“Tin nhắn Lưu Phong trả lời bạn: Mẹ nó, ta tin ngươi một lần, nếu như dám đùa giỡn ta, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi! Còn nữa, mười vạn kia đừng mong lấy về!”
Sau đó, đối phương không có gửi tin nhắn nữa.
Tô Bằng cầm điện thoại di dộng, nhanh chóng cắt đổi mặt biên camera, chỉ thấy, quả nhiên, ở trong hành lang khu ký túc xá, cánh cửa của một căn phòng đột nhiên mở ra, sau đó, một người bước ra ngoài.
Người này, chính là Lưu Phong!
“Có một nhược điểm lồ lộ, thật sự dễ dàng khống chế rồi...”
Tô Bằng nhìn thấy Lưu Phong bước ra khỏi căn phòng, trong miệng thì thầm tự nói gì đó.
Hắn lúc trước, đã từng xâm nhập máy tính của Lưu Phong, biết Lưu Phong có một thói quen, vào lúc buổi tối, có đôi khi rất thích chat sεメ.
Bởi vì Lưu Phong muốn trả tiền cho cô gái kia qua mạng, cho nên Tô Bằng biết được tài khoản ngân hàng của hắn, Tô Bằng vốn định cất giữ tin tức này, nhưng thật không ngờ rằng hiện tại không cần dùng nữa rồi.
Lưu Phong này, quả nhiên vì tiền, có thể làm mọi việc... Bản thân bỏ ra mười vạn cũng thôi đi, thật không ngờ hắn quả thật ngoan ngoãn nghe lời đi đến nhà vệ sinh của khu phòng làm việc.
Tô Bằng trong ý nghĩ không ngừng tự hỏi, vốn dĩ, Lưu Phong này, làm sao để lợi dụng, mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.
Nhìn Lưu Phong trong camera, đi tới nhà vệ sinh khu phòng làm việc, bước vào, Tô Bằng hít sâu một hơi, nếu như là Lưu Phong đυ.ng phải đám người Lôi Minh, bọn người Lôi Minh có khi nào lại diệt khẩu lần nữa không?
Tô Bằng cảm giác khả năng này không cao, bởi vì Tôn Thế Giai biết mình cũng ở trong khu phòng làm việc, hắn không dám khẳng định khi nào mình sẽ ra ngoài, thậm chí có đi vệ sinh hay không, như vậy nếu diệt khẩu Lưu Phong, như vậy đối mặt với nguy hiểm gấp hai, thậm chí gấp ba lần, nếu Lôi Minh cùng Tôn Thế Giai còn có lý trí, sẽ không làm như vậy.
Khả năng lớn nhất, là hai người mang đồng nghiệp tổ Ám Kiêu bị đánh ngất, giấu vào chỗ nào đó trong nhà vệ sinh.
Quả nhiên, chưa đến hai phút, Lưu Phong ra khỏi nhà vệ sinh khu phòng làm việc, dường như không phát hiện có gì khác thường, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, không biết đang nói cái gì.
Tô Bằng hít sâu một hơi, chờ Lưu Phong trở lại phòng của mình.
Một phút sau, Lưu Phong quay về phòng mình, QQ di động Tô Bằng không lâu sau truyền đến tin nhắn:
“Lưu Phong trả lời bạn: Con mẹ nó, ngươi còn muốn ta làm sao nữa?”
“Ba mươi giây sau mười vạn sẽ được chuyển vào tài khoản, xem điện thoại chờ tin tức đi.”
Tô Bằng gửi tin nhắn xong, sau đó, lại nhanh chóng chuyển mười vạn vào trong tài khoản của Lưu Phong.
“Lưu Phong trả lời tin nhắn của bạn: Mẹ nó, ngươi thật sự chuyển sao? Ngươi không phải là người chơi? Ngươi có mục đích gì? Không không cho ta những hai mươi vạn?”
“Đây chỉ là kiểm tra mà thôi, ngươi đã hoàn thành kiểm tra ban đầu, không được tắt máy tính, đợi tin tức tiếp theo đi.”
Tô Bằng gửi tin nhắn, ava QQ Lưu Phong không ngừng nhấp nháy, gửi đến một loạt tin nhắn, nhưng Tô Bằng cũng không nhìn lại.
“Hai mươi vạn đã ném đi rồi... Cho dù ta cũng có chút xót ruột, có điều, nếu đã vung ra, thì phải có chút giá trị của nó... Giá trị của Lưu Phong ở chỗ, chính là một con cờ có ích, cho dù ta rời khỏi công ty, ở đây sắp đặt một con cờ như vậy, cũng vô cùng có lợi, hai mươi triêu này, xem như là đầu tư bước đầu.”
Nhìn thấy Lưu Phong nhìn thấy tiền, không ngờ nghe lời như thế, trong lòng Tô Bằng âm thầm suy nghĩ, người này, có lẽ còn có thể ép ra được chút lợi ích khác.
Dù sao so với hai mươi vạn, máy chủ trò chơi mình sắp có được, chí ít cũng phải có giá trị năm trăm vạn nhân dân tệ.
Sau đó, Tô Bằng chuyển đổi màn hình điện thoại sang camera, tiếp tục theo dõi nhà vệ sinh phòng làm việc.
Chỉ thấy sau sáu bảy phút, Tôn Thế Giai bước ra đầu tiên, nhìn bốn phía xung qunah, thấy dường như không có người, sau đó đi ra, nhanh chân đi đến góc ngoặt hành lang phía trước.
Sau đó, Lôi Minh xuất hiện trong camera, hắn thò người ra thăm dò trước tiên, thấy Tôn Thế Giai ra hiệu không có người, sau đó, bất chợt vác theo một người, từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Trên lưng hắn, chính thành viên tổ Ám Kiêu trước đó hắn muốn bóp chết.
Tôn Thế Giai, mở đường ở phía trước, Lôi Minh vác theo một người, dường như lại hết sức thoải mái, nhanh chóng lao ra đi đến phòng log in làm việc của người mới.
Sau đó, Tôn Thế Giai dùng card cửa, mở cửa phòng log in của người mới.
Người Lôi Minh vác trên lưng không biết sống chết thế nào, đi vào trong phòng log in người mới.
Tô Bằng nhanh chóng chuyển màn hình vào trong phòng log in người mới, chỉ thấy Lôi Minh đem người đang vác kia thả xuống, người này thân thể xụi lơ, cũng không biết có phải đã chết hay không, còn Lôi Minh, nhanh chóng từ trên người lấy ra một sợi dây thừng, quấn quanh cổ người tổ Ám Kiêu kia, giống như vẫn muốn tiếp tục siết chết hắn.
Nhưng mà lúc này, Tôn Thế Giai đột nhiên đi tới, kéo Lôi Minh ra, sau đó, trên hình ảnh, dường như Lôi Minh và Tôn Thế Giai đang thấp giọng tranh chấp với nhau.
Lông mày Tô Bằng khẽ nhướng lên, xem ra, Tôn Thế Giai dù sao vẫn chưa mất hết lương tâm, hắn có lẽ là không đồng ý gϊếŧ chết người vô tội này.
“Xem thử kết quả như thế nào.”
Nhìn hình ảnh trong camera, cuối cùng, Tôn Thế Giai dường như thuyết phục được Lôi Minh, Lôi Minh gật đầu, sau đó, lấy dây thừng trên cổ thành viên tổ Ám Kiêu xuống.
Cuối cùng, Lôi Minh từ trong ngực mình, lấy ra thứ gì đó giống như bình sắt, vẩy hai cái lên người nằm trên đất kia, sau đó dùng dây thừng kia, trói hắn lại, đồng thời dùng vải bịt kín miệng hắn.
Nhìn thấy như vậy, Tô Bằng xem như thả lỏng được một hơi... Nếu như đã trói người này lại, thì tạm thời, người này cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng.
Sau đó, Tôn Thế Giai cùng Lôi Minh, trước sau rời khỏi phòng log in của người mới, nhưng cũng không đi về nhà vệ sinh phòng làm việc, mà lại trở về ký túc xá, mỗi người tự đi vào phòng của mình.
“Sau khi bọn họ từ nhà vệ sinh phòng làm việc đi ra, hai cái balo trên người, hình như đều trống rỗng?”
Tô Bằng để ý, balo trên người hai người bọn họ, đều đã trống rỗng.
“Nói như vậy, suy đoán của ta chắc hẳn chính xác... Bọn họ thật sự lợi dụng đường đổ rác, ném những máy chủ thật sự xuống bên dưới, sau đó đợi đồng bọn công ty xử lý rác thải lấy về!”
Lúc này, trong lòng Tô Bằng xác định điểm này.
Tô Bằng lẳng lặng chờ đợi, qua mười phút, hai người Tôn Thế Giai và Lôi Minh, vẫn không ra khỏi phòng mình.
Cảm thấy lúc này thời cơ đã đến rồi, Tô Bằng đi ra khỏi phòng log in tổ Ám Kiêu, đi đến nhà vệ sinh phòng làm việc.
Bước vào nhà vệ sinh, Tô Bằng ở trong nhà vệ sinh, lần lượt tìm kiếm một hồi, vẫn không thấy nơi có thể cất giấu máy chủ trò chơi thật sự kia.
“Có lẽ đã vứt đi rồi.”
Xác định điểm này, Tô Bằng mở di dộng, nhấn phím gọi cho Tô Huy.
“Chú Huy, thả chiếc xe đổ rác đi vào khu vực phong tỏa, biển số của xe đổi rác kia là...”
Tô Bằng gọi điện cho chú họ Tô Huy của mình.
Sau khi trò chuyện với Tô Huy, Tô Bằng lại gọi điện cho Lương Hổ.
“Lương Hổ, làm theo những gì ta căn dặn trước đó, đừng quên, là đường đổ rác tòa A lầu 5...”
Sau khi gọi xong hai cuộc điện thoại, Tô Bằng lại điều chỉnh đến camera phòng làm việc Thời Thiên Quân.
Camera phòng làm việc Thời Thiên Quân, vẫn giữ ở trạng thái khóa. Tô Bằng biết đây là là bọn người Lôi Minh động tay động chân từ xa, dù sao bọn họ không khẳng định mình có phải đã rời khỏi phòng log in tổ Ám Kiêu hay không.
Tô Bằng nhanh chóng từ nhà vệ sinh phòng làm việc đi ra ngoài, trở về khu ký túc xá, sau đó đi vào phòng của mình.
Sau khi vào trong phòng, Tô Bằng cắm sạc điện thoại, tiếp tục theo dõi tình hình trong camera.
Đại khái sau mười lăm phút, camera trong công ty đột nhiên giật mạnh một hồi, khôi phục trạng thái bình thường.
Ngoại trừ camera phòng log in người mới, vẫn duy trì trạng thái khóa, những nơi khác đều đã khôi phục bình thường.
“Kết thúc rồi sao...”
Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, trong lòng vẫn như trước có chút lo lắng, không biết Lương Hổ có thể dựa theo căn dặn của mình, hoàn thành nhiệm vụ không.
Cứ như vậy, Tô Bằng vẫn theo dõi camera đến bốn năm giờ sáng, rốt cuộc, đã có không ít đồng nghiệp sáng sớm, hoạt động trong phạm vi công ty.
Còn Tô Bằng, cũng nhận được điện thoại của Lương Hổ.
“Đại ca, những gì ngươi nói ta đã làm cả rồi. Xe đỗ ở nhà xe chỗ này sao?”
“Phải, tạm thời ngươi không cần vội vàng, về nhà trước đã, lúc có việc ta sẽ gọi ngươi.”
Tô Bằng nhận điện thoại của Lương Hổ, nói với hắn, sau khi xác nhận tất cả đều hoàn thành theo như kế hoạch, Tô Bằng cúp máy.
Lúc này, trong hành lang công ty, đã có không ít người, Tô Bằng xác nhận, Lôi Minh và Tôn Thế Giai đã không còn thời cơ gϊếŧ người, trong lòng mới yên tâm.
Đóng lại hệ thống xâm nhập theo dõi máy tính Thời Thiên Quân, Tô Bằng từ trên máy tính của đồng nghiệp thức đêm cày AV khác, có được video tối qua mình thu được, cop vào trong usb.
Mặt khác, Tô Bằng nhanh chóng thu dọn tất cả đồ vật quan trọng mình cho rằng cần mang đi, xác định không bỏ sót, toàn bộ bỏ vào trong mỗi túi trên người, laptop phòng mình, Tô Bằng cũng xử lý xong xuôi mọi dấu vết, hơn nữa không để lại dấu vết cho những máy khác của công ty xâm nhập máy tính, để lại cửa ngầm cho mạng lưới bên ngoài.
Xong xuôi mọi việc, Tô Bằng lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện, QQ trên di động của mình, vẫn không ngừng nhấp nháy.
“Còn muốn ta làm gì nữa?”
“Còn muốn ta làm cái gì nữa hả?”
“Ngươi chết rồi sao?”
“Ngươi rốt cuộc là đang làm gì? Có phải là gián điệp thương mại không?”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Con mẹ nó, ngươi, bảo ông đây đợi, còn ngươi lại ra ngoài nói chuyện sao!”
“Không nói lời nào thì cút đi, ông đây đi ngủ, mẹ nó.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“...”
“...”
Ava QQ của Lưu Phong, không ngừng nhấp nháy, hắn không biết đã gửi bao nhiêu tin rác, Tô Bằng lướt nhìn, không có gì có giá trị.
Chỉ là, Lưu Phong này, nói là không thèm để ý đến mình, nhưng mà mười giấy trước, vẫn gửi một tin nhắn cho mình, rõ ràng cho thấy đối với mình, hoặc là tiền của mình vẫn rất quan tâm.
“Kiểm tra tạm thời đến đây, ta có thể tiết lộ một chút, chúng ta là tổ chức hùng mạnh, bằng không cũng sẽ không tìm được tài khoản và tin tức cá nhân của ngươi, việc ngươi cần làm chính là, tạm thời ẩn nấp trong công ty Thiên Nhất, chờ đợi liên lạc của chúng ta. Nhớ kỹ, ngươi đã tiếp nhận công việc của chúng ta rồi, tổ chức của chúng ta coi trọng tin tức của ngươi, sẽ mua tin tức có giá trị ngươi cung cấp. Dãy số liên lạc này không được vứt bỏ, chúng ta sẽ thông qua dãy số này, tiến hành hợp tác với ngươi trong thời gian dài. Tin tức = tiền tài, phong cách làm việc của tổ chức chúng ta ngươi chắc hẳn biết rồi, mong chờ lần hợp tác tiếp theo với ngươi. Tạm biệt.”
Khóe miệng Tô Bằng khẽ nhếch lên, sau khi gửi cho Lưu Phong tin nhắn này, liền mở cửa, ra khỏi phòng...