Tả Thiếu Dương hiểu làm nghề nào cũng có sự kiêu ngạo của mình, nhất là khi người ngoài nghề đυ.ng chạm tới, cố tình nói khích:
– Lão bá không tin thì cháu cũng hết cách thôi, nếu lão bá có gan thì uống vài đơn thuốc của cháu thì biết cháu không nói dối.
– A!
Chúc Dược Quỹ liếc y một cái, nghĩ lúc nãy y xem bệnh chuẩn xác, không phải hạng lang trung giang hồ khua môi múa mép, không khỏi vuốt râu trầm ngâm.
Lão béo đáng ghét không tốt tính như Chúc Dược Quỹ, xỉa xói ngay:
– Đủ rồi tiểu lang trung, cậu không cần dùng cách khích tướng đó, đừng nói là thuốc cậu kê, dù là cha cậu kê thì Chúc lão quỷ cũng không uống đâu, hơn nữa xưa nay ông ta đi xem bệnh chỉ lấy đơn không lấy thuốc, toàn dùng thuốc tự mình bào chế, dù cậu nói ba hoa xích thổ kiều gì thì ông ấy cũng không uống. Chữa được bệnh hay không là thứ yếu, chẳng may thuốc có gì không ổn, uống vào bị làm sao có oan không, có ngu không?
Nói tới đó chừng chưa thỏa, tiếp tục mỉa mai:
– Nếu Quý Chi Đường có gì cao thâm, nếu cậu bào chế thuốc có gì hơn người thì thuốc tốt sao không có ai tới xem bệnh bốc thuốc nhỉ, có phải chỉ nói như rồng leo, làm như mèo mửa không? Ha ha ha.
Lão béo này vào hậu viện uống trà thì hẳn là người quen của Tang gia, Tả Thiếu Dương tức lắm, không tiện làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn người khác, đứng dậy lạnh lùng nói:
– Cáo từ.
Rồi đeo rương thuốc, lấy phướn và chuông rời đi.
Lão béo trông thấy thế càng đắc ý:
– Ha ha ha, tiểu lang trung, quay lại đi, nói chuyện không hợp cũng không nhất định phải đi mà. Còn chưa uống trà đấy, trà thượng hạng, Quý Chi Đường không có mà uống đâu, bỏ đó phí lắm …!
Chúc Dược Quỹ chướng tai, quay sang mắng:
– Lão Chu, cho cái mồm tích đức một chút đi, có câu khinh già chứ đừng bắt nạt trẻ, coi chừng kẻo sau này kẻo hối không kịp.
Họ Chu cười khẩy:
– Cãi ngữ nó thì làm được gì? Lão Dư này cũng dẫm đạp khối kẻ mới có ngay hôm nay, sợ gì chứ.
Tả Thiếu Dương hầm hầm đi ra tiển sảnh, chợt khựng lại, phía trước xuất hiện bóng người màu vàng, là thiếu phụ đi lấy nước với Tiểu Muội, lòng mừng rỡ.
Thiếu phụ mặt vẫn lạnh tanh:
– Tiểu lang trung, tới xem bệnh cho Tiểu Muội nhà ta đi, Tiểu Muội không sợ chết, dám uống thuốc cậu kê.
Tả Thiếu Dương vui vẻ gật đầu, theo thiếu phụ lên cầu thang tới nhà sàn, mặc kệ lão béo mặt chuyển từ đăc ý sang âm trầm, Chúc Dược Quỹ thì lắc đầu tiếp tục uống trà.
Ở sảnh ngoài, Tang mẫu sách ấm nước đi vào lấy thêm nước sôi, chợt nhìn thấy Tả Thiếu Dương theo nhi tức phụ lên lầu, không nghe thấy lời bọn họ nói trước đó, nghi hoặc hỏi trượng phu:
– Nó lên đó làm gì thế?
Tang phụ đáp:
– Xem bệnh cho Tiểu Muội, nhi tức phụ vừa bảo với ta rồi.
Tang mẫu bĩu môi:
– Hiểu rồi, lát nữa chúng ta không trả tiền thuốc, dù sao là y tự muốn xem bệnh, không phải chúng ta gọi tới.
– Đúng thế, nhìn y đi đi lại lại ngoài kia mấy lượt là hiểu rồi, chúng ta không nhắc, y không dám đòi tiền thuốc đâu. Hà hà, bớt đi được một khoản.
Tang mẫu gật đầu như gà mổ thóc, nhìn lên lầu trên, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày lại:
– Phải lưu tâm đấy, Tam nha đầu có ý tứ với tiểu lang trung, đừng để trộm gà không thành còn mất nắm thóc, dấu diếm chúng ta tư bôn với tên tiểu tử này.
– Nó dám à?
Tang phụ vừa gân cổ lên, thấy giọng hơi lớn làm trà khách nhìn mình, vội hạ thấp giọng xuống:
– Nhìn y xem, rụt rụt rè rè, không có gan đó đâu.
– Hừ, cái nhà ấy nghèo rớt mùng tơi, thế mà dám tăm tia Tam nha đầu nhà mình, hai tỷ tỷ nó xuất giá rồi, Tam nha đầu là cây sinh tiền cuối cùng, muốn gả đi, phải chọn nhà nào có thể đưa khoản thách cưới lớn mới được.
Tang phụ nhìn về sau hậu viện:
– Chu chưởng quầy lại tới, ông ta vừa ý Tam nha đầu lâu rồi, rất muốn nạp nó về làm tiểu thϊếp. Có điều keo kiệt, chỉ muốn bỏ ra 50 lượng bạc, một xu cũng không chịu thêm.
– Mặc kệ lão ta có là Trư chưởng quầy hay là Ngưu chưởng quầy, có 50 lượng mà muốn đưa Tam nha đầu như hoa như ngọc nhà ta đi à, nếu tỷ tỷ nó chưa xuất giá thì còn may ra. Kệ lão, lừa thêm được ít tiền trà cũng tốt, đã không biết uống trà còn làm ra vẻ, tới uống trà ngon, còn học đòi người ta nuôi chim, nuôi con nào chết con đó..
– Đúng vậy, đúng vậy.
Tang mẫu mặt mê ly:
– Nếu lấy được số tiền gả Tam nha đầu, có thể cho Khúc chưởng quầy của mễ hành ( buôn gạo), ông ta hứa trả lãi 5 phần đấy.
– Lãi những năm phần? Ghê vậy?
Tang phụ thiếu điều chảy nước dãi, chép miệng:
– Cơ mà cao quá, liệu có ổn không?
– Sao lại không ổn? Mễ hành của ông ta mở mấy chục năm trời rồi, do tổ tông truyền lại, lấy mấy cửa hiệu của ông ta làm đảm bảo, họ Khúc là gia tộc lớn ở đây, sợ cái gì? Vả lại người ta gia tài vạn quan, chẳng qua thấy bốn phương đói kém, cho nên mới đi khắp nơi buôn gạo, làm ăn quá lớn, tiền vốn xoay chuyển khó khăn, nên mới đánh tiếng muốn vay tiền. Hơn nữa thϊếp tìm hiểu rồi, cho ông ta vay tiền có thể đòi lại bất kỳ lúc nào, lãi tính theo ngày, dù hôm nay cho vay, hối hận, mai đòi lại, ông ta không hỏi nguyên nhân, trả tiền lại ngay. Có điều về sau muốn cho người ta vay, người ta cũng không thèm nữa.
Tang phụ gật đầu:
– Ha ha, Khúc chưởng quầy có cá tính lắm.
– Đương nhiên, người ta làm ăn lớn mà, nào như ông, mở cái quán trà cũng không lo liệu nổi.
Tang phụ bị thê tử mỉa mai cũng không giận:
– Người cho vay nhiều không?
– Nhiều, thϊếp đi nghe nóng rồi, Vương chưởng quầy của khách điếm phố dối diện, Lý chưởng quầy hiệu đồ da, Hồng chưởng quầy của hiệu ngọc thạch, năm ngoái cho ông ta vay tiền, Tết được chia lợi nhuận rồi, một lãi gấp đôi đấy.
Tang mẫu nói với vẻ mặt như bị người ta cướp mất tiền:
– Gấp đôi, thế mà không nói sớm?
– Nói sớm, nói sớm có lợi cái rắm gì.
Tang mẫu nhìn trượng phu khinh bỉ:
– Khúc chưởng quầy không nhận khoản vay lẻ, chứ 100 lượng mới nhận, 100 lượng đấy, ông có không?
Tang phụ cười ngượng:
– Nhiều vậy à?
– Đã bảo người ta làm ăn lớn mà, vài đồng vụn vặt thu làm gì, chỉ tổ rối sổ sách. Cho nên chỉ còn hi vọng vào sính lễ của Tam nha đầu kiếm tiền, một trăm lượng, cuối năm thành 200 lượng, hai năm là 400 lượng, 4 năm sau sẽ biến thành 800 lượng rồi. Tưởng tượng mà xem, bạc trắng phau phau trong tay, chừng đó tiền còn mở quán trà làm gì nữa, ngồi ăn cả đời không hết.
Tang phụ mắt như hoa lên, người nóng rang hơn đêm tân hôn động phòng, khó khăn nuốt nước bọt:
– Không thể chậm trễ.
– Đúng vậy, chẳng may người ta qua được khó khăn này, không cần vay tiền nữa thì coi như chúng ta mất trắng cả trăm lượng bạc. Thế nên chỉ còn hi vọng vào Tam nha đầu này thôi, nhưng mà tiền sính lễ mà ít hơn 100 lượng là không thể được. Lão nương còn trông đợi vào khoản tiền này dưỡng lão, lại còn Oa Tử … Ài.
Tang mẫu nhìn Tang Oa Tử nửa thức nửa ngủ dựa người vào cửa, đầu ngoẹo sang bênh trông rõ ngốc, chỉ biết thở dài:
– Không hi vọng vào ai được, trên đời này chỉ có thể tin vào bản thân và tiền.
– Đúng đúng.
Tang phụ cũng chẳng dám tin vào nhi tử mình, ông ta năm xưa làm ở bến tàu cùng đám Chúc Dược Quỹ, lúc trẻ không biết giữ gìn, bây giờ đủ thứ bệnh tật bắt đầu tác quái, vài năm nữa thôi chỉ sợ bệnh nằm đó không làm ăn gì được, nếu không lo trước cho tương lai thì chết chắc: