Lê Cửu nhìn thấy cuối cùng tinh thần Diệp Mạc cũng phấn chấn lên, lập tức nói “Hôm qua cô ấy đến tìm tôi, hiện giờ chắc vẫn còn ở thành phố X.”
“Cậu biết cô ấy đang ở chỗ nào sao?” Diệp Mạc đứng lên, tư thế giống như chuẩn bị rời đi.
“Đệt! Trọng sắc khinh bạn! Tôi thật lòng khuyên cậu một câu, còn không sánh được…”
“Được rồi, sau đó tôi mời lại cậu là được chứ gì.” Diệp Mạc ngắt lời Lê Cửu đang oán giận, cầm cái áo đang khoát trên ghế khoác lên người, tiếp tục nói “Cho dù thế nào thì cũng cám ơn cậu hôm nay đã nói nhiều như vậy, tôi sẽ tỉnh lại, gặp lại sau!”
“….Ơ đậu má!”
………..
Trong điện thoại di động của Diệp Mạc có hai cái sim, một cái là sử dụng với thân phận Diệp Tuyền, một cái khác là vì Diệp Nhã mà sử dụng chính thân phận thật sự của mình, là thân phận anh trai thật sự của Diệp Nhã cùng Diệp Nhã trò chuyện.
“Ca, rốt cuộc anh cũng chịu nghe điện thoại của em, em cứ tưởng anh quên mất em rồi chứ. Tốt quá rồi! Cuối cùng em cũng được nghe giọng của anh.”
“Anh… dạo này thật sự quá bận nên…”
Diệp Nhã chỉ có mỗi một mình Diệp Mạc là người thân, thế nên Diệp Mạc đối với Diệp Nhã là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất. Cô bé không thể mất đi Diệp Mạc, cũng giống như Diệp Mạc không thể mất đi cô em gái duy nhất này.
Mặc dù cả thế giới đều vứt bỏ hai anh em họ, thì sợi dây tình thân ràng buộc giữa Diệp Mạc và Diệp Nhã chính là một ngọn đèn soi sáng đường đi cho bọn họ.
Diệp Mạc nghe được tiếng của Diệp Nhã, trên khuôn mặt lãnh đạm rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười tươi sáng.
“Diệp Tuyền là bằng hữu của anh, ở thành phố X có khó khăn gì thì có thể đến nhờ vả cậu ấy, tin tưởng cậu ấy là tốt nhất.”
“Nhưng em không liên lạc được với anh ấy, ca, anh Diệp Tuyền có phải là chê em phiền phức không nhỉ?” Diệp Nhã thận trọng hỏi.
“Không có đâu, mấy ngày trước cậu ta…chắc là bận gì đó, giờ hết bận rồi.”
“Vậy em có thể đi tìm anh Diệp Tuyền sao? Lúc trước em nằm viện, anh ấy luôn chăm sóc em, em muốn gặp mặt anh ấy nói lời cám ơn.”
“Ha ha, em không cần khách khí với cậu ta đâu, cứ xem cậu ta là anh trai giống như anh là được.”
“Ừm, em cũng cảm thấy anh Diệp Tuyền rất giống anh.”
………..
Diệp Tuyền không trở về nhà mà mượn xe của Lê Cửu trực tiếp chạy đến khách sạn đón Diệp Nhã, bỏ lại Lê Cửu ở cửa tiệm khiến cậu ta tức giận mắng chửi một trận.
Diệp Mạc lo lắng Diệp Nhã ở khách sạn không được an toàn nên đặc biệt đem Diệp Nhã đến ở trong nhà mình, nói đó là nhà của anh trai Diệp Nhã trước đây ở.
Vì ca ca của cô chứ luôn miệng nhấn mạnh sự tín nhiệm đối với Diệp Tuyền, thế nên Diệp Nhã đơn thuần cũng không suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ mang hành lý chất lên xe, dọc đường đi hào hứng nói với Diệp Mạc rất nhiều chuyện.
Diệp Mạc mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng thì gật gù, cùng em gái ở bên nhau hạnh phúc như vậy khiến cho u ám trong lòng Diệp Mạc như đã rút bớt đi phần lớn.
Giống như Lê Cửu đã nói, chỉ cần cậu không chết, thì nhất định phải tiếp tục sống, Diệp Mạc không có cách nào lập tức nhiệt huyết sôi trào, thế nhưng cậu chỉ biết là, vì Diệp Nhã, cậu không thể tiếp tục chán chường nữa.
Tiếu Tẫn Nghiêm không đánh gục được cậu, Lạc Tần Thiên, càng sẽ không!
Đi tới trước cửa nhà, Diệp Mạc mới nhớ tới bên trong chưa có quét dọn gì hết, trước đó Lê Cửu chỉ mới dồn hết rác đẩy vào một góc nhà, thế nên trong phòng khác nhìn qua vẫn rất là hỗn loạn.
“Anh vẫn ở nhà của anh trai em giúp cậu ta trông nhà, giờ em về đây ở, anh vừa vặn chuyển đi.” Diệp Mạc mở cửa, quả nhiên là một đống ngổn ngang.
“Cái này… còn chưa kịp quét dọn…” Diệp Mạc lúng túng nói, cậu vốn là một chàng trai ưa sạch sẽ, cảnh tượng như vậy thật làm cho Diệp Mạc khó có thể tin nổi đây là kiệt tác của cậu, chả trách mà Lê Cửu bị dọa cho sợ hết hồn như vậy.
“Không sao, để em dọn cho.” Diệp Nhã nở nụ cười trong sáng, đặt rương hành lý xuống xăn tay lên vào việc.
Diệp Nhã trời sinh tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã quét dọn cho phòng khách trở nên sạch sẽ bóng loáng.
Diệp Mạc đơn giản thu dọn mấy bộ quần áo bỏ vào rương hành lý, chuẩn bị buổi tối đi ra ngoài ở, mặc dù anh trai em gái ở cùng một chỗ là chuyện rất bình thường, thế nhưng dù sao hiện giờ thân phận của cậu cũng là Diệp Tuyền, không nên để cho Diệp Nhã hiểu lầm.
“Mấy bữa nay anh Diệp Tuyền không đi ra ngoài sao?” Quét ra nhiều hộp mì tôm với túi thức ăn nhanh như vậy, Diệp Nhã rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
“Cái này… tại lấy văn kiện ở công ty đem về làm, bận rộn suốt mấy ngày… thế nên….”
“Anh Diệp Tuyền thật không biết quý trọng thân thể a, ăn nhiều thứ này không tốt đâu.” Diệp Nhã nghiêm túc nói “Sức khỏe là trên hết, có sức khỏe mới làm việc được chứ.”
Diệp Mạc hiểu rất rõ Diệp Nhã, vừa bắt đầu thuyết giáo là kiểu gì cũng sẽ thao thao bất tuyệt, bất kể là ai, con bé cũng có thể thao thao bất tuyệt.
“Được được được, lần sau anh nhất định sẽ chú ý!” Diệp Mạc cười vò vò đầu Diệp Nhã.
Động tác như vậy, khiến cho Diệp Nhã có chút thất thần, bởi vì anh trai cô trước đây cũng sủng nịch vuốt tóc cô y như vậy.
“Anh Diệp Tuyền thật giống anh trai em a” Diệp Nhã cười nói.
“Thật sao? Vậy ở trong lòng em, anh trai em là người như thế nào?” Diệp Mạc bật thốt lên, kỳ thực chỉ là tùy tiện mà hỏi ra một chút thôi.
“Anh trai em rất lợi hại đó!” Hai mắt Diệp Nhã như phát sáng, lần thứ hai thao thao bất tuyệt, khen ngợi anh trai mình, giống như thần tượng mà trong lòng mình ngưỡng mộ nhất “Bất cứ cái gì cũng không thể đánh gục được anh trai của em, đúng rồi đúng rồi, anh trai em từng là tinh anh ở Hoàng Sát đó, hơn nữa anh em nói rằng muốn trước khi 30 tuổi sẽ mở được công ty của mình với một sân khấu, còn muốn giúp em tổ chức một buổi độc diễn đàn violon, thế nên em nhất định phải nỗ lực, cùng anh trai em đạt được sự nghiệp của chính mình…”
Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một cô bé chỉ mới 16, 17 tuổi, đối với mơ ước về tương lai của mình toàn bộ đều tràn ngập màu hồng tươi đẹp, đối với anh trai của mình, cũng chỉ có ước mơ cùng ngưỡng mộ sâu sắc, bởi vì còn chưa nhìn thấy được tất cả những gì mà Diệp Mạc đã trải qua, thế nên ở trong lòng Diệp Nhã, chỉ cần cô với anh trai mình cùng nhau nỗ lực, tương lai nhất định vô cùng rạng rỡ.
Diệp Mạc không hề nghĩ tới, ở trong lòng Diệp Nhã, mình lại vĩ đại đến như vậy, cứng rắn không thể phá vỡ đến như vậy.
“Diệp Nhã, nếu như anh trai em nghe được lời em nói, nhất định sẽ cực kỳ vui sướиɠ.” Diệp Mạc nhẹ giọng mở miệng, cậu không thể nói ra được giờ khắc này cậu có cảm giác gì, trải qua bao nhiêu cay đắng thống khổ như vậy, cậu không còn kiên định nữa, tưởng như muốn gục ngã buông xuôi, nghe được lời này của Diệp Nhã, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục mê man như trước nữa.
“Ha ha, nhất định không được nói với anh trai của em đó, đừng để cho ảnh quá đắc ý mà vênh váo.” – Diệp Nhã che miệng cười cười.
Ánh sáng mặt trời của Diệp Nhã là do Diệp Mạc bảo hộ, thân thế đáng thương, mang bệnh đốt tiền, tất cả đều là nhược điểm gây tự ti gánh nặng trong lòng Diệp Nhã, thế nhưng, cô vẫn kiên cường cứng cỏi đối diện với cuộc sống, bởi vì cô biết, anh trai cô vẫn sẽ ở bên cạnh bảo hộ cô, ở bên cô cùng nhau đối mặt với cuộc sống.
Cô không phải là một người vẫy vùng mà sống, cô có ước mơ, có kế hoạch cho tương lai của mình, có cả anh trai ruột của mình luôn ở bên cạnh mình…
Diệp Mạc sau khi rời khỏi nhà thì vào ở trong một khách sạn, bỏ ra thời gian cả một buổi tối nằm đờ ra đối diện với trần nhà, tâm tư hỗn loạn rốt cuộc đã từ từ thông suốt trở lại, từ trong tâm trạng uể oải chầm chậm lấy lại sinh lực.
Cậu nhất định phải tiếp tục sống, vì Diệp Nhã, và vì chính bản thân mình.
Ngày hôm sau, Diệp Mạc đưa Diệp Nhã đi chơi khắp nơi ở thành phố X. Trong ký ức của Diệp Nhã đa phần là thời gian nằm trên giường bệnh, cô sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, không ít lần buông xuôi muốn ngừng dùng thuốc, Diệp Nhã như vậy khiến cho Diệp Mạc vô cùng đau lòng.
Hiện tại, giai đoạn khó khăn nhất đã qua, Diệp Nhã khôi phục lại sức khỏe như trước, Diệp Mạc nhận ra, mình vẫn chưa bị ép vào tuyệt cảnh, cho dù có gian nan thống khổ như thế nào đi chăng nữa, ông trời vẫn chừa lại cho cậu một tia nhân từ.
Sau khi đưa Diệp Nhã về, Diệp Mạc ôm lấy điện thoại di động, xoắn xuýt trằn trọc cả buổi, cuối cùng mới dám mở số điện thoại của Diệp Thần Tuấn ra.