Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 96: Vết thương ngầm

“Ngài chính là danh y Lục Tam Bình Lục tiên sinh sao?”

Tô Bằng nhìn thấy trung niên nam nhân cằm để chòm râu dê ngắn ngủn, trong tay còn cầm một quyển sách nói, diện mạo người này trời sinh nghiêm túc, trán rộng mặt vuông, nhìn bộ dạng có vẻ khá nghiêm túc.

“Ồ? Ngươi tìm Lục Tam Bình có chuyện gì?”

Người này hơi nheo mắt lại, không đáp mà hỏi lại, hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng mỉm cười, khứu giác hắn nhạy bén, vừa vào nhà đã ngửi thấy trên người người này có một mùi vị giống như Formalin, mơ hồ còn có mùi máu tanh, theo trong miêu tả của Tạ An biết được, người này dường như có một chút bản lĩnh giải phẫu ngoại khoa, lại thêm thích chơi đùa thi thể, có lẽ từ nơi nào đó đạt được một chút truyền thừa của nước khác, tìm được thứ gì đó tương tự Formalin, khi người này nghe thấy Tô Bằng nhắc đến Lục Tam Bình, ánh mắt bất động, hơn nữa hơi ngẩng cằm, từ trong đủ mọi chi tiết, Tô Bằng đã nhìn ra hắn chính là Sát Nhân Danh Y, chỉ là người này tính cách có thể cẩn thận, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới dùng câu hỏi này hỏi lại mình.

Tô Bằng cũng không vạch trần, chắp tay nói:

“Tại hạ là Tô Bằng Hắc Thủy quân quận Giang Ninh, nghe bằng hữu nói thành chủ đại nhân mời danh y Lục Tam Bình Lục tiên sinh đến quận Giang Ninh, đúng lúc Tô mỗ có bệnh trong người, tìm danh y khắp nơi nhưng không thể được, bèn lỗ mãng từ chỗ bằng hữu hỏi thăm chỗ ở của Lục tiên sinh, tìm đến thỉnh cầu Lục tiên sinh cứu chữa.”

“Vậy sao...”

Nam nhân râu dê trước mặt Tô Bằng kia cũng không nói ra thân phận của mình, trầm ngâm nói:

“Tin tức Lục Tam Bình đến quận Giang Ninh có lẽ chưa rò rỉ quá nhiều, người biết nơi hắn ở cũng chỉ mấy người trong phủ thành chủ, ngươi nói từ chỗ bằng hữu của ngươi có được tin tức này, thành chủ đại nhân quản thuộc hạ rất nghiêm, nếu hắn đã dám nói với ngươi, chắc hẳn không thể nào là hạ nhân... Bằng hữu của ngươi, là công tử hay là tiểu thư phủ thành chủ?”

Tô Bằng nghe vậy, không khỏi nhíu mày, người này đến bây giờ vẫn chưa thừa nhận mình là Lục Tam Bình, ngược lại dò hỏi mình đến đây, Tô Bằng thả lỏng hai tay, nói:

“Xin lỗi, bằng hữu của ta nếu lén nói cho tại hạ tin tức, Tô mỗ tất nhiên không tiện nói cho ngài biết hắn là ai, có điều tiên sinh ngài ở trong phòng của Lục đại phu, lại dò hỏi Tô mỗ nhiều vấn đề như vậy, không biết tiên sinh là ai?”

“Ha... Tiểu tử đừng bực mình, mặc dù ta không phải Lục Tam Bình, nhưng cũng có bản lĩnh khám bệnh, ta thấy sắc mặt tiểu huynh đệ thoạt nhìn giống như hồng hào, nhưng ấn đường mơ hồ lại có hắc tuyến, giọng nói lại có chút đắng chát, có phải là... đã trúng độc có hay không, đồng thời cũng đã bị nội thương, hoặc là cả hai đều có?”

Người này tường tận xem xét mặt mày Tô Bằng, hỏi Tô Bằng.

“Các hạ đúng là tuệ nhãn như đuốc!”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi khen lớn một tiếng, người này trước mắt mặc dù ra sức phủ nhận mình là Lục Tam Bình, nhưng phần y thuật này, đã bán đứng hắn rồi.

“Ha ha... Tiểu tử, ta xem sắc mặt của ngươi, chắc hẳn dùng loại thuốc nào đó để ức chế độc tố, chắc hẳn do cao thủ điều chế, áp chế độc tố của ngươi... Bản thân ngươi có lẽ cũng tu hành nội công bá đạo, cho nên ở hai bên đường hắc tuyến giữa ấn đường kia, lại có hai đường màu hồng xanh loáng thoáng áp chế, ta suy đoán chính xác chứ?”

Tô Bằng nghe thế, cảm giác người trước mắt này khoan nói những điểm khác, chỉ riêng nhãn lực cũng đủ khiến hắn cảm thấy lợi hại!

“Tiên sinh giống như thần nhân vậy!”

Tô Bằng trước kia đọc trong tiểu thuyết xuất hiện câu này, cảm thấy rất có ý nghĩa, không ngờ hôm nay lại dùng đến, hắn nói:

“Kính mong Lục tiên sinh khám bệnh giúp ta, trừ tận gốc căn bệnh này!”

“Ta đã nói rồi... Ta không phải là Lục Tam Bình, hơn nữa độc thương của ngươi tuy rằng nghiêm trọng, nhưng đã được khống chế... Nhưng mà ngoài ra dường như vẫn còn vết thương ngầm, ngươi không kiêng kỵ ta lại gần chẩn đoán cho ngươi chứ?”

Người này nói, Tô Bằng cảm thấy có chút kỳ lạ, gương mặt người này nhìn vẻ như rất cứng nhắc, ngữ khí lại tương đối nhẹ nhàng, không chút phù hợp với gương mặt, nhưng cũng không nghĩ nhiều nói:

“Tiên sinh mời bắt mạch.”

Nói xong, hắn vươn tay ra, đưa cho người này.

Người này đưa tay, sờ lên mạch môn Tô Bằng, qua sau nửa ngày, hắn buông ngón tay ra, chỉ giở mí mắt Tô Bằng, trên mặt vẫn là biểu tình cứng nhắc không thay đổi, nhưng giọng điệu lại chăm chú rất nhiều, nói:

“Đúng là kỳ lạ, ngươi làm sao mà sống được đến hôm nay?”

“Sao vậy?”

Tô Bằng nghe thế, cảm thấy nghi hoặc, hỏi:

“Tiên sinh phát hiện được điều gì?”

Người này nghe vậy, dùng tay vuốt râu, nói:

“Mạch tượng của ngươi vô cùng kỳ quái, đại phu bình thường không thể nhìn ra nổi, cũng may ta cũng không phải người bình thường... Ta xem mạch tượng của ngươi, Tam Tiêu Kinh hỗn loạn, tim thận gần như khô cạn, ngũ tạng tổn thương, lại nhìn trong mắt ngươi, giống như bùn đất bị tổn thương, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nhưng hết lần này tới lần khác sức sống dồi dào, đều là dựa vào một hơi dương khí, nếu như là người bình thường có mạch tượng như ngươi, chắc chắn ngày ngày đêm đêm không thể vào giấc ngủ, không quá bảy ngày sẽ suy kiệt mà chết, ta thấy ngươi mắc phải căn bệnh này khoảng chừng mấy chục năm rồi, tại sao hiện tại vẫn có thể nhảy nhót sống đến ngày hôm nay?”

Tô Bằng nghe thế, lại không khác gì sấm sét giữa trời quang!

Theo những gì hắn nói... Không phải là tình huống của bản thân trong hiện thực sao?

Chứng bệnh của bản thân trong hiện thực, người này cũng có thể nhìn ra được? Phải biết rằng, đây chỉ là ở trong trò chơi mà thôi!

Tô Bằng kiềm chế tinh thần chấn động, chắp tay cung kính nói với người này:

“Tiên sinh, nếu ngươi đã chẩn đoán ra được, có thể nhìn ra, chứng bệnh này đối với ta mà nói, có ảnh hưởng gì không?”

“Ảnh hưởng nhất định là có... Mặc dù ngươi sức sống dồi dào, toàn thân tràn ngập dương khí khác thường, duy trì mạng sống của ngươi, nhưng dù sao cơ quan nội tạng làm việc lâu dài, tiêu hao quá mức, không quá ba năm, ngươi thoạt nhìn có thể hết sức tốt đẹp, nhưng có một ngày sáng sớm thức dậy sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”

Nam nhân gương mặt cứng nhắc để chòm râu dê ngắn ngủn này nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe vậy, chỉ cảm giác sau lưng mình mồ hôi lạnh chảy ròng...

Nhưng cho dù tình huống của mình trong hiện thực phản ứng thế nào trong trò chơi, người trước mắt này chẩn đoán quá mức chính xác, mười lời trúng chín, cũng không phải lời lẽ hoang đường.

Tô Bằng tự hỏi, bản thân cũng không sợ chết, nhưng ít ra muốn chết có ý nghĩa, mình còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành, chưa kết hôn, chưa có gia đình, chưa có con cái, chưa thưởng thức đồ ngon rượu ngon nhiều hơn, phần lớn những nơi trên thế giới này vẫn chưa đi qua, làm sao có thể chết đi như thế được?

“Tiên sinh, ta có cách cứu chữa không?”

Tô Bằng sắp xếp lại tâm tình, hỏi người kia.

“Quái bệnh này của ngươi, đáng lẽ đã chết từ sớm, nhưng hết lần này tới lần khác sống đến bây giờ, đó chính là mạng chưa đến đường cùng, khẳng định đường sống cho ngươi, chỉ là bây giờ ta có chút việc gấp, lập tức phải rời khỏi đây, không thể khám chữa kỹ càng cho ngươi... Như vậy đi, ba ngày sau, ngoài năm mươi dặm hướng đông quận Giang Ninh, có một ngôi miếu hoang, giờ Dậu canh ba ban đêm, ta ở đó gặp ngươi, đến lúc đó ta chắc chắn chữa bệnh cho ngươi, nhưng hãy nhớ, không được nói cho người khác biết giao hẹn của ta và ngươi.”

Người này nói, nói xong chắp tay, không ngờ đẩy cửa bỏ đi.

Tô Bằng nhìn hắn rời đi, trong lòng phập phồng, mặc kệ thân thể của mình bởi vì nguyên lý nào lại lẫn lộn vào trong trò chơi, nhưng những gì người này nói, có lẽ không sai.

Bản thân Tô Bằng cũng khó hiểu, thân thể của mình, tại sao một ngày đều chỉ cần ngủ một giờ, hiện tại xem ra, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

“Ba ngày sau, cho dù như thế nào, cũng phải đến đó gặp hắn một lần.”

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ.

Vào chính lúc này, Tô Bằng nhớ tới, mình tới tìm Lục Tam Bình, người nọ tự xưng không phải là Lục Tam Bình, vậy Lục Tam Bình ở đâu?

Nghĩ tới đây, Tô Bằng nhìn lên trên lầu, hắn theo cầu thang, chậm rãi đi lên, vừa đi vừa nói:

“Lục tiên sinh có ở đây chứ?”

Bước lên mấy bậc tam cấp, Tô Bằng chợt phát hiện có chút không đúng, trên lầu dường như mơ hồ truyền đến âm thanh 'tí tách, tí tách' giống như tiếng nước nhỏ, ngoài ra còn có mùi vị máu tanh, lượn lờ trên lầu.

Tô Bằng lập tức cảnh giác, hắn rút ra bội kiếm từ phía sau, sau đó vài bước đi lên lầu, chợt phát hiện, trên lầu, một người mặc áo bào màu lam, đã ngã xuống trong vũng máu!

“Chết người rồi?”

Tô Bằng trong lòng căng thẳng, hắn bước lên trên lầu, cẩn thận đi đến trước mặt thi thể, khẽ lật thân thể người kia ra, nhìn thấy gương mặt người ngã gục trong vũng máu kia.

Vừa nhìn, lại khiến cho Tô Bằng hít một hơi khí lạnh...

Khuôn mặt người này, không ngờ cùng với người tự xưng không phải là Lục Tam Bình vừa mới bỏ đi kia, giống nhau như đúc!

Khi Tô Bằng vẫn còn đang hoảng loạn, đột nhiên trong sân, truyền đến tiếng áo giáp va chạm giống như quân sĩ chạy đến.

Một tiếng hét to vang lên dưới lầu:

“Ta chính là thủ lĩnh cấm vệ phủ thành chủ Cát Ninh, phụng mệnh của thành chủ, truy bắt lang băm gϊếŧ người Lục Tam Bình!”