Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 106: Trà quán khám bệnh (1)

Lúc này ở hầu viện có người cao giọng nói vọng ra:

– Này cái lão già kia làm loạn gì đó, Tả lang trung lâu lắm mới tới quán trà uống ngụm trà thanh nhàn, ông hay lắm, cùng đám đông tới tìm người ta xem bệnh, thế là thế nào?

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một lão giả cao gầy như cây sào đứng đó, chính là Chúc Dược Quỹ.

Lão giả này họ Diêu, buôn bán lẻ, hừ một tiếng:

– Chúc lão quỷ, đυ.ng chạm gì tới ông, bọn ta rảnh rỗi kiếm chuyện vui làm thôi mà, Tả lang trung không để ý đâu.

– Sao không để ý, nếu là ông có để ý không?

Chúc Dược Quỹ chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi ra, Tả Thiếu Dương vội đứng dậy nhường chỗ, nhưng ông ta ấn vai y xuống, kéo cái ghế khác ngồi:

– Lần trước ta bảo tiểu lang trung xem bệnh, không nói gì cả là trêu đùa cậu ta, cậu ta là tiểu bối, đang học nghề, nói sai hay đúng không quan trọng. Còn ông, đòi hẳn Tả lang trung xem bệnh, lại còn giở trò đánh đố, người ta mở hiệu thuốc khám bệnh, ông tời khám bệnh, người ta không trị được đã đành. Đây là quán trà, xem bệnh cho vui gì chứ, ông không nói, người ta chẳng may nói sai, chẳng phải làm hỏng danh tiếng người ta à? Tả lang trung là người thành thực, không biết nói lời từ chối người khác, đừng có làm khó người ta.

Diêu lão hán gật đầu:

– Lão quỷ nói có lý, không làm khó Tả lang trung nữa, vậy ta học ông, kiếm tiểu lang trung chơi được không?

– Tả lang trung trước đó nói không sai, xem bệnh không như xem tướng, không nên lấy ra đùa. Trước kia lão phu tìm tiểu lang trung là do có bệnh thật, nếu không có bệnh lấy khám bệnh làm trò vui, giống người ta không mua hàng lại tới cửa hiệu của ông mặc cả cho vui vậy, liệu ông có tức không? Nếu thấy buồn chán quá vậy ta khuyên ông ra cửa, rẽ phải, cứ đi thẳng là được.

– Lão quỷ ác mồm.

Diêu lão hán mắng một câu, rẽ phải đi thẳng còn không đâm đầu xuống sông Thạch Kính sao:

– Nói thật là ta cũng có bệnh.

Chúc Dược Quỹ tính thẳng, nói chuyện không rào đón gì hết, hiện giờ chuyện làm ăn giao cho nhi tử rồi, bản thân càng tiêu diêu, hơn nữa đều là lão bằng hữu lâu năm, giao tình sinh tử, nói chuyện càng không kiêng dè không sợ mất lòng:

– Ông có bệnh sao không nói quách ra cho xong, người ta còn chưa cho, dông dài tới lúc bệnh nặng lăn quay ra đó à?

– Ài, bệnh này của ta nói ra cũng kỳ lắm, không phải chỉ một hai ngày, cũng không phải một hai tháng, mà ba năm nay rồi, thi thoảng lại tái phát, lang trung nào cũng khám qua, thuốc uống hàng xe, nhưng không khỏe lên được, bản thân lão phu cũng chẳng biết làm sao, tóm lại là thấy người không khỏe, không thoải mái. Lão quỷ, thế đủ đi khám bệnh chưa?

Chúc Dược Quỹ thấy ông ta không giống nói đùa thì phẩy tay:

– Tất nhiên có bệnh thì đi khám bệnh chứ còn sao, lão già càng sống càng quái đản.

– Nói thế nào cũng là ông đúng, không thèm nói nữa.

Diêu lão hán quay mặt đi:

– Bây giờ khám bệnh.

Ba năm bệnh mà không lang trung nào tìm ra bệnh, Tả Quý không đủ tự tin, nên kiếm cớ xuống thang, vuốt râu cười:

– Trung Nhi, nếu lần trước con xem cho Chúc lão chưởng quầy rồi, lão chưởng quầy cho con cơ hội học tập, vậy giờ xem cho lão bá này đi, cha phải đi thay áo.

Thay áo là nói lái đi của đi vệ sinh, Tả Thiếu Dương thừa biết cha mình đánh bài chuồn rồi, nhưng xung quanh không ai nghi ngờ, vì cha y xưa nay nổi danh chất phác thật thà, thế mới thấy có cái thanh danh tốt thật là có lợi, mình cũng nên noi gương cha mà phấn đấu.

Tả Thiếu Dương nghe vậy vội vâng lời, hết bắt mạch lại sờ trán Diêu lão hán, thấy âm ấm, xem lưỡi thấy hơi đỏ, mượn cái đũa đè đầu lưỡi xuống, phát hiện chứng viêm.

Xem xét xong Tả Thiếu Dương bắt đầu cân nhắc, lão giả này sắc mặt bình thường, mạch hơi phù, tay nóng, biểu hiện giống bị cảm, nhưng ông ta nói bị ba năm rồi, có thứ bệnh cảm nào tới tận ba năm?

Căn cứ vào biện chứng lục kinh, bệnh cảm ngoại dù không chữa, bệnh chứng truyền qua thái dương, dương minh, thiếu dương, thái âm, thiếu âm, quyết âm, vài ngày hoặc tự khỏi, hoặc là truyền khắp toàn thân, trở thành bệnh nặng, làm gì có chuyện nửa bệnh nữa không ba năm, chắc chắn ông ta nói dối.

– Lão bá có phải thường ngày gai người phát nhiệt, nhưng không ra mồ hôi được, cổ họng lại đau rát không?

Diêu lão hán vỗ đùi:

– Chuẩn xác, tiểu lang trung này có chút bản lĩnh đó, nói đúng hết rồi.

– Vậy vừa xong lão bá nói đùa hả?

– Ta nói cái gì?

– Lão bá nói bệnh ba năm rồi, nhưng ta xem kỹ, từ cảm ngoại ra thì không có bệnh gì khác, bệnh này lại không thể kéo dài ba năm. Cho nên bệnh hẳn mới gần đây, lão bá nói ba năm cho vui thôi đúng không?

Diêu lão hán trừng mắt:

– Ai nói cho vui, lão phu đúng là bệnh đã ba năm rồi, ngươi không tin đi khắp hiệu thuốc trong thành rồi, chỉ Quý Chi Đường của ngươi … Khụ khụ.

Lời này có vẻ không ổn, sửa giọng:

– Ta không biết y thuật Quý Chi Đường cao thâm, cho nên không tới.

Người ta vô tâm nói thật thôi, Tả Thiếu Dương không để ý:

– Liệu có phải lão bá trị khỏi rồi, sau đó mắc lại không? Bệnh này sức khỏe kém một cái là mắc lại ngay.

– Không phải.

Diêu lão hát dứt khoát khẳng định:

– Bệnh của lão phu, lão phu còn không biết à, ba năm qua lão phu luôn bị nóng sốt thế này, có câu bệnh lâu thành y, lão phu sao không nhận ra đây là bệnh mới hay bệnh cũ. Phát bệnh một cái là mất mấy ngày, thuốc thang gì cũng vô ích, qua thời gian đỡ hơn, nhưng không khỏe mạnh lại được.

Xem ra không phải ông ta nói dối, vậy thì quái rồi, nhưng cảm tới ba năm không xấu đi cũng không tốt lên, không thể nào? Hay là còn bệnh khác?

Thật kỳ quái, chẳng lẽ mình lại bắt mạch sai, Tả Thiếu Dương nghiêm túc nhíu mày:

– Lão bá, để ta xem mạch lần nữa.

– Được.

Diêu lão hán lại đưa tay ra, Tả Thiếu Dương hội tụ tinh thần nhắm mắt xem mạch, chạm nhẹ vào là thấy, ấn mạnh chút thôi là mất, đúng là “mạch như gỗ nổi”, cái này không phải mạch phù thì bà nội nhà nó không có cái nào gọi là mạch phù nữa rồi, không phải cảm ngoại thì là cái quỷ quái gì?

Tuy khẳng định thế, nhưng vẫn cứ tiếp tục xem diễn biến mạch, đúng, là thái dương hàn chứng, nhưng mà sao lại bị liền ba năm, căn nguyên là ở đâu, mình bỏ xót điều gì sao?

Tả Thiếu Dương đang cúi đầu tầm ngâm chợt có bóng người xuất hiện trước mặt, một mùi thơm dễ ngửi luồn vào cánh mũi.

– Đại thúc, uống trà đi, trà lạnh rồi.

Đó chính là Tang Tiểu Muội, nàng lúc nào cũng xuất hiện với hình ảnh xinh tươi làm người ta nhìn thấy đã khoan khoái, không ai nhìn ra được hôm qua nàng khóc cả đêm, cầm ấm trà đứng bên cạnh chen nang câu chuyện của bọn họ.

– Đúng đúng, uống trà! … Tam nha đầu, có phải thấy tiểu lang trung gặp khó nên ra giải nguy không, đúng là biết thương người đấy.

Diêu đại hán cười ha hả, mấy người bọn họ đều là bậc thúc bá của Tiểu Muội, nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, hay trêu ghẹo cô nương đáng yêu này:

Tang Tiểu Muội đỏ mặt, giận dỗi nói:

– Đại thúc cứ thích nói linh tinh, không phải cháu thấy trà đại thúc nguội rồi nên tới thêm nước nóng sao?

Nói xong lại nước cho Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương tinh mắt nhìn phát hiện nàng khóc sưng cả mắt, cho dù lấy phấn trang điểm che đi, nhưng sao qua mắt được lang trung như y, lòng xót xa, có điều xung quanh đông người không tiện nói gì.

Diêu lão hán cười:

– Được rồi, ngay Tam nha đầu cũng không chịu nổi đi ra ngắt lời, vậy lão phu không làm khó ngươi nữa, tiểu lang trung, ngươi còn ít tuổi, y thuật chưa đủ hỏa hầu, để cha ngươi xem đi.

Nói rồi quay sang Tả Quý:

– Tả lang trung, con ông thua rồi, ông xem cho lão phu đi.