Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 243: Thái thái cho gọi

Gò má Bạch Chỉ Hàn thoáng cái nổi lên hai áng mây hồng, chốc lát đã bình đạm như thường, đứng dậy đi tới góc phòng lấy ra một cái bô sơn đỏ, đặt ở bên giường, cúi người xuống đỡ Tả Thiếu Dương dậy.

Tả Thiếu Dương một tay đỡ tường, một chân co, lúng túng bảo:

- Cô ra ngoài đi, xong rồi ta sẽ gọi.

Không ngờ một vết thương nảy sinh lại ra nhiều vấn đề rắc rối như thế.

Bạch Chỉ Hàn nén xấu hổ nói:

- Một mình thiếu gia... Có làm được không, nô tỳ nhắm mắt là được.

Tả Thiếu Dương thấy mũi nong nóng, không biết có máu chảy ra không, khi một cô gái đẹp tựa thiên tiên nói ra câu như thế mà ngươi còn nhịn nổi thì không phải là nam nhân nữa, cố kìm nén dụ hoặc kinh người này, gian nan nuốt nuốt bọt, lắc đầu nói với sự dối trá lớn nhất cuộc đời:

- Không cần, cô cứ ra ngoài đi.

Bạch Chỉ Hàn cẩn thận buông tay ra, đi lấy quải trượng đặt dưới nách y, lùi về sau hai bước, thấy Tả Thiếu Dương không ngã được mới lui ra khỏi phòng.

Tả Thiếu Dương thở phào, đi một bãi tướng nửa cái bô, gọi:

- Xong rồi.

Ngoài cửa đáp lời, Bạch Chỉ Hàn đi vào, đỡ y nằm xuống giường, đắp chăn lên, sau đó mang bô đi đổ.

Tả Thiếu Dương nhắm mắt lại, tự hào về sự kiên quyết vừa rồi của mình, có trời chứng giám, y phải dùng nghị lực siêu cường mới kháng cự lại được, dưới tình huống như vậy rất dễ bị hủ bại sa đọa, mình và Miêu Bội Lan đã có tiếp xúc da thịt, y cũng hiểu với cô gái thời đại này điều đó ý nghĩa thế nào, mình phải đối đãi với nàng thật tốt, không thể tơ tưởng linh tĩnh nữa.

Nghĩ tới Miêu Bội Lan, Tả Thiếu Dương thấy lòng ấm áp:

- Chỉ Nhi, phiền cô đi gọi Bội Lan cho ta, ta có lời muốn nói với muội ấy.

- Ừm.

Bạch Chỉ Hàn đặt cái áo xuống, đi ra ngoài, chốc lát sau quay lại nói:

- Bội Lan bảo nô tỷ hỏi thiếu gia có chuyện gì?

Tiểu nha đầu xấu hổ tránh mặt mình đây mà, Tả Thiếu Dương không khỏi buồn cười:

- Cô cứ bảo ta có lời này phải nói trước mặt muội ấy mới được.

Bạch Chỉ Hàn lại ra ngoài, lần này thành công gọi được Miêu Bội Lan tới, có điều thẹn thò nấp sau lưng Bạch Chỉ Hàn, mặt không dám ngẩng lên, đứng ở gần cửa chỉ chực bỏ chạy:

- Tả đại ca, huynh gọi muội có chuyện gì?

Không cần ai phải bảo, Bạch Chỉ Hàn tự thấy mình không nên ở lại chỗ này, cửa chỉ đóng cạch nhẹ một cái mà làm Miêu Bội Lan giật này mình.

Tả Thiếu Dương vỗ vỗ bên dường, nhẹ nhàng nói:

- Lan Nhi, muội lại đây đi.

Miêu Bội Lan lắc đầu, mặt như có lửa đốt, quẫn bách nói:

- Tả đại ca, muội đang bận, nếu không có việc gì thì muội đi đây.

Nói xong xoay người mở cửa.

- Ái da.

Tả Thiếu Dương ôm ngực kêu lớn, Miêu Bội Lan nghe thấy y kêu thảm thì giật này mình, vội vàng chạy lại:

- Huynh làm sao? Có phải vết thương lại đau không?

Vậy mà cũng có tác dụng, nha đầu này ngây thơ tới đáng yêu, Tả Thiếu Dương không bỏ lỡ cơ hội, vươn tay ra kéo một cái, Miêu Bội Lan ngã vào lòng y.

Với sức lực của Miêu Bội Lan, đừng nói tình trạng mất máu quá độ này, cho dù là là lúc có khỏe nhất, chỉ cần nàng ghìm chân đứng tấn, đừng học y có thể làm nàng nhúc nhích mảy may, nhưng sợ y vận động mạnh đυ.ng tới vết thương, mới khiến Tả Thiếu Dương được đắc ý, có điều nàng vẫn kịp phản ứng, hai tay chống lên giường, tránh chạm vào y.

Tả Thiếu Dương biết chậm trễ sẽ khiến nha đầu này thoát mất, vòng tay ôm lấy eo nàng, một tay còn đặt lên bờ mông tròn lẳn xoa nhẹ, Miêu Bội Lan mất đi sức đề kháng, nhũn người, run giọng nói:

- Tả đại ca, đừng...

- Muội không nhớ ta sao?

Nhiều điều không cần ai dạy cũng biết, như chuyện nam nữ hôn nhau vậy, Miêu Bội Lan sau khi trở về trấn tĩnh lại, mỗi lần nghĩ tới lúc đó là xấu hổ vô cùng, nhưng cũng thích, cũng hạnh phúc. Giờ Tả Thiếu Dương ôm trong lòng, ngượng ngùng không dám nói ra, song hai mắt khép lại thay cho câu trả lời.

Tả Thiếu Dương mừng rỡ, nhìn hai cánh môi mọng ướt đó, muốn hôn, nhưng môi y sưng húp như thế, đυ.ng chút là đau, hôn thế nào?

Miêu Bội Lan đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, he hé mắt nhìn, thấy Tả Thiếu Dương mặt tiu ngỉu tiếc nuối, nhìn hai cái môi biến dạng của y hiểu ngay, vươn tay ôm lấy cổ y, đưa đầu tới khe khẽ chạm lên môi y một cái, sợ y đau.

Hành động của nàng chẳng an ủi được mà còn đổ dầu vào lửa, Tả Thiếu Dương bất chấp ấn môi tới, hậu quả hành động liều lĩnh này là một cơn đau kéo tới tận óc làm y kêu lên, lần này là đau thật.

Miêu Bội Lan hoảng hốt rụt đầu lại:

- Ca, làm sao, đau không?

Tả Thiếu Dương nghe nàng đổi xưng hô Tả đại ca thành "ca", hoan hỏ lắc đầu:

- Không sao.

Kéo nàng tới muốn hôn, Miêu Bội Lan đã quay đầu đi, không chịu chiều ý y.

- Lan Nhi, không muốn ta hôn sao?

Miêu Bội Lan liếc nhanh y một cái, thẹn thùng nói:

- Đợi huynh khỏe rồi... cho huynh..

Tả Thiếu Dương sao đợi được tới lúc đó, nóng người lên:

- Vậy cho ta sờ.

Ma trảo không mời đã tới mép áo của nàng.

Miêu Bội Lan hết hồn giữ tay y lại:

- Đừng... Cửa chưa đóng đâu.

- Ta mặc kệ.

Tả Thiếu Dương dễ dàng thoát được bàn tay không kiên định lắm của Miêu Bội Lan, vừa rồi y bị Bạch Chỉ Hàn khơi lên du͙© vọиɠ, bây giờ có một thân thể mềm mại trong lòng, làm sao kìm nén được, nhất là mặt cả Miêu Bội Lan kề vào vai, không ngừng phả hơi thở thơm tho vào mặt, lại càng nóng rang, ngón tay lách qua mét áp, tiếp xúc với da thịt nàng, Miêu Bội Lan run rẩy, tay lướt qua rốn nhỏ, từng chút từng chút nhích lên trên, nhưng y phải thất vọng rồi, thứ y chạm vào lại là tấm vài dày bó ngực của nàng

Tả Thiếu Dương còn đang do dự không biết có nên đánh liều cởi nó ra hay không thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Miêu Bội Lan như mèo nhỏ bị dẫm phải đuổi, nhảy bật dậy, quay đầu nhìn thấy cửa vẫn đóng im mới thở phào, vừa rồi tưởng hồn vía cũng bay mất, vừa giận vừa thẹn lườm Tả Thiếu Dương một cái.

Bị động tác quá mạnh của Miêu Bội Lan làm đυ.ng tới vết thương, đau điếng, nhưng trách ai được chứ, Tả Thiếu Dương nhịn đau làm mặt quỷ với nàng, hỏi:

- Ai đấy.

- Là nô tỳ, thái thái có lời muốn nói.

Miêu Bội Lan chạy nhanh ra cửa, còn chột dạ chỉnh lại y phục, mới mở cửa ra.

Bạch Chỉ Hàn đứng cách cửa một bước chân, nói:

- Thái thái bảo, nếu Bội Lan rảnh sang giúp một tay.

- Được, muội đi ngay.

Miêu Bội Lan nói xong đi như gió:

Miêu Bội Lan sợ quần áo có dấu vết gì nhưng quên mất một chứng cứ còn rõ ràng gấp bội là khuôn mặt đỏ khác thường của nàng, song Bạch Chỉ Hàn chẳng hề có phản ứng gì, ngay lần đầu gặp Tả Thiếu Dương, nàng đã nhận định y là tên phong lưu háo sắc, có điều với nàng chuyện đó không phải là vấn đề, nàng không phải cô gái yêu cầu trượng phu chỉ được yêu thương mỗi một mình nàng, nàng có tiêu chuẩn khác, quan trọng nhất phải là đấng trượng phu đường đường chính chính, hay nói thông tục hơn, thà chấp nhận chân tiểu nhân chứ không chấp nhận ngụy quân tử, từ đánh tráo thuốc, cho tới dấu diếm củ nhâm sâm đều là việc không đường hoàng, cho nên dù ấn tượng của nàng về y đã thay đổi nhiều, không còn thành kiến, duy việc kia là không chấp nhận.

Đơn giản mà nói là Bạch Chỉ Hàn không có sự tôn trọng giành cho Tả Thiếu Dương thì nói gì tới phát triển tình cảm như cha mẹ y muốn. Vì thế nàng chỉ làm hết phận sự của mình, Tả Thiếu Dương làm gì là việc của y, đi vào ngồi xuống cái ghế bên giường, tiếp tục làm áo.

Tả Thiếu Dương nằm xuống rồi, cảm thấy có gì không ổn, ngồi dậy hỏi:

- Mẹ ta đang làm cái gì thế?

Bạch Chỉ Hàn chẳng ngẩng đầu lên:

- Đang làm cơm.

- Mẹ ta làm cơm chưa bao giờ cần giúp đỡ.

Tả Thiếu Dương có chút tức giận:

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Bạch Chỉ Hàn khẽ thở dài:

- Nếu thiếu gia đã hỏi thì ta cho thiếu gia biết, vừa rồi ta thấy lão gia bảo thái thái đi gọi, còn Chỉ Nhi không biết là chuyện gì.