Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn phái người âm thầm ở trong bóng tối theo dõi Diệp Mạc sát sao, điều này khiến cho Diệp Mạc căn bản không thể tìm được cơ hội chạy trốn, tuy cậu đã liên lạc được với Lê Cửu, thế nhưng không có cách nào tránh được tai mắt thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm, căn bản là không thể thuận lợi đi đến cảng du thuyền được. Diệp Mạc không dám làm bừa, một khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện trong quá trình chạy trốn, sẽ gây ra liên lụy đến rất nhiều người, bài học kiếp trước vẫn còn đấy, Diệp Mạc hiện tại không muốn có bất kỳ người nào vì cậu mà gặp nạn.
“Tiểu Tuyền, sao cậu lại muốn rời khỏi thành phố X vậy?” Lê Cửu vừa dùng đũa gắp thức ăn, vừa làm vẻ mặt khó hiểu hỏi Diệp Mạc, biết Diệp Mạc muốn rời khỏi thành phố X, Lê Cửu đặc biệt mời Diệp Mạc đến một cái quán ăn một bữa.
“Cậu muốn chết à! Nói nhỏ một chút chứ!” Diệp Mạc trừng mắt với Lê Cửu một chút rồi cảnh giác nhìn ngó xung quanh “Tôi đã nói rồi, chuyện này phải giữ bí mật, chỉ có hai người chúng ta biết thôi.”
“Khoa trương tới vậy sao? Bộ có người truy sát cậu hả?”
“Cũng gần như thế.”
“Đệt! Cậu đắc tội với ai vậy?” Lê Cửu kinh hô.
“Cậu đừng hỏi, nếu không muốn bị tôi làm liên lụy thì cậu cái gì cũng coi như không biết đi.”
Lê Cửu nguýt nguýt, gắp cho Diệp Mạc một miếng thịt, cố ý cay độc nói “Cậu cứ yên tâm, nếu như cậu bị người ta chém chết vứt ở đầu đường, tôi nhất định sẽ giúp cậu nhặt xác.”
“Cậu không phải trù tôi, mà nói chứ, người đàn ông bao nuôi kia của cậu có thể tin được không? Có cả một du thuyền tư nhân xa hoa như thế, xem ra thế lực cũng không nhỏ đi.”
Nếu như người đàn ông này có thế lực mạnh, Diệp Mạc suy đoán, cho dù cuối cùng sự việc có bại lộ, thì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ không tùy tiện xuống tay với người đàn ông này.
“Tả Kha là một thương nhân ẩn hào (giàu có + ẩn thân), nói chung thế lực cũng không nhỏ, lại nói Tiểu Tuyền cậu nói dễ mất lòng nhau quá nghe, cái gì mà bao nuôi hả, tôi với Tả Kha là tình yêu chân thành đó.” Lê Cửu cả giận nói.
“Được được được” Diệp Mạc vội vã dừng lại tranh cãi “Biết rõ du thuyền xuất phát, tới lúc đó tôi sẽ nghĩ cách đi vào, nhờ cậu thay tôi nói với hắn mấy lời tốt đẹp.”
“Thật không hiểu nổi cậu, ở thành phố X có nhà có xe, còn có chức vụ cao ở MY, lại còn muốn ra nước ngoài phát triển, có phải cậu được lão già nào ở nước ngoài bao nuôi rồi phải không.”
“Cậu cút đi, tôi có chí hướng hơn cậu nhiều đấy.”
Diệp Mạc cùng Lê Cửu ở quán cơm nhỏ này vừa ăn vừa trò chuyện, Lê Cửu không uống chút rượu nào, còn Diệp Mạc thì uống có hơi nhiều, dù đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nhưng Lê Cửu vẫn cảm thấy không an tâm, mở cửa xe của người yêu tặng cho, chuẩn bị đưa Diệp Mạc về nhà. (Jian: chúc mừng bé Cửu hốt được cao phú soái nghe =)))
Hơi cồn dâng lên, Diệp Mạc đột nhiên cảm thấy viền mắt cay cay, liền hạ kính xe xuống, đối mặt với làn gió mát từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Diệp Mạc không hiểu nổi, vì sao cả kiếp này lẫn kiếp trước, bản thân cậu đều cứ phải không ngừng chạy trốn.
Lần sẽ, sẽ thuận lợi sao?
Gặp phải đèn đỏ, xe ngừng lại, trên con đường rộng thênh thang, có mấy chiếc xe cũng dừng lại song song.
Diệp Mạc hơi buồn ngủ, trong cơn mông lung chỉ nghe thấy bên trong chiếc xe kế cạnh truyền đến một cuộc đối thoại, giọng nói quen thuộc, nghe quen thật giống như…
“Thiếu gia, ngài thật sự tin đêm nay Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ giao ra Diệp tiên sinh sao?”
“Cho dù hắn có nói thật hay không, hiện tại, tôi chỉ muốn được nhìn thấy Mạc Mạc.” Lạc Tần Thiên nhắm mặt lại, dựa vào trên ghế chỗ ngồi phía sau xe, chậm rãi mở miệng nói.
“Thuộc hạ chỉ lo Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ giở trò lừa bịp với ngài.”
“Nếu như hắn muốn đối phó với tôi thì đã sớm động thủ, ít nhất đêm nay hắn sẽ không động thủ với tôi.”
“Ngài không cảm thấy hắn đáp ứng với ngài quá mức đơn giản sao? Thuộc hạ nghi ngờ, hắn muốn lợi dụng Diệp tiên sinh để hại ngài.”
Lạc Tần Thiên dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười “Mạc Mạc sẽ không hại tôi…”
Đèn xanh sáng lên, xe lần thứ hai khởi động, Diệp Mạc từ trong cơn mông lung bỗng nhiên hoàn hồn lại giống như đột nhiên bị hít phải thuốc phiện vậy, quay đầu hướng về bên ngoài cửa xe nhìn lại, giọng nói ấy, cho dù có chết, cậu cũng sẽ không quên!
Một chiếc xe màu đen ở trong tầm mắt cực kỳ kinh ngạc của Diệp Mạc, khởi động, chạy đi…
Trong chiếc xe ấy, người kia! Là… là…
Làm sao có thể?! Làm sao có thể?!
Diệp Mạc cảm thấy tế bào toàn thân đều vận động dữ dội lên, bám vào trước cửa sổ, hướng về chiếc xe đang chạy phía trước kia, hô to một tiếng, Tần Thiên!!
Lê Cửu còn không hiểu có chuyện gì, vừa định quay đầu hỏi, Diệp Mạc đột nhiên đưa tay ra lắc lắc vai Lê Cửu, kích động đầy mặt la lớn “Mau! Mau đuổi theo chiếc xe phía trước kia!”
Diệp Mạc căn bản không cho Lê Cửu có cơ hội mở miệng hỏi, liên tiếp lắc lắc cánh tay Lê Cửu, Lê Cửu thấy Diệp Mạc tỏ ra kích động điên cuồng như vậy, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo chiếc xe mà Diệp Mạc chỉ kia.
Lúc đèn xanh sáng lên đã có rất nhiều xe chắn ở phía trước xe của Lê Cửu, thế nên khi xe bắt đầu khởi động thì xe của Lạc Tần Thiên đã chạy trước cách đấy một đoạn xa, Diệp Mạc nhìn chằm chằm không chớp mắt về chiếc xe kia, giờ khắc này cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cơ bản cậu đã có thể triệt để xác định, người ngồi bên trong chiếc xe vừa nãy kia, chính là Tần Thiên.
Hình ảnh ngắn ngủi hiện ra trong tầm mắt vừa nãy tuyệt đối không phải là do ảnh hưởng của hơi rượu, cậu còn nghe được cuộc nói chuyện đó, có nhắc đến Tiếu Tẫn Nghiêm, cũng có cả tên của cậu, Mạc Mạc.
Là anh ấy! Chắc chắn là anh ấy rồi!
Hóa ra, anh ấy không chết!
Lạc Tần Thiên mơ hồ nghe có người gọi tên mình, nhưng anh chỉ nghĩ là mình nghe nhầm, bởi vì trong lòng gấp gáp muốn đến gặp Diệp Mạc nên Lạc Tần Thiên không ngừng hối thúc tài xế tăng tốc.
Xe của Lạc Tần Thiên dừng lại ở trước cửa Thiên Đường, bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, Mạnh Truyền Tân tiến đến đón, rất cung kính hướng về phía Lạc Tần Thiên cúi chào một cái “Lạc thiếu gia, Tiếu tổng đã chờ anh rất lâu.”
Lạc Tiền Thiên sắc mặt nặng nề ừ một tiếng, nhấc chân đi vào, nghĩ đến sắp được gặp mặt người yêu đã xa cách hai năm, trái tim trong ngực không ngừng nhảy lên.
Lạc Tần Thiên đi vào bên trong Thiên Đường chưa đến hai phút, xe của Lê Cửu cũng dừng lại ở trước cửa Thiên Đường.
“Lê Cửu, cậu ở ngoài này chờ tôi, tôi đi vào trong xác nhận một chuyện, tôi sẽ ra nhanh thôi!”
Diệp Mạc không chờ Lê Cửu mở miệng nói liền mở cửa xe, vội vội vàng vàng chạy vào bên trong Thiên Đường.
Bởi vì vào buổi tối, bên trong Thiên Đường có rất nhiều khách hàng, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy cảnh tượng ăn chơi trác táng, tiếng nhạc ồn ào xập xình, tiếng người rộn ràng huyên náo, cộng thêm ánh đèn đặc trưng khá tối tăm mờ ảo, muốn tìm một người thực sự là việc khó khăn.
Diệp Mạc tìm khắp phòng khách Thiên Đường một trận, cũng không nhìn thấy được bóng dáng Lạc Tần Thiên, cậu đoán có lẽ anh đi lên phòng khách ở lầu trên, Diệp Mạc đột nhiên nhớ tới đoạn hội thoại lúc nãy nghe được ở trên xe, hình như là Tần Thiên tới nơi này để gặp Tiếu Tẫn Nghiêm.
Diệp Mạc chợt có một loại dự cảm xấu, Tần Thiên gặp mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, không thể nghi ngờ là vì cậu, dựa theo mức độ thù ghét của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Tần Thiên hai năm trước, hắn tuyệt đối sẽ dùng một loại thủ đoạn đê hèn nào đó để đối phó với Tần Thiên. Huống chi Tần Thiên cũng không biết hai năm qua chuyện gì đã xảy đến với cậu, thế nên nhất định sẽ bị âm mưu quỷ kế của Tiếu Tẫn Nghiêm nắm mũi dắt đi.
Diệp Mạc bắt đầu dò hỏi người phục vụ của Thiên Đường, chỉ hỏi vị trí phòng khách của Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu quả đúng Tần Thiên vì gặp mặt Tiếu Tẫn Nghiêm mà đến đây, thì giờ này nhất định anh đang ở cùng một chỗ với Tiếu Tẫn Nghiêm.
………………
Lạc Tần Thiên vừa đi vào bên trong gian phòng, thoáng trông thấy “Diệp Mạc” bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm vào trong lòng, nhất thời, vui sướиɠ khó có thể tự kiềm chế, cả trái tim lẫn trí óc đều run rẩy kích động lên.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy em ấy, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Mạc Mạc mà bản thân hai năm qua không ngừng nhung nhớ!
Cũng may! Em ấy không tiều tụy như mình tưởng tượng!
“Mạc Mạc!” Lạc Tần Thiên kích động hô một tiếng, bước chân đi nhanh về phía sopha.
Thương Lý ở bên trong l*иg ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, dịu ngoan như một con mèo nhỏ, đầu nhẹ nhàng tựa trước ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, dùng ánh mắt xa lạ mà tràn ngập lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tần Thiên.
Chính loại ánh mắt phảng phất mang theo sự chán ghét này khiến cho những lời thoại Lạc Tần Thiên đã chuẩn bị kỹ càng miễn cưỡng nghẹn ứ lại bên khóe miệng không phát ra được, trái tim đang kích động bỗng nhiên nguội đi một đoạn.
Mạc Mạc em ấy…. hận mình sao?!
Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì, nhìn vẻ bi thương trên mặt Lạc Tần Thiên, khóe miệng hiện lên ý cười khi âm mưu được thực hiện, hắn chính là muốn để Lạc Tần Thiên nghĩ, người mà Mạc Mạc hiện tại yêu là hắn, là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn.
Hai năm mạnh mẽ giam cầm Diệp Mạc ở bên cạnh, chính là hai năm mà Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy bản thân thất bại nhất, hắn liều mạng tự thôi miên chính mình, làm cho bản thân tin rằng người trong lòng Diệp Mạc là hắn, nhưng suốt hai năm qua, ánh mắt của Diệp Mạc nhìn hắn, trước sau vẫn là lạnh lẽo vô cảm, hoặc là hoảng sợ kinh hãi, không hề có một chút yêu thương.
Cậu ta yêu Lạc Tần Thiên, trong lòng cậu ta, dường như không có chỗ cho bất kỳ người đàn ông nào khác! Nhận ra sự thật như vậy khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm phi thường tức giận, hắn có cố gắng thế nào đi nữa cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này, chỉ có thể lừa mình dối người tạo ra sự giả dối rằng Diệp Mạc yêu hắn.
“Lạc thiếu gia sao không ngồi xuống?” Tiếu Tẫn Nghiêm một tay ôm lấy eo Thương Lý nhẹ nhàng vò vuốt, tựa tiếu phi tiếu mở miệng nói.
Tự tin của Lạc Tần Thiên trong lần đầu gặp lại Tiếu Tẫn Nghiêm, giờ khắc này giống như trên người đã bị rút đi một nửa khí lực như thế, ánh mắt đau thương nhìn “Diệp Mạc” kề sát ở trên người Tiếu Tẫn Nghiêm.
Nguyên bản anh vẫn cho rằng người Diệp Mạc yêu là anh, còn hận là Tiếu Tẫn Nghiêm, cho nên mới có thể khí thế mạnh mẽ hùng hổ đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tiếu Tẫn Nghiêm, bây giờ nhìn lại, trái tim Diệp Mạc, dường như đã thay đổi từ lâu.
Anh không cam lòng! Người con trai mà anh đã yêu suốt bảy năm trời, cũng đã yêu anh suốt bảy năm, làm sao có thể cứ vậy mà thay lòng?!
Nhất định, nhất định là Tiếu Tẫn Nghiêm đã ép em ấy! Đúng, nhất định là như vậy!
“Diệp Mạc, em nghe anh nói, anh hiện tại không còn giống như hai năm trước, anh hiện tại anh có quyền đưa em về Lạc gia tộc, chúng ta có thể lập tức kết hôn, ai cũng không ngăn cản được, còn có thể giống như trước đây, vĩnh viễn cùng nhau ở một chỗ sống cuộc sống vô ưu vô lo, Mạc Mạc, đi theo anh đi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.” Lạc Tần Thiên gần như dùng khẩu khí khẩn cầu cùng thương thảo mà nói, anh đưa một tay đến trước mặt Diệp Mạc, chờ đợi, khát vọng Mạc Mạc có thể nắm lấy cái tay này.
“Mạc Mạc, đi theo anh có được không, chúng ta trước đây không phải đã hứa với nhau rồi sao? Đời này trong lòng chỉ có duy nhất một mình đối phương.”
Ánh mắt Thương Lý nhàn nhạt “Tần Thiên, người tôi hiện tại yêu, là Tẫn ca.”
Ngắn ngủi một câu nói khiến cho Lạc Tần Thiên trong đầu ầm ầm trống rỗng, mặc dù khi đến nhìn thấy cậu đang tựa ở trên người Tiếu Tẫn Nghiêm thì cũng đã mơ hồ đoán được là kết quả sẽ như thế này, nhưng khi chính tai nghe được những lời như vậy, vẫn cảm thấy quá mức tàn nhẫn.
Mạc Mạc mà anh yêu nhiều năm như vậy, hiện tại, lại đi yêu người khác.
“Tại sao?!” Lạc Tần Thiên đột nhiên phẫn hận rống lên một tiếng, nhìn chằm chằm Thương Lý thống khổ nói “Tiếu Tẫn Nghiêm đã đối xử với em như vậy, em lại đi yêu hắn! Hắn lừa em rằng anh đã chết, lẽ nào em không hề hận hắn chút nào sao?”
“Lạc thiếu gia không nên kích động quá mức như vậy.” Tiếu Tẫn Nghiêm mở miệng nói “Các người đã xa cách một thời gian dài như vậy, có vẻ như sẽ có rất nhiều lời muốn nói với nhau, tôi hiện tại sẽ cho các người ba ngày ở chung với nhau, Lạc thiếu gia muốn nói gì hay muốn làm gì, tùy theo ý cậu!”
Tiếu Tẫn Nghiêm quỷ dị cười nói xong, ở gò má Thương Lý hạ xuống nụ hôn, thấp giọng nói nhanh “Hắn là cậu phải biết ba ngày này nên làm thế nào rồi chứ!” Nói xong, đứng dậy cười khẽ rời đi khỏi phòng khách.
Trái tim Lạc Tần Thiên lần thứ hai bị đâm mạnh đau đớn, cách nói của Tiếu Tẫn Nghiêm nghe như có chút xem thường Diệp Mạc, có thể Diệp Mạc sẽ nghĩ lại…
Thương Lý đứng lên, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Lạc Tần Thiên đột nhiên ôm Thương Lý, chăm chú ôm rất chặt, như là sợ sệt rằng người trong ngực một giây sau sẽ biến mất.
“Xin lỗi Mạc Mạc, hai năm trước là anh sai, van cầu em hãy tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh nhé…”
…………..
Vị trí phòng khách của Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản là không có cách nào tới gần được, có những bảo tiêu đứng canh gác ngay cửa, tình hình này khiến cho Diệp Mạc chỉ có thể đứng ở hành lang cách đấy không xa nhìn ngó vào.
Cậu nhất định phải nhìn thấy Tần Thiên, đầu tiên là nói cho anh biết, cậu, cậu mới chính là Diệp Mạc!