy mà” Lăng Nghị làm ra vẻ mặt vô cùng oan ức nhỏ giọng nói “Tôi cũng chỉ là muốn giúp Phục gia làm chút chuyện, thế nên Sieg tiên sinh, ngài thỏa mãn tôi đi.”
“Ha ha….” Sieg âm hiểm cười một tiếng, đi tới trước mặt Lăng Nghị, đưa tay vuốt ve đường viền anh tuấn đẹp đẽ trên khuôn mặt Lăng Nghị “Thỏa mãn cậu? Lời này có thể có nghĩa khác đấy.”
Sieg đối với mỹ mạo anh tuấn của Lăng Nghị kỳ thực rất có hứng thú, vốn tưởng sẽ có lúc như vậy, có thể ngay ở trước mặt Phục Luân, đem Lăng Nghị mở rộng tiến hành một lần biểu diễn điên cuồng ác liệt, chỉ là Phục Luân vẫn chưa có ra mệnh lệnh như vậy, đều là một mình hưởng thụ Lăng Nghị, khiến cho Sieg vẫn chưa có cơ hội được thưởng thức Lăng Nghị, thế nên Sieg vẫn đang một mực chờ đợi, chỉ cần Phục Luân chơi chán Lăng Nghị, vậy là hắn có thể trắng trợn không kiêng dè bắt đầu ngược đãi chơi đùa cậu ta.
Lăng Nghị chậm rãi giơ tay lên, phủ ở trên eo Sieg dần dần trượt xuống phía dưới, cách lớp quần nhẹ nhàng ma sát du͙© vọиɠ của Sieg, ngẩng đầu hướng về phía Sieg nở nụ cười xinh đẹp tràn ngập mê hoặc quyến rũ.
Đối với Phục Luân, thậm chí Lăng Nghị còn chưa từng nở nụ cười dâʍ đãиɠ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến như thế.
Lăng Nghị chỉ cao hơn một mét bảy, đối với Sieg vượt quá một mét tám mà nói, chỉ giống như một con sói nhỏ, thế nên Sieg cũng không đem Lăng Nghị để trong mắt, thế nhưng nụ cười mê người kia của Lăng Nghị, quả thực đã khiến trong cơ thể Sieg dấy lên dục hỏa.
“Tôi sợ sẽ có một ngày Phục gia không cần tôi nữa, thế nên tôi mới nghĩ… A….”
Lăng Nghị vẫn còn chưa nói hết lời, bàn tay Sieg đã thăm dò vào phía sau Lăng Nghị, thô bạo đè ép hướng vào phía trong huyệt động, thân thể Lăng Nghị không ngừng run rẩy một hồi, tiếp theo mềm mại kề sát trên người Sieg.
“Sao lại nóng như vậy?” Sieg âm hiểm cười, kề ở bên tai Lăng Nghị “Vừa mới được Phục gia yêu thương sao?”
“Ừm” Lăng Nghị thấp giọng nói, gò má ửng đỏ mang theo vẻ đáng yêu quyến rũ, nhỏ giọng nói “Bên trong đều là Phục gia lưu lại.”
Ngôn ngữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lăng Nghị quả nhiên có hiệu quả, Sieg mắng nhỏ một tiếng tiểu yêu tinh, ở trên môi Lăng Nghị mạnh mẽ mυ'ŧ vào một cái, sau đó mở cửa xe kéo cậu ngồi vào trong.
Sieg ngồi ở ghế lái, hai chân mở ra, chỉ vào phần thân dưới lộ ra, khẽ cười nói “Cậu hầu hạ Phục gia thế nào thì hầu hạ tôi thế đấy.” Nói rồi, từ trong túi quần lấy ra một cái USB màu trắng “Chỉ cần tôi thoải mái, vật này liền do cậu đưa cho Phục gia, đừng tưởng vật này không đáng xem trọng, tư liệu chứa bên trong có thể khiến Phục gia đoạt được một nửa giang sơn của đối thủ đấy.”
Lăng Nghị cả kinh, tiếp theo lập tức vui vẻ cười nói “Có thật không?”
Sieg dĩ nhiên không có ý định đem USB giao cho Lăng Nghị, hắn biết rõ tầm quan trọng của chiếc USB này, thứ này, hắn nhất định phải tự tay giao cho Phục Luân, nói với Lăng Nghị như vậy chẳng qua chỉ để dùng thân thể Lăng Nghị thỏa mãn du͙© vọиɠ của chính mình mà thôi.
Lăng Nghị ngồi ở trên đùi Sieg, cúi xuống phần ngực lộ ra của Sieg liếʍ hôn một hồi, tay ở dưới hạ thân Sieg hoạt động, Sieg nhắm mắt lại, hưởng thụ khẽ rên lên.
Xoẹt một tiếng vang trầm thấp, Sieg bỗng nhiên trợn mắt lên, đau đớn đến căng cứng cả người.
“Mày…” Cả cơ mặt Sieg đều đau đớn méo mó, trán đổ ra từng giọt mồ hôi, bởi vì Lăng Nghị nắm trong tay một thanh chủy thủ, dùng sức đâm vào bụng của hắn, thân thể chỉ vừa hơi nhúc nhích một chút là thanh chủy thủ liền đẩy mạnh hơn vào bên trong một chút.
“Thành thật một chút cho tôi!!” Lăng Nghị đã không còn dáng vẻ dịu ngoan mềm mại như lúc nãy, ngũ quan anh tuấn kiên cường lộ ra nghiêm nghị lạnh lẽo, một tay nhấn ở trên cổ Sieg, dùng sức mạnh nhấn Sieg ở trên tay lái xe.
“Tên nằm vùng Phục Luân sắp xếp ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm là ai?” Lăng Nghị thanh âm trầm lạnh, tòa thân tỏa ra khí thế dọa người như một sát thủ chuyên nghiệp.
Ở bên cạnh Phục Luân lâu như vậy, Lăng Nghị biết rất rõ, ngoại trừ Diệp Mạc, còn có một nằm vùng khác. Cậu vẫn đang điều tra, thậm chí đôi khi vô tình hữu ý có hỏi qua Phục Luân, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
“Con mẹ nó mày lại là gián điệp!!” Sieg trừng mắt Lăng Nghị, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc.
Lăng Nghị đẩy chủy thủ về phía trước một cái, lạnh lùng nói “Trả lời tôi! Nằm vùng của Phục Luân là ai? Nếu không lão tử đâm chết ngươi!”
Đau đớn nơi bụng cũng không làm suy giảm ý chí của Sieg, Sieg lạnh lẽo nở nụ cười “Hóa ra mày là nằm vùng của Tiếu Tẫn Nghiêm! Rất tiếc, mày tìm nhầm mục tiêu rồi.” Sieg vừa dứt lời, khuỷu tay vung lên một cái, nện ở dưới cằm Lăng Nghị, Lăng Nghị không ngờ tới ở dưới tình huống như thế này mà Sieg còn có thể phản kích được,
Cửa kĩnh xe trong nháy mắt vỡ nát, Lăng Nghị vẫn chưa phản ứng liền bị thân hình cường tráng của Sieg nhấn ở trên tay lái.
“Một thằng điếm mà dám uy hϊếp tao!!” Sieg siết chặt tay, thiếu điều muốn siết chết Lăng Nghị.
Lăng Nghị đột nhiên dùng chân đá vào bụng Sieg, thanh chủy thủ kia gần như toàn bộ đâm mạnh vào thân thể Sieg, Sieg thống khổ rên lên một tiếng, thân thể ngửa về phía sau, Lăng Nghị nhân cơ hội này, giơ một nắm đấm mạnh về phía Sieg, Sieg cấp tốc rút súng ra, nhưng bởi không gian bên trong xe quá nhỏ, cánh tay mở rộng không thuận, một súng này vung lên bị Lăng Nghị linh hoạt né quá, một giây sau Sieg trực tiếp bị một cú đấm mạnh của Lăng Nghị đánh ngất đi.
Ở khách sạn vừa nãy bị Phục Luân thô bạo yêu cầu đòi hỏi nhiều lần, cộng thêm trận ác chiễn khi nãy khiến cho Lăng Nghị toàn thân đều đau nhức.
Không có thời gian nghỉ ngơi, Lăng Nghị lấy chiếc USB trong túi Sieg, sau đó cấp tốc khởi động xe, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Mạnh Truyền Tân.
Trước khi chặn Sieg lại, Lăng Nghị đã gọi điện thoại cho Mạnh Truyền Tân, đem tình hình báo cáo cho Mạnh Truyền Tân.
Lăng Nghị lái xe đến một trạm rửa xe ở ngoại ô, Mạnh Truyền Tân đã ở nơi đấy chờ cậu.
Lăng Nghị vừa xuống xe liền đem USB giao cho Mạnh Truyền Tân, Mạnh Truyền Tân sai thủ hạ đến đem chiếc xe Lăng Nghị lái đến đi vào trong xử lý.
Để cho Phục Luân không nghi ngờ, chiếc xe này nhất định phải khôi phục trở lại như ban đầu.
“Người trong xe là thủ hạ đắc lực của Phục Luân, biết rất nhiều cơ mật của Phục Luân, em để lại cái mạng của hắn, em nghĩ có lẽ có thể cạy được từ miệng hắn ra được một ít tin tình báo hữu dụng.”
“Ừm, em vất vả rồi.” Mạnh Truyền Tân nhàn nhạt đáp một tiếng, xoay người chuẩn bị đi vào bên trong trạm rửa xe.
“Tân ca!” Lăng Nghị kêu một tiếng, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Còn có chuyện gì sao?” Mạnh Truyền Tân quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nói.
Lăng Nghị khẽ cúi đầu, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Mạnh Truyền Tân, ngũ quan anh tuấn hơi quẫn bách đỏ ửng “Ngày mai Phục Luân đến Đông Nam Á, em cũng sẽ đi cùng hắn, lần này đi, không biết lúc nào mới có thể trở về. Trước khi xe xử lý xong, Tân ca có thể… có thể nói chuyện với em một chút được không?”
Mạnh Truyền Tân có hơi sửng sốt, trên mặt vẫn không hiện ra biểu hiện gì, nhìn Lăng Nghị trước mắt vẫn chỉ là một câu bé 17, 18 tuổi, tâm thoáng mềm đi một chút.
Mạnh Truyền Tân quay lại đến trước mặt Lăng Nghị, cởϊ áσ khoác khoác lên người Lăng Nghị, bình tĩnh nói “Trời lạnh như vậy, về sau ra ngoài nhất định phải mặc nhiều hơn một chút. Còn nữa, đến Đông Nam Á mọi chuyện đều phải hết sức thận trọng, Phục Luân chẳng mấy chốc sẽ phát hiện nằm vùng ẩn nấp bên cạnh, đến thời điểm đó, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
“Dạ, em biết rồi Tân ca.” Lăng Nghị rất kiên định gật đầu, cười như một đứa trẻ.
Lăng Nghị ôm chặt áo khoác trên người, giống như đang hưởng thụ cái ôm của Mạnh Truyền Tân, cảm giác ấy, khiến cho cậu vui sướиɠ ấm áp.
Ở trong lòng của mỗi người đều có một người mà mình sùng bái kính trọng, có thể là cha mẹ, có thể là bạn bè, có thể là người nổi tiếng, cũng có thể là người yêu.
Ở trong lòng Lăng Nghị, Mạnh Truyền Tân chính là vị thần mà cậu kính ngưỡng.
Lăng Nghị cũng không biết cảm giác mà cậu đối với Mạnh Truyền Tân có được xem là tình yêu hay không, Lăng Nghị là một cô nhi, sáu năm trước cậu bị một đám du côn lưu manh bắt nạt đánh đập rồi được Mạnh Truyền Tân cứu đem về, vẫn luôn theo Mạnh Truyền Tân làm việc cho Tiếu Tẫn Nghiêm.
Thân thủ của Lăng Nghị, cùng với năng lực đối phó với các tình huống nguy hiểm, đều là do Mạnh Truyền Tân chỉ dạy.
Lăng Nghị chịu đau chịu nhục, lẻn vào bên trong thế lực của Phục Luân, cũng là Lăng Nghị nguyện ý. Cậu hi vọng sự tồn tại của chính mình có giá trị gì đấy có thể được Mạnh Truyền Tân công nhận, có thể làm cho nam nhân mà trong lòng mình ngưỡng mộ nhất tán thưởng mình.
Lăng Nghị không dám biểu đạt phần tình cảm này ra bên ngoài. Cậu biết mình không xứng đáng, hình tượng của Mạnh Truyền Tân trong lòng cậu càng cao quý, Lăng Nghị lại càng cảm giác cậu ti tiện thấp kém, sau khi thân thể bị Phục Luân dùng đủ các loại tư thế hạ lưu đùa giỡn, Lăng Nghị càng đem phần tình cảm này cất giấu sâu nơi đáy lòng, lúc đối mặt với Mạnh Truyền Tân, thậm chí cậu cảm giác mình thật dơ bẩn.
“Nếu thân phận bị bại lộ, điều cậu cần phải làm là trốn, Phục Luân có thể sẽ lợi dụng cậu để bẫy Tẫn ca, thế nên nếu cậu bị bắt, chúng tôi có thể sẽ không phái bất kỳ ai đi cứu cậu đâu.”
Mạnh Truyền Tân từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu lộ gì, anh làm việc công tư phân minh, bất kỳ tình cảm riêng tư nào cũng đều không mài mòn được lòng trung thành của anh đối với Tiếu Tẫn Nghiêm.
Lăng Nghị gật đầu, con đường này là do cậu chọn, là một nam nhân, Lăng Nghị không có bất kỳ hối hận hay sợ hãi nào, đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, cho dù cuối cùng có phải chết dưới súng của Phục Luân, cậu cũng không có lời nào oán hận.
Cuối cùng xe cũng được xử lý xong, Lăng Nghị trả áo khoác lại cho Mạnh Truyền Tân, chỉ nói một tiếng “Tân ca, tạm biệt” Rồi xoay người đi về phía xe.
Tính tình kiên nghị, trải qua huấn luyện sinh tử, giữa hai người bọn họ không có một phương thức ám muội tình cảm nào khi ly biệt. Chỉ hào hiệp xoay người, trầm ổn bước tiến, chính là hai chữ “Đàn ông” miêu tả chính xác nhất, thậm chí không hề quay đầu lại liếc mắt một cái.
“Tự bảo trọng tốt.”
Lúc Lăng Nghị mở cửa xe, phía sau truyền đến thanh âm nặng nề của Mạnh Truyền Tân, đến khi Lăng Nghị quay đầu lại nhìn thì Mạnh Truyền Tân đã xoay người rời đi.