Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 138: Phiên ngoại 1

Một thời gian sau, Minh Lại tiếp quản việc kinh doanh của Minh gia, Thu Bạch Bạch cũng bị Phương Dự lừa một lần.

"Nếu em sợ Đường Nhiễm Mặc như thế, vậy cùng tôi kết hôn đi, cậu ta phải theo Mạt Lị kêu em bằng mợ, xoay người có thể đem hắn xuống dưới, em thấy thế nào?"

Thu Bạch Bạch lập tức hưng phấn gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, thời điểm cảm giác được cái không đúng, cô đã ở cục Dân chính.

Chiêu này tiền trảm hậu tấu, bất luận là An Nhiên hay là Thu Phong, ngoại trừ sau hôn nhân tiến hành chèn ép Phương Dự, bọn họ cũng không thể áp lực bắt hai người kia đi cục Dân chính ly hôn, thế là cũng chỉ có thể dù việc nhỏ cũng tận tình tra tấn Phương Dự.

Phương Dự bên kia vội vàng ứng phó khắp nơi cha vợ cùng mẹ vợ làm khó dễ, Đường Nhiễm Mặc bên này lại là vạn sự hài lòng, thê tử ngoan ngoãn, cũng không giống phụ nữ của Phương Dự thỉnh thoảng chạy về nhà mẹ đẻ vài ngày, cho dù hắn vì cưới Mạt Lị mà thân phận bị thấp đi một chút, nhưng nhìn thấy tình cảnh Phương Dự như thế, kêu một tiếng "Cậu" cũng là một vé vào cửa quá tốt.

Tuy rằng Đường Nhiễm Mặc đem tất cả sở hữu dưới danh nghĩa Mạt Lị, nhưng tất cả mọi người đều biết, bất luận là sản nghiệp Tiêu gia hay là Thịnh Thế, người chân chính giữ thực quyền đều là Đường Nhiễm Mặc, có không ít người suy đoán trong bao lâu đại tiểu thư Tiêu gia đạp Đường Nhiễm Mặc ra, hoặc chán ghét hắn mà ra ngoài tìm tiểu thịt tươi, rốt cuộc trên pháp luật Đường Nhiễm Mặc là "hai bàn tay trắng". Nhưng bọn họ thất vọng rồi, Tiêu Mạt Lị sau khi tốt nghiệp cao trung, bởi vì cô chưa đến 20 tuổi, còn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật, cho nên bọn họ đi Mỹ làm hôn thú, đến năm mười chín tuổi, cô sinh em bé.

"Cô gái xinh đẹp như vậy, như thế nào lại sớm kết hôn sinh con vậy?"

"Kết hôn sinh con tính cái gì, người ta mới mười sáu tuổi đã ở cùng với thúc thúc trên danh nghĩa ở chung với nhau, mấy người giàu có này... Chậc chậc chậc, chính là loạn như thế."

Bên trong tiệm bánh kem, hai phụ nữ một béo một gầy cầm trong tay tạp chí lá cải, vừa xem vừa thảo luận, thanh âm lớn dường như sợ người khác không nghe thấy, mà ngồi bên cạnh người phụ nữ gầy là một thanh niên cỡ mười ba mười bốn tuổi, cậu vẫn trầm mặc không nói gì, trên bàn trước mặt hai người phụ nữ để đầy bánh kem cùng đồ uống, nhưng trước mặt cậu không có cái gì cả.

Phụ nữ béo liếc cậu một cái, "Cô tại sao lại đem đứa nhỏ đáng chết này theo?"

Phụ nữ gầy thanh âm đè thấp, "Cô lại không phải không biết, ai nấy đều đang nói là tôi bức tử mẹ nó, ba nó hiện tại cưới tôi, tuy rằng ba nói không ngại những lời này, nhưng nếu tôi không giả bộ, tôi đây lại không phải từ tiểu tam bức tử vợ chính trở thành mẹ kế ngược đãi con riêng của chồng sao?"

"Đứa nhỏ này trầm mặc ít lời, nhìn thâm trầm đến hoảng." Phụ nữ béo không kiêng dè nói trước mặt thiếu niên, "Đây không phải thân sinh chính là không phải thân sinh, cô xem Đường Nhiễm Mặc còn không phải là con nuôi Tiêu gia, cuối cùng còn cùng cháu mình kết hôn, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng đây là quan hệ lớn nhỏ..."

"Còn không phải gọi là lσạи ɭυâи!" Phụ nữ gầy không cố kỵ như phụ nữ béo, trực tiếp nói từ này ra.

Phụ nữ béo vừa nghe, cũng không quản đây là nơi công cộng, vẻ mặt khinh thường nói câu: "Thật là thói đời, thật đồϊ ҍạϊ ... A, đứa bé này từ đâu ra?"

Hai người phụ nữ lúc này mới phát hiện có một cô bé mặc áo đầm trắng, mang một cặp sách trên lưng, không biết đứng bên bàn bọn họ từ bao lâu rồi.

Cô bé khoảng năm sáu tuổi, lông mi thật dài, đôi mắt trong vắt thanh thuần, khuôn mặt bầu bĩnh khiến người muốn niết một phen, phảng phất như có thể nhéo ra nước, hai bím tóc thon dài đen nhánh làm cho người nhìn càng có cảm giác hoạt bát đáng yêu, bị một cô bé như hoa như ngọc nhìn chăm chú, tim ai cũng mềm đi.

Cô không giống như một búp bê tây phương mà lại như một tiểu cô nương từ tranh thủy mặc đi ra, phụ nữ béo dù khắc nghiệt cũng không ngừng sinh ra hảo cảm với đứa nhỏ này, cô hiền lành hỏi: "Cô bé, cha mẹ cháu đâu?"

"Em lạc đường." Cô bé nắm lấy váy phụ nữ béo, chớp chớp mắt, trong mắt sương mù ngưng kết thành bọt nước từ từ rơi ra.

Phụ nữ béo lập tức ôm cô vào trong ngực, "Không khóc không khóc, cháu nhớ rõ số điện thoại của cha mẹ không?"

Cô bé đáng thương lắc đầu, "Mẹ nói đi lạc đường thì tìm người tốt giúp đỡ."

Phụ nữ gầy trong lòng như nở hoa, lời này còn không phải nói hai cô là người tốt sao?

"Tiểu nha đầu này thật thông minh, biết tìm chúng tôi hỗ trợ."

"Tiểu nha đầu, cháu tên gì?"

"Mẹ kêu em là A Ấm."

Phụ nữ gầy nói: "A Ấm thật là một đứa bé ngoan."

"A, đúng rồi..." A Ấm như nhớ tới cái gì, "Ba nói nếu em lạc đường nên đi đến buồng điện thoại gần nhất chờ ba."

"Buồng điện thoại......"

"Chị xinh đẹp ơi, bên ngoài thời tiết nóng, chị có thể để tiểu ca ca này dẫn em đi đến buồng điện thoại ở ngoài kia không?"

Phụ nữ gầy còn chưa nghi vấn xong đã bị tiểu cô nương một câu chị xinh đẹp mà mặt mày sáng rỡ, cô nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn trầm mặc kia, mỉm cười, "Bạch Dư, không nghe em gái nhỏ nhờ con giúp đỡ sao? Còn không mau đi!"

Thiếu niên tên Bạch Dư nhìn A Ấm trong lòng ngực phụ nữ béo, cậu bất quá chỉ mười ba mười bốn tuổi, thân hình cũng coi như rất cao, chỉ là thiếu dinh dưỡng nên thoạt nhìn thập phần gầy ốm.

"Đại ca ca, chúng ta đi thôi." A Ấm từ trên người phụ nữ béo nhảy xuống, tay cọ qua phụ nữ gầy, kéo thiếu niên từ bên trong chỗ ngồi đi ra, chạy ra hướng bên ngoài.

Phụ nữ béo cảm khái một chút, "Bình thường con nít chính là không giống nhau, nhìn xem con chồng cô kìa, dù sao chồng cô cũng nghe lời cô nói, tôi khuyên cô vẫn là sớm hay muộn nên đem tống đứa nhỏ này đi..."

"A! Quần áo cô kìa!" Phụ nữ gầy chỉ vào cổ áo cô, kinh hô.

Phụ nữ béo lập tức cúi đầu nhìn, cổ áo cô không biết bị vật gì cắt từ trên xuống dưới, cái áo ngực màu đen trên thân người phì nị của cô cũng sẽ không làm đàn ông hứng thú chút nào.

Phụ nữ béo vừa mới cầm lấy áo khoác khoác lên người, ngẩng đầu lên liền chỉ vào phụ nữ gầy hét lên một tiếng kinh hãi, "Quần áo của cô!"

Trên váy phụ nữ gầy không biết khi nào đã bị nhiễm một tảng mực lớn, cô thét chói tai, "Đây là cái váy tôi thích nhất! Nhất định là tiểu nha đầu vừa rồi!"

Hai người phụ nữ cầm lấy giỏ liền đuổi theo.

A Ấm kéo Trục Nguyệt tránh ở ven đường sau một chiếc xe, nhìn hai người phụ nữ chạy ngang qua, cô bé cười, trên tay còn dính mực màu đen cũng không màng, đối với thiếu niên lạnh nhạt nói: "Anh đừng lo, em sẽ bảo vệ anh."

"Tôi không sợ." Đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói chuyện, chỉ là vì để phản bác chuyện cô cho rằng mình sẽ sợ hãi, cậu không phải người nhu nhược như vậy.

"Đúng vậy, anh không sợ hãi, là bởi vì em sợ nên mới kéo anh trốn đến đây."

"Tay anh......" A Ấm thấy được vết thương trên tay cậu vội buông tay cậu ra, nhưng một lát sau cô lại nắm lấy tay cậu, chẳng qua tránh đi miệng vết thương, nhẹ nhàng nắm ống tay áo cậu kéo lên mới phát hiện cánh tay cậu có rất nhiều vết thương, có cái lưu lại vết sẹo, có cái mới đóng vảy gần đây.

Tay nhỏ của A Ấm run lên, cô bé vẫn luôn được bảo vệ thật tốt, cho rằng ngược đãi trẻ em, loại sự tình này chỉ có ở trẻ không nghe lời, cô bé cắn cắn môi, "Lúc em không nghe lời, mẹ phạt nhiều nhất chính là rửa chén, nhưng ba sẽ lén lút rửa dùm em, bọn họ trước nay đều chưa từng đánh em."

"Em thật hạnh phúc." Bạch Dư hờ hững nói, đây chỉ là một câu bình luận, mà không phải là câu cảm khái.

"Tiểu ca ca, anh đừng trở về nữa, em có rất nhiều tiền mừng tuổi, ba mẹ cũng không biết, sau này em nuôi anh được không?"

Cô bé không nói dối, thúc thúc dì ông bà mỗi lần đều cho cô rất nhiều đồ vật, năm ngoái sinh nhật cô, ông cố ngoại còn tặng cho cô một biệt thự ở bờ biển.

Bạch Dư trầm mặc một giây, "Ý của em là muốn bao dưỡng tôi?"

"Bao dưỡng?" A Ấm nhớ tới ba mẹ đã từng nói qua từ này, tuy rằng cô bé còn chưa hiểu được nhưng cũng cảm thấy đây không phải là một từ không tốt, cô cười nói: "Được nha, em bao dưỡng anh, ba của em chính là được mẹ em bao dưỡng!"

Bạch Dư: "......"

Thật sự rất khó đem khuôn mặt ngây thơ này liên kết đến ý xấu xa kia.

"Được nha, thằng nhãi ranh, hóa ra mày trốn ở chỗ này!"

Trên đầu A Ấm chợt có một bóng đen, thì ra là phụ nữ béo đứng phía trước bọn họ, A Ấm đứng lên kéo Bạch Dư xoay người muốn chạy, nhưng đứng phía sau là phụ nữ gầy, hai người này thần sắc không tốt, cô bé nắm chặt tay Bạch Dư.

Ba nói qua, thua người không thể thua khí thế, A Ấm sợ hãi, nhưng cô vẫn đem Bạch Dư chắn phía sau lưng mình, tuy rằng việc che chắn này... đặt trên thân thể bé nhỏ của cô bé thật không thích hợp, cô lấy ra một cây dao phụ họa, "Các người... các người đừng tới đây."

Phụ nữ béo một tay đánh rớt cây đao trong tay cô bé, "Tiểu nha đầu, lớn lên sao như heo chó, mưu ma chước quỷ thật ra không ít, dám cắt quần áo của tôi, xem hôm nay tôi giáo huấn mày như thế nào!"

Phụ nữ béo giơ tay lên, A Ấm sợ tới mức nhắm hai mắt lại, nhưng sau lưng Bạch Dư đã kéo cô ra phía sau, làm cái tát này thất bại. Phụ nữ gầy còn chờ tiểu nha đầu bị đánh, nào biết bị Bạch Dư kéo tránh được, cô la lên: "Thằng nhãi ranh, mày làm cái gì?"

"Là chủ ý của tôi kêu cô bé làm xấu mặt các người."

Hai người phụ nữ vừa nghe lập tức tin ngay, rốt cuộc A Ấm chỉ có sáu tuổi, cô nhỏ như thế cũng không thể nghĩ ra chủ ý này, huống chi cùng các cô cũng không oán thù gì, không cần đến gây chuyện.

Phụ nữ gầy liền đánh Bạch Dư một cái tát thật mạnh, "Tao xem như mày chán sống, còn biết tìm người tới làm xấu mặt chúng tôi!"

Bạch Dư mặt không biểu tình gì lau vết máu ở khóe miệng, nhưng chính là nghe được tiếng khóc của tiểu nha đầu truyền đến từ phía sau, cậu theo bản năng quay đầu nhìn lại.

A Ấm từ sau lưng cậu, khóc đến làm trái tim người khác muốn co rúm, "Không phải... không liên quan đến tiểu ca ca, các người không cần đánh anh ấy!"

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với bạo lực, nhưng mà lần này nguyên nhân bạo lực là bởi vì mình, nếu không phải cô, Bạch Dư cũng sẽ không bị đánh, cô vừa tức lại hối hận, hận chính mình không nghe lời mẹ, vạn nhất không tin tưởng việc mình làm sẽ được liền không thể tùy tiện hành động theo cảm tình.

Nước mắt nóng bỏng rớt xuống mu bàn tay Bạch Dư, ngón tay cậu giật giật, muốn duỗi tay lau nước mắt cho cô bé, lại sợ tay mình làm dơ khuôn mặt trắng nõn này, đây là lần đầu tiên cậu nếm được tư vị thất thô như vậy.

"A, vừa mới giả vờ đáng thương khá tốt nha, hiện tại lại khóc, khóc cho ai xem?"

Phụ nữ béo lại giơtay, nhưng ngoài ý muốn bị một bàn tay bắt lại, không biết từ khi nào từ trong xe màu đen bên cạnh đi ra một người đàn ông áo gió cùng kính râm đen, không che được hơi lạnh áp người toát ra từ người hắn.