“Anh lại tới làm gì?” Diệp Mạc trừng mắt nhìn tên đàn ông không biết liêm sỉ nào đó đang mở cửa đi vào, tức giận mở miệng nói, sau đêm đó, Tiếu Tẫn Nghiêm lại khôi phục lại thói quen lúc trước, thậm chí nhân lúc Diệp Mạc không để ý đã lấy đi chiếc chìa khóa dự phòng nhà trọ của Diệp Mạc, mỗi đêm đúng giờ mò đến nhà trọ của Diệp Mạc, ngay cả cửa cũng không thèm gõ.
Chỉ là Diệp Mạc đã chẳng còn chút mong chờ nào như lúc trước nữa rồi, nghĩ tới người đàn ông này ban ngày cùng Diệp Tuyền quấn quýt, đêm xuống lại tìm đến chạm vào người cậu, Diệp Mạc liền cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì, cởϊ áσ khoác ra treo lên móc áo, theo thói quen đi tới salông phía trước ngồi xuống, có chút uể oải xoa nắn mi tâm.
Những ngày gần đây, hắn phát hiện ra nam nhân ở trong biệt thự của mình kia có quá nhiều bản tính vốn không thuộc về “Diệp Mạc”, tuy rằng hắn vẫn không thể tự kiềm chế bản thân mà yêu “Diệp Mạc”, thế nhưng mỗi lần ôm lấy em ấy, một cảm giác không hài hòa mãnh liệt liền trùng kích đại não, loại cảm giác quái dị này vẫn cưỡng chế ở trong đầu, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, buồn bực tích tụ dần khiến cho cảm giác sung sướиɠ ban đầu trong lòng hắn từ từ biến mất, hắn có làm thế nào cũng không thể tìm lại được cảm xúc ban đầu ấy. Liền chỉ có thể tìm tới nơi này, như là để trốn tránh, lại giống như để đầu óc có thể thư giải.
Nói chung khi đi tới nơi ở của nam nhân này, hắn cái gì cũng đều không nghĩ tới nữa…
“Đứng ngốc ở đó làm gì, còn không mau đi làm cơm tối!” Tiếu Tẫn Nghiêm lười biếng dựa vào trên ghế salông, hai tay tùy ý đặt lên hai bên ghế dựa, không chút khách khí sai bảo Diệp Mạc. (Jian: má =)) cầm chổi quét nó ra khỏi nhà liền =)) vô nhà người ta mà làm như cố nội người ta z =)))
“Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi cho anh biết, tôi không làʍ t̠ìиɦ nhân của anh!” Diệp Mạc sắc mặt nghiêm túc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, rõ ràng nói ra từng chữ từng chữ một. Nếu như Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chuyên chú chỉ quan tâm đến một mình cậu, Diệp Mạc còn có thể cố thuyết phục chính mình ngầm đồng ý đòi hỏi của Tiếu Tẫn Nghiêm với cậu, chứ cậu không thể nào chấp nhận được Tiếu Tẫn Nghiêm xem cậu là thứ thế thân ở trong bóng tối, mỗi đêm trốn thoát khỏi hoài nghi của Diệp Tuyền tìm tới chỗ cậu làm ra hành vi gọi là “nɠɵạı ŧìиɧ”
Diệp Mạc cũng không phải là muốn để cho mối quan hệ ngầm này của cậu với Tiếu Tẫn Nghiêm quang minh chính đại phô bày ra ở trước mặt mọi người, chỉ là cậu không muốn khi so bản thân với Diệp Tuyền, tồn tại của cậu lại trở thành dơ bẩn thấp kém. Mà ở trong lòng của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Tuyền trở thành thế giới của Tiếu Tẫn Nghiêm, còn cậu thì chỉ là đối tượng để hắn phát tiết du͙© vọиɠ!
Lúc Diệp Tuyền xuất hiện, lần đầu tiên Diệp Mạc có kích động muốn nói ra cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết thân phận thực sự của mình, đây là suy nghĩ từ trước nay chưa từng có. Thế nhưng Diệp Mạc biết, cho dù cậu có nói ra thì người theo chủ nghĩa duy vật như Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ không tin tưởng, trên thế giới này, sợ là ngoại trừ Lạc Tần Thiên ra, sẽ không có ai tin vào lời giải thích này của cậu cả. Hoặc giả, Diệp Mạc mơ hồ cảm thấy, nếu như cậu nói ra thân phận thật sự với Tiếu Tẫn Nghiêm, sợ rằng sẽ gặp đến họa sát thân. Mà họa này có thể sẽ đến từ Diệp Tuyền kia, Diệp Mạc có một linh cảm mãnh liệt rằng, Diệp Tuyền dùng thân phận của cậu để ở bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm là có mục đích khác….
Có lẽ…. chuyện này không liên quan gì đến cậu…
“Đi làm cơm!” Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt nặng nề nhìn Diệp Mạc, lần thứ hai lạnh lùng ném qua một tiếng.
“Tôi đã ăn ở ngoài rồi nên tối nay tôi sẽ không làm cơm tối chứ đừng nói là vì anh.” Diệp Mạc lạnh lùng nói xong, xoay người hướng về thư phòng đi đến, mang về rất nhiều văn kiện công tác, đêm nay cậu nhất định phải thức đêm làm cho xong mới được.
“Ăn rồi? Ăn ở đâu? Ăn cái gì? Ăn với ai?” Hàng loạt câu hỏi như pháo liên thanh dội ra, kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm vung lên, thanh âm lộ ra tức giận rõ rệt.
“Anh là cái gì của tôi chứ, dựa vào cái gì mà tôi phải báo cáo với anh!”
Diệp Mạc lập tức bật thốt lên, ngay cả chính Diệp Mạc cũng không nhận ra được, kỳ thực lời nói ra thốt ra, chỉ là bởi vì giận hờn mà thôi, vì Tiếu Tẫn Nghiêm lạm tình với người khác mà còn hùng hồn yêu cầu cậu phải chung thủy với một mình hắn.
Diệp Mạc thậm chí không biết từ lúc nào mình đối với Tiếu Tẫn Nghiêm lại nảy sinh ra loại tình cảm này, thế nên Diệp Mạc có chút sợ hãi, sợ hãi rằng cậu sẽ thật sự yêu Tiếu Tẫn Nghiêm mất.
Đã từng bị giam giữ trong lao tù của hắn, Diệp Mạc không muốn một lần nữa mang trên người một cái gông xiềng, thế nên cậu bài xích cảm giác ám muội mập mờ đang từ từ sản sinh của chính mình đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, thế nên trước khi cậu yêu hắn, cậu lập tức phải đem loại cảm giác không nên có này mạnh mẽ nghiền nát.
“Đi cùng Diệp Thần Tuấn đúng không!” Tiếu Tẫn Nghiêm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tức giận quát “Con mẹ nó cậu không đi làm cơm, tôi lập tức làm cậu!”
Diệp Mạc đã quá quen với tính cách nóng lạnh thất thường của Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, nhưng đột ngột uy hϊếp như vậy vẫn là chọc tới vảy ngược trên người Diệp Mạc, sau khi từ hắn nhìn ra tất cả, loại uy hϊếp này của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã không còn mấy tác dụng đối với cậu nữa, huống gì, cậu thực sự không muốn làm theo những gì Tiếu Tẫn Nghiêm sai bảo nữa, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà muốn cậu giống như nô ɭệ của hắn, như kỹ nam của hắn mà phải nghe lời hắn, vẫy đuôi cầu xin hắn!
Cậu đã không còn là Diệp Mạc trước kia nữa…
Diệp Mạc vẫn đứng bất động, ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm Tiếu Tẫn Nghiêm, nói từng chữ từng chữ một “Tôi, không!”
Bốn mắt đối diện, trong ngắn ngủi ma sát ra tia lửa, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên một cước đá lăn ghế salông trước bàn, tay cầm lên áo khoác trên ghế salông, sắc mặt âm trầm, không nói một lời nhanh chân bước đi về phía cửa, đi tới trước mặt Diệp Mạc, không chút nhẹ nhàng một chường đẩy Diệp Mạc hướng sang một bên giận dữ đi ra, cũng không quay đầu trở lại nhà trọ.
Diệp Mạc bị một lực đẩy mạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm đánh vào trên tường, vai trái có chút đau nhức, nhìn bóng lực Tiếu Tẫn Nghiêm rời đi, đáy mắt chợt hiện lên chút đau thương….
Tiếu Tẫn Nghiêm lên xe, tức giận đập mạnh xuống tay lái.
Hắn đúng là bị điên, bị điên rồi nên mới hàng đêm đến nhà nam nhân này, rõ ràng người hắn yêu nhất đang ở nhà chờ hắn…
Tiếu Tẫn Nghiêm không trở về biệt thự mà lái xe đến Kim Nghê, một mình ở trong một gian phòng uống đên trời đất mịt mù, không có mệnh lệnh của hắn, quản lý cũng không dám đi vào, không thể làm gì khác hơn là liên lạc với Mạnh Truyền Tân, bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, khi Mạnh Truyền Tân đến đưa Tiếu Tẫn Nghiêm vào trong xe thì Tiếu Tẫn Nghiêm lại vô thức ra một câu mệnh lệnh “Đi đến nhà trọ của cậu ta…”
Là nói đến nhà trọ mà Diệp Mạc hiện tại đang ở….
Diệp Mạc chịu đựng hai nhân cách dày vò, còn Tiếu Tẫn Nghiêm, lại phải chịu đựng loại cảm giác buồn bực không lý giải được trong lòng…. Mỗi ngày mỗi đêm, từng giây từng phút…
……….
Hợp tác giữa Hoàng Sát với MY đạt được thành công to lớn, dựa theo thông lệ, làm một buổi thịnh yến mừng thành công trên một chiếc du thuyền ở cảng khẩu thành phố X (không phải du thuyền của Lâm Tả Kha), mở rộng phạm vi hợp tác, thu hút thêm nhiều đầu tư hợp tác khác, cộng thêm sức ảnh hưởng của Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Thần Tuấn, buổi thịnh yến này quả thực được xem là tập hợp những nhân vật giàu có quyền cao chức trọng của thành phố X.
Lúc Tiếu Tẫn Nghiêm ôm Diệp Tuyền xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người, lập tức truyền đến một trận tiếng bàn luận xôn xao, hiếu kỳ, kinh ngạc, nghi hoặc, cũng có đã quen.
Tiếu Tẫn Nghiêm muốn nhân cơ hội này đem người yêu của mình công khai trước mặt mọi người, tình yêu của hắn từ trước đến giờ vẫn luôn là ngông cuồng như vậy, hắn chính là muốn để cho cả toàn thế giới đều biết, người Tiếu Tẫn Nghiêm hắn yêu, là người này!
Diệp Tuyền chưa từng gặp qua loại tình huống này, có chút ngại ngùng câu nệ, cẩn thận từng chút một ôm lấy cánh tay Tiếu Tẫn Nghiêm, đáy mắt cất giấu vui mừng sâu sắc, cậu biết rằng, Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này, đối với cậu đã hoàn toàn tín nhiệm.
Là người tổng phụ trách sự hợp tác giữa Hoàng Sát cùng với MY, Diệp Thần Tuấn để cho Diệp Mạc cùng tham gia tiệc rượu này, Diệp Mạc đứng trong đám đông mọi người, nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có chút rất chói mắt, liền yên lặng rời ra khỏi đám đông, đi về phía boong tàu, cậu cần được gió biển thổi vào, cần buồn bực trong lòng mau chóng bình phục.
Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy Diệp Tuyền, thong thả chắc chắn đi ở trong đám người, đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy Diệp Mạc lẫn trong đám người kia, càng nhìn thấy rõ vẻ mặt bi thương của Diệp Mạc khi nhìn về phía hắn, chỉ là, hắn lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nam nhân này vẫn là quan tâm đến hắn, cậu ta có xem thường hay lạnh nhạt hắn đến thế nào đi chăng nữa, hiện tại không phải là đang ghen tỵ với người được hắn ôm vào trong l*иg ngực hay sao? Cũng được, gϊếŧ chết nhuệ khí của cậu ta, để cho cậu ta biết, Tiếu Tẫn Nghiêm hắn sẽ không tiếp tục dính chặt bám đuổi theo cậu ta, tiếp tục dung túng cậu ta nữa, trái lại, nếu như cậu ta muốn giữ lại hắn, nhất định phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời giống như nam nhân đang ở trong lòng hắn.