Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 47: Một trăm loại biện pháp phác gục tổng tài

Không khí nhất thời thật khẩn trương, nhưng Mạt Lị tựa hồ không phát hiện ra, "Vì sao lại đóng băng anh ấy, anh ấy không tốt sao?"

"Mạt Lị, đây là công việc." Đường Nhiễm Mặc rũ mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp cực kỳ ôn nhu, như là đang khuyên bảo một tiểu hài tử.

"Ồ...... Thì ra là vậy." Bộ dáng của cô thật ngoan ngoãn đáng yêu, "Nếu là công việc, cháu sẽ không hỏi thêm."

Gương mặt hoàn mỹ của Tống Lan đang tươi cười chợt cứng lại, tiểu cô nương, nói rằng thật thích hắn, ở đâu rồi?

Tuy rằng có chút lỗi thời, nhưng Thẩm Thiên Thu thật muốn cười ra miệng, tưởng mê hoặc Mạt Lị để cứu lấy mình cái gì, kết quả không nghĩ tới cô bé chỉ nghe Đường Nhiễm Mặc nói.

Tống Lan ơi Tống Lan, cậu được xưng là đối với nữ nhân luôn luôn như một tình nhân hoàn mỹ, cuối cùng cũng có thất thủ một lần, Thẩm Thiên Thu tấm tắc lắc đầu.

"Chúng ta đi đến văn phòng." Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị, ý vị khác nhìn thoáng qua Tống Lan, rồi mang đi theo Mạt Lị, cô cũng không quay đầu lại nhìn.

Tống Lan đương nhiên có thể cảm nhận được Đường Nhiễm Mặc cảnh cáo cùng tức giận đối với mình, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Thất sách nha."

"Tiêu Mạt Lị cũng không phải là những nữ sinh cậu hay gặp, không phải chỉ cần cậu tươi cười một cái liền điên đảo mê thần hồn." Thẩm Thiên Thu khinh thường nói: "Cậu mấy ngày này vẫn nên ở nhà an tâm đọc sách, viết chữ, nung đúc chút tình cảm đi, tốt nhất gần đây cậu đừng nghĩ sẽ trở mình lại được."

Tống Lan cười, quả nhiên là phong tình vạn chủng, "Thiên Thu, chúng ta không phải là bạn tốt sao? Anh như thế nói mát nói mẻ như vậy thật không quá hữu hảo?"

"Làm bạn tốt, tôi sẽ mang theo bình rượu đi tế cậu." Thẩm Thiên Thu vỗ vỗ vai Tống Lan, coi như cũng tính là đủ hữu hảo rồi.

Tống Lan mỉm cười, "Tôi nếu có việc gì, cũng không nỡ để anh ở lại sống một mình."

Thẩm Thiên Thu bị ý lạnh phóng tới làm rùng mình, gia hỏa này đã diễn vai giang hồ đại ác chém gϊếŧ khắp nơi, giờ có vẻ nhập diễn quá sâu đi.

Trong lúc đó ở trong văn phòng tổng tài, Đường Nhiễm Mặc kéo Mạt Lị ngồi lên đùi mình, cho đến khi cảm nhận được chóp mũi tràn ngập mùi thơm cơ thể của cô, hắn nhịn không được phát ra một tiếng than thở thật mỹ mãn.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Thi cử thế nào?"

Hơi thở hắn phun bên gáy làm cô cảm thấy ngứa, lại có chút thẹn thùng, hơi lui về sau né tránh, bất quá cũng không trốn được đi đâu, ngược lại bị hắn kéo trở lại, tay hắn đυ.ng eo cô, làm cô né tránh đồng thời phát ra tiếng cười khanh khách.

Đường Nhiễm Mặc biết, cô sợ ngứa.

"Bài thi trên cơ bản đều làm được, không phải rất khó, ha ha...... Thúc thúc đừng cào cháu!"

Đường Nhiễm Mặc đem cô trở về trong lòng ngực mình, cũng thấp giọng cười, "Trên cơ bản? Có chỗ nào không làm sao?"

"Địa lý...... Cháu không phải thực am hiểu."

"Tôi dạy cho cháu."

"Thôi đừng, thúc mỗi ngày công việc đã rất bận, cháu không hiểu sẽ hỏi giáo sư, đại biểu ban địa lý khóa của cháu cũng thật giỏi."

Từ lần trước sau khi Mạt Lị nói qua, hắn một tuần sẽ ăn một lần cà rốt, cơm trưa cũng ăn nhiều, hơn nữa cũng sẽ ngủ trước 12 giờ, nhưng bản tính cuồng công việc khó sửa, mà hắn đích xác cũng có nhiều sự tình cần xử lý, Mạt Lị càng không dám lãng phí hắn một giây nào.

Không không không, cô nương ngốc, hắn đây còn ước gì cô phiền tới hắn, đối với người nào đó, tuyệt đối không phải lãng phí thời gian, mà đó là một loại hưởng thụ.

"Đại biểu ban địa lý..." Đường Nhiễm Mặc đè thấp thanh âm cực kỳ gợi cảm, "Là nam hay là nữ?"

Mạt Lị như bị lạc trong thanh âm của hắn, theo bản năng mở miệng, "Là nữ."

Hắn bất động thanh sắc, "Ừ, không hiểu chỗ nào hỏi người khác cũng được."

"Bất quá cũng không tệ, thi lần này không phải rất khó, theo lý cháu cũng không thể quá kém."

"Tự tin vậy sao?" Hắn nói, tùy ý gỡ xuống cặp sách phía sau Mạt Lị.

Cô phối hợp với động tác của hắn, "Không tin tưởng gì nhiều đâu, nghe nói học sinh Bạch Tuân đều rất lợi hại, đây là lần đầu tiên cháu thi, hy vọng không phải đếm từ dưới lên trên, bằng không thì thật mất mặt."

"Cháu là tiểu công chúa Thịnh Thế, ai chê cười cháu, tôi giúp cháu dạy dỗ kẻ đó." Môi hắn cơ hồ muốn dán lên lỗ tai cô, từ trước hắn cảm thấy cô phải học tập thật tốt, mỗi ngày đều phải hướng về phía trước, bất quá hiện tại, cô cho dù không đọc sách cũng không sao, hắn có thể đem cô để ở nhà, chính mình trân quý thật nhiều, ai cũng không được nhìn thấy, ai cũng không được sờ đến.

Đường Nhiễm Mặc một tay ôm cô, một tay tùy tiện ném cặp sách lên bàn, không khéo, có một quyển sách từ cặp trượt ra tới.

Mạt Lị đại kinh thất sắc, vội muốn qua cướp sách, nhưng có người động tác so với cô càng mau hơn.

Cánh tay hắn duỗi dài ra, một tay cầm sách, nhìn đến tựa đề, khóe miệng gợi lên, "Một trăm phương pháp phác gục tổng tài", à?"

"Cái này không phải của cháu!"

"Không phải của cháu, vậy của ai?"

"......" Không thể bán đứng Từ Mẫn, nếu không y theo quy củ của Đường Nhiễm Mặc, thời gian đi làm mà xem tiểu thuyết, cô ấy tuyệt đối sẽ bị khai trừ, Mạt Lị uể oải không có sức lực, hữu khí vô lực nói: "Được rồi, là của cháu."

Đường Nhiễm Mặc tùy ý mở ra một trang, "Hắn cởϊ áσ khoác ra, cởi bỏ nút đầu tiên trên áo sơ mi, động tác không nhanh mà thật chậm rãi, hầu kết của hắn..."

Giọng hắn trầm thấp đọc lên tràn đầy âm sắc dục, mặt cô ngày càng hồng, cuối cùng bắt được tay hắn giành lại quyển sách, "Không cần đọc!"

Từ Mẫn rốt cuộc đang xem cái gì nha!