Vật phẩm bán đấu giá đầu tiên được lấy ra, là một thanh bảo kiếm.
Tô Bằng nhìn thanh bảo kiếm kia, thoạt nhìn bán cũng không tệ, tạo hình đơn giản, nhưng có một loại cảm giác hoành tráng ung dung.
“Đây chính là vật phẩm bán đấu giá đầu tiên, thanh bảo kiếm này, tên là Tử Hầu Kiếm, theo truyền thuyết là bội kiếm của một vị Hầu gia của vương triều trước, công năng..."
Người chủ trì Tư Kỳ đứng phía trước giới thiệu vật phẩm bán đấu giá này.
Tô Bằng nhìn thanh bảo kiếm kia, tuy rằng cảm giác không tệ, nhưng hắn cũng không thiếu binh khí, Vô Phong Kiếm của mình, còn có vài thanh binh khí thu được từ Cổ Kiếm Sơn Trang, cộng thêm bảo kiếm cướp được từ chỗ Giang Biệt Ly, đều là loại không tầm thường.
Thanh Tử Hầu Kiếm này, Tô Bằng nghe xong giới thiệu, chỉ là hơi có vẻ sắc sảo, là vật phẩm màu vàng, nhưng trình độ có thể chỉ vào khoảng ở giữa cấp bậc đạo cụ màu vàng, giá quy định bảy trăm vàng, Tô Bằng cảm thấy không có hứng thú mấy, thanh kiếm này hắn không muốn mua về.
Ngoài ra Tô Bằng suy nghĩ mấy món binh khí trên người mình, không dùng đến có nên lấy ra bán đấu giá hay không, có khi còn có thể kiếm lại được một chút kim phiếu.
...
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, vật phẩm bán đấu giá từng cái từng cái như nước chảy được trưng ra trên đài đấu giá.
Người chơi phía dưới cũng tương đối giữ quy củ, ra giá các loại cũng rất có trật tự, đấu giá tuy chưa đến mức bốc lửa nhưng cũng ít nhiều được cho là sôi nổi, cũng không quá tẻ ngắt, các vật phẩm đấu giá từng cái từng cái cứ như vậy được bán đi.
Tô Bằng luôn luôn chú ý, hắn phát hiện, vật phẩm bán đấu giá hôm nay trên cơ bản đa số đều là vũ khí, vũ khí chiếm khoảng sáu phần mười tổng số vật phẩm, bốn phần còn lại thì dược liệu tương đối trân quý chiếm ba phần, còn có một phần là tạp vật.
“Chủ đề của buổi đấu giá trong ngày đầu tiên, hẳn là binh khí cũng nên."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, đối với sự sắp xếp như vậy, hắn cũng cảm giác rất hợp lý, tập trung các trang bị cùng loại để bán đấu giá, là một lựa chọn tương đối khá.
Có điều ngày mai, hẳn là còn có một bộ phận binh khí được bán ra. Chẳng qua là sẽ giảm bớt, đây là vì chuẩn bị cho một số người không có đến kịp ngày đầu tiên.
Tô Bằng cũng không định ra tay, ngược lại còn muốn đem vài món binh khí vô dụng trên người mình đổi một chút hoàng kim.
“Nhìn trình độ binh khí của buổi đấu giá hôm nay, thanh bảo kiếm thuộc tính hàn băng kia của ta đại khái có thể bán được năm sáu trăm lượng, thanh thiết câu kỳ môn thì khó mà nói, để xem có dùng cái đó hay không đã, nếu dùng được thì sẽ khoảng hơn bảy trăm vàng, nếu không dùng đến có lẽ ba trăm vàng cũng không đến... Ngược lại cái Viên Đao thu được từ chỗ Thánh nữ Ma Môn Lãnh Sương Nguyệt kia, không biết có thể bán được bao nhiêu đây?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Viên Đao kia hắn đã thử qua mấy lần, mình dùng không thuận tay, giống như phải có công pháp kỳ môn mới có thể sử dụng được vũ khí này, cho dù là trang bị vàng thẫm, để ở trên người không dùng đến thì còn làm được gì? Không bằng lấy ra đổi lại một chút trang bị thực dụng còn hơn.
“Liền quyết định vậy đi, còn có độc dược thu được trên người mấy người Độc Thủ Cốc, còn có một chút đồ vật rải rác gì đó, cũng có thể bán đấu giá thử, coi như là biến phế vật thành bảo vật đi."
Trong lòng Tô Bằng đã tính toán xong xuôi,
Đang lúc Tô Bằng suy tư, buổi đấu giá cũng tiến hành đến giai đoạn giữa rồi.
Phía trước, đã bán đi hai mươi bảy hai mươi tám vật phẩm. Tốc độ đấu giá rất nhanh, đương nhiên cũng có một số vật phẩm lưu lại bị người của Hội Trân Bảo thu hồi.
Ngay khi Tô Bằng tính toán xong, vật phẩm đấu giá thứ ba mươi, một gốc cây nhân sâm niên kỉ tám trăm năm được bán ra với giá một ngàn lượng hoàng kim, đột nhiên có một người từ phía sau buổi đấu giá đi lên trước đài, ở bên tai người chủ trì Tư Kỳ thấp giọng nói mấy câu.
Tư Kỳ nghe xong, thoáng kinh ngạc, có điều sau đó lại khôi phục như bình thường, nhẹ gật đầu sau đó người nọ liền lui xuống.
Chỉ nghe người chủ trì mặc đồ đỏ Tư Kỳ nói với người chơi phía dưới:
“Chư vị bằng hữu, hôm nay Hội Trân Bảo muốn tung ra một món trang bị chưa bao giờ xuất hiện qua, trang bị này nhưng mà hết sức kinh người, chẳng những bề ngoài xinh đẹp, còn rất có giá trị thực dụng, xin mời mọi người tập trung một chút, chuẩn bị đấu giá."
"Vật gì mà thần bí như vậy? Chẳng lẽ là khiến người ta biến tính nam không ra nam nữ không ra nữ? Ta cảm giác mình làm nam nhân vẫn tốt hơn, nữ nhân tuy rằng cũng tốt nhưng mà ta vô phúc hưởng thụ loại 'tính' phúc này!"
Nghe xong lời của Tư Kỳ, lập tức phía dưới có người chơi kêu lên.
Lời này vừa nói ra, phía dưới một mảnh cười vang.
Tô Bằng nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu, điển cố này có thể chính là điển cố về vương tử Ả Rập mà Lý Mục đã từng kể cho hắn nghe lúc trước, chuyện xưa này có thể quá biếи ŧɦái, kết quả có rất nhiều người chơi đều nghe nói qua, lưu truyền nổi danh.
Tư Kỳ nghe xong mấy lời có chút vui đùa này, biểu hiện trên mặt cũng không thay đổi, cũng không nói tiếp làm như không có nghe thấy, tiếp tục mang theo nụ cười ngọt ngào nói:
“Vật phẩm bán đấu giá lần này, thật ra thì có liên quan đến người chơi nữ giới như chúng ta, các nam nhân hẳn là không dùng được, mọi người xin mời xem trang bị này!"
Nói xong, nàng vung tay lên, đằng sau một người chơi nữ của Hội Trân Bảo, bưng lên một khay gỗ rất lớn.
Trên khay gỗ, bày vật gì đó, nhưng bị một lớp vải màu vàng kim phủ lại, Tô Bằng thoạt nhìn giống như là một bộ y phục.
“Cái gì vậy? Nam nhân không dùng được? Dưa chuột còn có thể ăn, chẳng lẽ là băng vệ sinh sao?"
Phía dưới có người chơi tương đối thô lỗ, la lớn lên lập tức kɧıêυ ҡɧí©ɧ một trận cười vang, hơn nữa dẫn đến các người chơi nữ bên cạnh một trận xem thường cùng với nhẹ giọng chửi mắng.
Hôm nay tới hơn một trăm người chơi, trong đó tỉ lệ người chơi nữ cũng không phải là ít, chí ít có ba mươi mấy người là nữ giới, cũng đều hết sức trẻ tuổi.
“Ha ha, hôm nay muốn bán đấu giá, là một kiện trang bị, mọi người mời xem."
Tư Kỳ làm như không có nghe thấy tiếng kêu la của người chơi thô lỗ ở phía dưới, chỉ vung tay lên, vén tấm lụa vàng đang phủ trên cái khay gỗ kia ra.
“A... Thật xinh đẹp nha!"
Lập tức, trong hội trường không ít người chơi nữ mở miệng kêu lên tiếng.
Chỉ thấy, bày ở trong khay, là một bộ váy nữ tính.
Chiếc váy này cũng không biết do vải dệt nào chế thành, không biết sử dụng công nghệ gì, chỉ thấy toàn bộ trang phục đều lộ ra ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, giống như là ráng chiều ngũ sắc trên trời cao.
Mà bộ váy này, màu sắc sử dụng chính là đủ cả bày màu xanh đỏ tím vàng lục lam chàm, hơn nữa phối hợp hết sức thuận mắt, cũng không phải là cố ý sắp xếp dựa theo màu sắc, mà là cực kỳ đa dạng độc đáo.
Những màu sắc này, cũng không phải là nhuộm màu đơn thuần, ánh sáng rực rỡ bảy màu trên chiếc váy này, giống như mang theo một loại ánh sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, màu sắc sinh động, giống như là ráng màu thật, hết sức xinh đẹp.
"Thật sự quá đẹp... Ông xã, lát nữa bất luận bao nhiêu tiền, ngươi đều sẽ mua cho ta có được hay không?"
Sau lưng Tô Bằng, chính là một đôi người chơi nam nữ, đều chưa quá hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, người chơi nữ kia thấy bộ váy bảy màu này, mặc dù còn chưa nghe đến thuộc tính, còn chưa bày ra thấy toàn bộ, nhưng mà màu sắc giống như mây ngũ sắc này đã chinh phục nàng rồi.
“Cái này không tốt đâu, đa phần là chỉ có vật chất có tính phóng xạ mới có loại ánh sáng huỳnh quang này, cái váy này nói không chừng là có bỏ thêm nguyên tố phóng xạ gì vào đó..."
Ông xã của nàng nói, lúc nói chuyện con mắt còn không ngừng đảo quanh. Ông xã thông minh này đã cảm giác được giá bán của cái váy bảy màu này chắc chắn không rẻ, đang chuẩn bị mua một thứ binh khí tốt, hắn không thể không cân nhắc túi tiền.
“Ngươi thiếu đánh à? Cho lão nương là kẻ ngu sao? Đây là trò chơi Tử Vong Luân Hồi, ngươi cảm thấy thế giới này có thể có mỏ phóng xạ sao? Không muốn mua cứ việc nói thẳng, hừ từ hôm nay trở đi không cần phải nói chuyện với ta! Hừ!"
Người chơi nữ nghe xong, từ trạng thái chim nhỏ nép vào người lập tức bật người dậy, một bộ nữ thần nhìn rõ mọi việc nói.
"Bà xã, sai rồi không được sao? Nếu không ta lấy tiền chuẩn bị mua binh khí để mua cho ngươi? Ngươi nói mua là mua, chúng ta..."
"Ông xã, đây mới là ông xã tốt nè, thưởng cho ông xã nè moa ~"
Người chơi nữ nghe thấy những lời này xong lại biến thành chim nhỏ nép vào người, cùng với ông xã của nàng thân thân mật mật.
Tô Bằng ở phía trước bọn họ, nghe được tất cả, nhất thời cảm thấy không biết nên khóc hay cười đây.
“Vật này sao... Giống như là chuẩn bị để kiếm tiền của nữ nhân, có điều nói thật, chỉ nhìn màu sắc cũng đã cảm thấy rất xinh đẹp."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
“Các vị bằng hữu, bây giờ đấu giá vật phẩm này, tên gọi là Vũ Y Nghê Hồng. Chẳng những xinh đẹp, hơn nữa thuộc tính của nó cũng hết sức kinh người."
“Vũ Y Nghê Hồng, loại trang bị trang phục, mọi người đều biết Hội Trân Bảo chúng ta có thầy chế tạo riêng của mình, có thể chế tác ra phù giám định để xem xét cho thuộc tính của trang bị."
“Sau khi sử dụng phù giám định giám định thuộc tính của Vũ Y Nghê Hồng này, được kết quả như sau..."
“Vũ Y Nghê Hồng, sau khi trang bị vào, thuộc tính cơ sở tăng lên hai điểm nhanh nhẹn, một điểm linh hoạt, hai điểm khí huyết, đồng thời tuy rằng Vũ Y Nghê Hồng này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng sử dụng chất liệu cực kỳ trân quý đặc biệt, bộ y phục này có thể phòng ngự công kích của binh khí từ cấp bạc trở xuống."
“Nói cách khác, chỉ cần đao kiếm ở trình độ cấp bạc trở xuống, đâm vào trang bị Vũ Y Nghê Hồng này, sẽ không gây được thương tổn nào cả."
“Ngoài ra, trang bị Vũ Y Nghê Hồng này, có ba chức năng đặc biệt, một là 'Nội khí quán thông', bởi vì trong chất liệu để may trang bị này có lông chim của Khổng Tước Hồng Ngọc hiếm thấy, mà loại lông chim có hiệu quả xúc tiến nội lực gia tốc, cho nên bộ y phục này có chức năng đặc biệt là tăng tốc độ vận hành nội khí lên 20%."
“Tuy rằng hiệu quả của ' Nội khí quán thông' Không thể nhanh hơn tu luyện, nhưng trong lúc chiến đấu có thể phát ra nội lực càng cao, tốc độ khôi phục nội lực cũng nhanh hơn."
"Chức năng đặc biệt thứ hai, là ' giảm miễn thương tổn nội lực', đây là do bột phấn màu vàng trên cánh Hồ Điệp Thụy Kim trong Vũ Y Nghê Hồng, cho nên có chức năng hấp thu thương tổn nội lực, nội công từ màu bạc cấp thấp đến tu luyện tới mãn cấp thì hiệu quả phòng ngự từ 15% đến 30%, còn đối với nội công phẩm chất màu vàng cũng có thể phòng ngự thương tổn khoảng 10%."
"Chức năng đặc biệt thứ ba là chức năng ' Khinh thân', này là do ơ bột phấn của một loại khoáng vật đặc biệt trong thế giới này, sau khi sử dụng nội lực hoặc là Vũ Y Nghê Hồng hấp thu một chút thương tổn, có thể mang đến hiệu quả phản trọng lực, khiến thân thể càng thêm nhẹ nhàng, qua khảo sát đặc biệt của chúng ta, năm mươi Kg có thể giảm bớt 20% trọng lượng, nếu vượt qua năm mươi Kg sẽ giảm bớt 17% trọng lượng."
“Lúc đo đạc thực tế, sử dụng khinh công phẩm cấp màu vàng, hiệu quả mà Vũ Y Nghê Hồng mang đến có thể nâng cao tốc độ của khinh công màu vàng lên từ 20% đến 30%, này bằng với nâng cao đẳng cấp khinh công lên ba bậc."
Tư Kỳ nói cho hết lời, mấy người phía dưới lập tức một trận xôn xao.
"Không phải chứ? Bộ trang bị này có chức năng nghịch thiên như vậy sao? Ta sao lại không biết y phục còn có thể gia tăng thuộc tính chứ?"
“Hội Trân Bảo tìm được trang bị này ở đâu vậy? Lợi hại như vậy?"
“Nghịch thiên quá đi! Ba cái chức năng đặc biệt lợi hại như thế? Còn gia tăng thuộc tính cơ bản... Hơn nữa còn gia tăng nội lực, phòng ngự đao kiếm, chẳng phải là đánh không lại sao?"
"Mẹ, bộ y phục này nghịch thiên như vậy, lão tử ta thậm chí cũng muốn mua về mặc, ta sao lại không phải là nữ nhân chứ?"
Phía dưới truyền đến một tiếng tru lên bi thảm, người nói chuyện chính là người chơi mở miệng thô lỗ trước đó.
Tư Kỳ nhìn hắn một cái, nét mặt tươi cười xinh đẹp nói:
“Trang phục này mặc dù là của nữ, nhưng mà cũng không bắt buộc phải là nữ giới mới có thể mặc được, ngài nếu như thật sự vừa ý, cũng có thể mua về mặc."
“Ha ha ha ha..."
Người chơi phía dưới nghe xong lập tức một trận cười vang, bởi vì người nói mấy lời thô lỗ này vốn là một đại hán cao lớn thô kệch, đầu trọc lóc, còn để râu quai nón, người này mặc cái váy Vũ Y Nghê Hồng kia... Hình ảnh này chỉ cần thử nghĩ thôi cũng đủ để cho người ta thấy mệt thở rồi.
Đại hán kia nghe xong, mặt đỏ lên, lấy tay sờ sờ đầu trọc của mình, ngây ngô cười hai cái.
Tư Kỳ thấy mình đã báo được thù, lại nhìn phản ứng của người chơi phía dưới, hết sức hài lòng, mở miệng nói:
"Vật phẩm này giá ban đầu là ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, có phải là rất rẻ không nào? Mời mọi người ra giá đi."
“Ba nghìn bảy trăm lượng!"
“Ba nghìn chín trăm lượng!"
“Bốn ngàn hai trăm lượng!"
Lập tức phía dưới liền kịch liệt kêu giá, mở miệng đều là những người chơi nữ hoặc là bạn trai hay chồng của bọn họ.
Tô Bằng lúc này, cũng không có ý nghĩ ra tay, chân mày của hắn có chút khẽ nhíu lại, không phải là cảm thấy không đúng, mà là loáng thoáng các giác y phục có thể gia tăng thuộc tính trước nay chưa từng có này, dường như có chút quan hệ với một người mà mình biết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn không ngừng quét về người bán đấu giá ở bên trong, nhìn xem trong đó có khuôn mặt quen thuộc nào không.
Đang vào lúc này, Tô Bằng bỗng nhiên cảm giác có sự báo động, cảm thấy sau lưng dường như có tiếng xé gió.
“Bốp!"
Tô Bằng vươn ra hai ngón tay, hướng về phía sau kẹp lấy, lập tức kẹp lấy một thứ gì đó, nhìn kỹ lại là một cục đá rất đỗi bình thường.
Tô Bằng nhíu mày, nhìn lại phía sau, chỉ thấy đằng sau có một người đang nháy mắt ra hiệu với mình.
“Hắn tại sao lại về rồi?"
Thấy người này, Tô Bằng mày nhíu lại càng sâu, người nọ chính là nhị thế tổ Phong Thiếu nãy vừa mới rời đi.
Phong Thiếu này nháy nháy mắt với Tô Bằng, trên mặt dường như mang theo sự bất mãn, không ngừng ngoắc ngoắc, tựa hồ như tìm Tô Bằng có việc.
"Ài."
Tô Bằng thở dài, đứng lên, xoay người đi đến đằng sau.
Đi tới phía sau, nhị thế tổ Phong Thiếu giữ chặt Tô Bằng lại, kéo hắn đến một chỗ không có người ở phía sau, mặt đầy oán giận nhìn Tô Bằng, nói:
“Ta vốn thấy ngươi là con người không tệ, nhưng mà làm sao ngươi có thể không có nghĩa khí như vậy? Nói, có phải là ngươi biết người bán kia nên mới đem kế hoạch của Hội Trân Bảo chúng ta nói với người nọ?"
“Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Tô Bằng nhíu mày, sau đó nhìn Tư Kỳ cùng với Vũ Y Nghê Hồng trên đài đấu giá kia, nói:
"Lúc trước ngươi nói có một vật phẩm đấu giá không tệ, chính là chỗ này Vũ Y Nghê Hồng này sao?"
“Không phải là cái này thì còn là cái gì!"
Phong Thiếu tức giận nói, sau đó nói:
“Ta vừa rồi nói cho ngươi xong còn muốn chơi hắn, hắn liền đã tìm đến trợ thủ của ca ca ta, không biết đưa ra điều kiện gì, để thời gian bán đấu giá của hắn lên sớm hai ngày, ta chỉ có nói cho ngươi biết chuyện này, không phải là ngươi nói thì là ai nói chứ?"
Nói xong, hắn liền đưa tay chộp lấy cổ áo Tô Bằng...