Thấy người này hỏi, Tô Bằng khẽ lắc đầu, nói:
“Hảo ý của huynh đài tại hạ xin nhận, có điều ta quen một mình hành tẩu, sẽ không quấy rầy chư vị."
Tô Bằng cũng thật sự không muốn cùng bọn họ đi chung, như vậy bản thân mình hành động không linh hoạt, trong lúc nói chuyện với nhau cũng dễ lộ ra hành động.
Người hơi mập kia cũng thấy Tô Bằng giống như là người trong giang hồ, nghĩ nếu gặp phải bọn cướp cũng có thể có thêm một trợ thủ, có điều nếu Tô Bằng vô tình không muốn kết bạn với hắn thì người này cũng chỉ đành từ bỏ.
Bàn này lại ăn thêm một hồi khách thương rồi liền lên lầu trên nghỉ ngơi, một bàn ba người khách thương kia cũng đi lên lầu nghỉ ngơi.
Tô Bằng lại ăn thêm một hồi, cũng muốn thuê một gian khách phòng nghỉ ngơi.
Ở trong hiện thực cũng không có chuyện gì, Tô Bằng liền ở trong phòng trên lầu, tu hành nâng cao nội công.
Lúc trước gϊếŧ Ngô trưởng lão, còn có Lô Khiếu Thiên, lại cho Tô Bằng hơn bốn nghìn kinh nghiệm, Tô Bằng đem kiếm pháp bán thức cùng với Thần Hành Bách Biến đều tăng lên một cấp bậc, như vậy kinh nghiệm cũng đã dùng hết bảy tám phần.
Lúc này, kiếm pháp bán thức của Tô Bằng đã lên cấp ba, khinh công Thần Hành Bách Biến lên cấp bốn, tâm pháp Dung Nham Kính Hồ thì vẫn còn là cấp hai.
“Công pháp phòng ngự đạn ở trong hiện thực của Lý Mục hẳn là công pháp bá thể hộ thân, cái này cũng hết sức có ích, nếu ta có thể thu được một bộ công pháp loại này, có thể phòng ngự đạn của súng ngắn bình thường, từ nay về sau cũng có ích lợi."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, mình lúc ở dưới núi Tử Hà, sư phụ cho kiếm pháp và nội công thân pháp, nhưng không có công pháp hộ thể, thật là có chút tiếc nuối.
“Xem thử đến Lương Châu, tìm được Tôn Nhất Kiêu, xem thử có thể từ chỗ của hắn thu được một số tin tức của công pháp bá thể hay không, hơn nữa cứ điểm của bọn Lý Mục ở trong trò chơi cũng là Lương Châu, có thể tiếp xúc với bọn họ ở trong trò chơi một chút, nhìn xem thử có thể thu được một số tin tức gì hay không."
Bởi vì lệch múi giờ, Tô Bằng biết bây giờ trên tàu chở hàng đã vào lúc ăn điểm tâm, liền đăng xuất ra khỏi trò chơi.
Đăng xuất khỏi trò chơi, Tô Bằng nhìn một chút thời gian trên đồng hồ đeo tay. Bây giờ là hơn sáu giờ sáng, đợi khoảng mười mấy phút đồng hồ thì có người gõ cửa đưa tới cho Tô Bằng thức ăn của một ngày, nhìn một chút, một chút bánh mì pho mát mỡ bò còn có một món cá, Tô Bằng cũng không kén ăn. Sờ sờ cầm lấy một vài món bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, bắt đầu yên lặng cân nhắc, con đường tương lai của mình nên đi như thế nào.
“Bây giờ tình cảnh của mình chính là có nhà mà không thể về... Chuyện tương lai, quan trọng nhất là điều tra rõ người đã hạ độc thủ với gia tộc của mình là thế lực phương nào, đồng thời ta cũng có thể gia nhập, hoặc là tổ chức cho mình một cái thế lực."
Sau khi tạm thời an toàn, Tô Bằng bắt đầu suy tư về tương lai.
Lúc trước, Tô Bằng không biết tiềm lực của cái trò chơi này, nhưng mà từ khi nghe Lý Mục nói qua cơ hội tiềm năng vô hạn của trò chơi Tử Vong Luân Hồi này, Tô Bằng cũng có chút động lòng.
Bởi vì trong trò chơi này có được thế lực của mình, hơn nữa tìm được người hoán đổi liền đã tương đương với việc có được một khoản tiền tài lớn. Mọi người đều biết, tiền tài cũng là một loại sức mạnh, khi nhiều tiền tới một trình độ nhất định, cho dù mục tiêu của người này là cái gì thì cũng đều so với những người khác dễ dàng đạt thành hơn.
Nếu như có thể từ trong trò chơi thu được một khoản tiền tài lớn, Tô Bằng có thể bảo đảm an toàn của mình ở bên ngoài, cũng có thể thông qua giao dịch cùng với tổ chức kia của hắn, hợp tác các loại. Thu được sức mạnh cùng với tin tức trong hiện thực, như vậy sau này cho dù là phát triển ở nước ngoài hay là trở lại đối phó với thế lực thù địch kia, đều là có sự trợ giúp.
Lần đầu tiên, Tô Bằng nghiêm túc tự hỏi, mình có nên học hỏi Lý Mục. Tổ chức cho mình một phòng làm việc...
Sau khi ăn xong thức ăn, Lý Mục tới một lần nữa, Tô Bằng đem máy chủ thả vào trong túi du lịch, để Lý Mục đi vào.
Lý Mục chẳng qua chỉ là tìm Tô Bằng hỏi một chút dự định sau khi đến châu Úc, Tô Bằng suy nghĩ một lát cũng chẳng giấu diếm gì, nói với Lý Mục:
“Lúc trước, trong công việc của ta ở quốc nội, có quen được hai người, bọn họ di dân đến châu Úc, ta muốn đi gặp bọn họ trước, xem có thể lấy được một thân phận hợp pháp hay không, sau đó còn có một buổi tụ hội đối với ta rất quan trọng, ta muốn đi một lần."
“Như vậy cũng tốt, sau khi chúng ta đến Sydney có thể sẽ phải tách ra, đến lúc đó liên lạc qua email nhé."
Lý Mục thấy Tô Bằng tạm thời quả thật chưa có suy nghĩ cùng đi với bọn họ, có chút tiếc nuối, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng đồng ý, Lý Mục cáo từ, tiễn bước Lý Mục xong, Tô Bằng tranh thủ thời gian ngủ một canh giờ.
Khi Tô Bằng thức dậy, nhìn thời gian, lấy ra máy chủ, đăng nhập vào trò chơi.
Sau khi tiến vào trong trò chơi, Tô Bằng đăng nhập ở trong khách phòng, sau khi đứng dậy hắn đẩy ra cửa sổ khách phòng, chỉ thấy bên ngoài ngoại trừ phương Đông có một tia mặt trời, phần lớn bầu trời vẫn còn là ánh đêm đen.
Có điều, dưới lầu ba người khách thương kia đã lên xe ngựa, chuẩn bị rời khỏi, mà còn bốn nhân vật võ lâm kia cũng cưỡi bốn con ngựa đi theo đoàn khách thương cùng nhau rời khỏi.
Tô Bằng không muốn đi cùng bọn họ, liền ở phòng mình tu hành nội công, đại khái hơn một canh giờ sau hắn mới xuống lầu.
Mang theo thịt bò cùng với một bầu rượu mua ở khách điếm này, Tô Bằng cưỡi ngựa của mình hướng đến Châu phủ Cống Châu mà đi.
Một ngày này, Tô Bằng bởi vì không muốn qua đêm ở tại thôn hoang vắng kia, nên đi hết tốc độ mà con ngựa có thể chịu được, toàn lực hành tẩu.
Trên đường xá, phần lớn là núi rừng hoang dã, không có gặp được thôn trấn gì, Tô Bằng một ngày ở trong trò chơi, buổi trưa vẫn thoát khỏi trò chơi ăn một số thức ăn, đến chạng vạng, lúc sắc trời bắt đầu tối, mới đi ra khỏi chỗ núi rừng này, nương nhờ ánh sáng mờ ảo hướng đến phương xa mà nhìn, hình như có một cánh đồng, tựa hồ có mấy thôn xóm.
Mấy cái thôn xóm này từ trên núi nhìn lại, đều cách nhau không xa, gần như liền cùng một chỗ, nhưng Tô Bằng tham khảo góc độ của mình biết rõ ba cái sơn thôn này cũng cách xa nhau ít nhất một cây số.
“Hôm nay không có tiết kiệm sức ngựa, đã phi hành tẩu, chỉ là trên đường gặp phải núi đá rớt xuống đường xá bị chặn lại, vất vả thật lâu mới tìm được một cái đường nhỏ khác để đi qua, chỉ đi được hơn trăm dặm, mà đây chẳng lẽ chính là thôn hoang vắng trong câu chuyện ma quái trong lời kể của tiểu nhị kia?"
Nương nhờ ánh chiều tàn còn sót lại, Tô Bằng nhìn về cánh đồng ở phương xa kia, trong lòng suy nghĩ.
Tô Bằng cũng không muốn nhiều chuyện, nhanh chóng thúc giục ngựa chạy, định mau chóng đi khỏi chỗ này.
Cái gọi là nhìn núi làm ngựa chết, khi Tô Bằng giục ngựa đi đến chỗ cánh đồng kia thì sắc trời đã hoàn toàn đen lại.
“Nơi này quả nhiên là một thôn hoang vắng."
Tiến vào khu vực này, Tô Bằng nhìn đồng ruộng bốn phía, còn có thể nhìn ra những bờ ruộng ngăn cách nhưng hình như đã thật lâu không có người gieo trồng, bên trong cỏ hoang dài ra, ruộng đồng bỏ hoang thành như vậy, tự nhiên là không có ai.
Mà phía trước không xa là một thôn xóm, nương nhờ ánh sáng nhạt trong bóng đêm thấy trong đó cũng là một mảnh xám xịt u tối.
Nhưng con đường này phải cắt ngang qua thôn, Tô Bằng mặc dù không tình nguyện lắm nhưng cũng đành phải đi qua cái thôn hoang vu này.
Có chút bất đắc dĩ, Tô Bằng giục ngựa đi đến thôn đó.
Lúc này thời gian trong trò chơi đại khái là hơn bảy giờ tối. Chẳng qua là trong trò chơi lúc này đã cuối mùa thu, trời mau tối sớm. Bây giờ không tiện đi tiếp được nữa.
“Chẳng lẽ thật sự phải ở lại một đêm chỗ thôn hoang vắng này sao?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, hắn cũng không phải quá để ý, mặc dù có truyền thuyết quỷ quái nhưng mà nếu mình trực tiếp logout. Vậy kia cũng không làm gì được hắn, chẳng qua là con ngựa này có chút không biết xử lí làm sao.
Trong lúc Tô Bằng đang suy tư có nên ở lại cái thôn hoang vắng này không, con ngựa hắn cưỡi kia đột nhiên ngửa đầu lên, trong miệng hí vang.
Tô Bằng thiếu chút nữa bị ngựa nhảy lên làm cho ngã xuống, hắn dùng lực trấn an ngựa lại, lại phát hiện con ngựa vàng này toàn thân có chút run rẩy, thở hổn hển giống như cực kỳ bất an.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong thôn này quả thật có cái gì không sạch sẽ sao?"
Trong lòng Tô Bằng căng thẳng một chút, nhìn lại trong thôn.
Chỉ là hôm nay cũng là mồng một, trên trời không có ánh trăng, bầu trời tối om, ngay cả ánh sao cũng không nhìn thấy. Tầm nhìn chung quanh cực thấp, Tô Bằng không có phát hiện được cái gì.
Tô Bằng nhìn về bốn phía, cũng chỉ có thể thấy trong phạm vi hơn hai mươi thôi, cũng không có phát hiện ra cái gì, Tô Bằng vừa định thở phào một hơi, nhưng mà đột nhiên trong lúc đó phía trước Tô Bằng chừng hai mươi mấy mét, có một thân ảnh màu đỏ đột nhiên xẹt qua!
“Ai!"
Tô Bằng nhìn thấy vậy, la lớn, ánh mắt nhìn về phía nơi đó.
Nhưng mà lúc nhìn kỹ lại, nơi này hình như không có cái gì cả.
Lúc này thân thể của Tô Bằng nhưng lại có chút rét run, bởi vì hắn vừa rồi có thể chắc chắn mình nhìn thấy một hồng sắc thân ảnh màu đỏ không biết từ nơi nào hiện lên, tốc độ cực nhanh, cơ hồ là bay vυ't qua, hơn nữa màu đỏ trong không trung kia giống như là tàn ảnh, gần như có thể nhìn xuyên qua.
“Có chút cổ quái..."
Tô Bằng bắt đầu cảnh giác, hắn khống chế ngựa, muốn đi về phía trước nhìn kỹ một chút.
Nhưng mà, con ngựa hắn đang cưỡi lại giống như cực kỳ không tình nguyện đi về phía trước, thân thể ngựa uốn éo vẫn bất động, giống như phía trước có cái gì đó rất khủng bố.
Tô Bằng nhíu mày, nhảy xuống ngựa, đang nghĩ ngợi có nên mặc kệ con ngựa còn mình đi về phía trước một đoạn xem sao không thì chợt nghe từ phương xa hình như có tiếng ngựa hí vang.
“Có người?'
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, lúc này trong thôn hoang vắng, trừ mình ra hình như còn có những người khác nữa.
Tiếng ngựa hý kia càng ngày càng gần, Tô Bằng mắt nhìn phía trước, chỉ thấy từ chỗ cửa thôn, có một con ngựa màu xám không có chở ai cả đang chạy đến.
Trên lưng con ngựa màu xám này không có bất kỳ người nào, nhưng mà ngựa này giống như bị sợ hãi, không ngừng hí vang, còn vừa chạy trốn vừa giãy dụa đầu, thân ngựa còn không ngừng run rẩy.
Chỉ thấy con ngựa này chạy đến trước mặt mình cách đó không xa, bỗng nhiên mất đà quỵ ngã trên mặt đất, sau đó co quắp hai cái liền bất động.
"Ư ~ hoắc hoắc!"
Ngay lúc này, con ngựa Tô Bằng đang cầm cương bỗng nhiên mãnh liệt xoay người, dây cương giãy thoát khỏi tay Tô Bằng, xoay người hướng ra phía ngoài thôn mà chạy đi.
“Súc sinh này!"
Tô Bằng thấy vậy, cảm giác bất đắc dĩ nhưng mà con ngựa kia chạy vô cùng nhanh, Tô Bằng cũng không muốn đuổi theo nó, liền không đi trông nom nó nữa.
Chẳng qua là nhìn con ngựa màu xám ngã lăn trước mặt, trong lòng Tô Bằng càng cảm thấy căng thẳng, chuyện này dấu hiệu càng ngày càng quái dị.
Đi về phía trước vài bước, Tô Bằng nhìn thoáng qua con ngựa màu xám này, lại sờ sờ lông bờm của nó.
Trong miệng của con ngựa này không ngừng sùi bọt mép, trên lông bờm đều là mồ hôi, sờ lại hơi lạnh, thân thể cứng còng, không giống như là vừa mới ngã lăn, mà giống như đã chết một thời gian ngắn hơn.
“Ngựa không giống như là bị mệt chết, ngược lại có vẻ như là bị kinh sợ mà chết, nghe nói có vài lúc tiếng hổ gầm có thể khiến ngựa bị hù chết, trong thôn này có cái gì đó khủng bố vậy sao?"
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, vào lúc này, hắn đột nhiên cảm giác bên trái thân thể của mình có cái gì đó không đúng.
“Thân thể bên này sao lại lạnh như vậy?"
Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, đột nhiên trong lúc này hắn cảm giác bên trái thân thể của mình, dường như có cái gì đó lạnh buốt phun khí vào trên cổ mình!
"Đó là cái gì vậy?"
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhưng mà lúc này vừa nhìn thấy lại làm cho trái tim Tô Bằng đột nhiên nhảy dựng lên.
Chỉ thấy một khuôn mặt xám xịt bẩn thỉu, không có hơi thở của sự sống đột nhiên xuất hiện ở bên trái mình, ánh mắt đang nhìn mình, trong nháy mắt lại đột nhiên biến mất...