Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 34: Diễn kịch

Mạt Lị hiện tại trong thời gian này đều là ở tại Thịnh Thế, tuy rằng mỗi lần cô đến đều sẽ lôi kéo chú mục của nhân viên, bất quá thường thường có Đường Nhiễm Mặc đi bên người, lực chú ý của những người khác cũng không dám đặt lên người cô nhiều quá. Hơn nữa đang tới gần kỳ thi trung khảo tại Bạch Tuân, coi như đây là kỳ khảo thí đầu tiên của cô tại thế giới này, cho nên trong văn phòng tổng tài thường xuất hiện tình huống, Đường Nhiễm Mặc xử lý việc công ty, cô ngồi ở sô pha học và làm bài tập.

Ngay cả hai người không nói lời nào, trong bầu không khí yên tĩnh cũng có một chút ôn nhu, triền miên ý mị.

Đương nhiên, tiểu cô nương là sẽ không chú ý tới, đường đường Thịnh Thế tổng tài thường xuyên sẽ nhìn lén mình.

Cũng không biết động tác nhỏ này của Đường tổng tài dọa tới Thẩm Thiên Thu bao nhiêu lần.

Kỳ thi trung khảo sắp đến, nhưng học sinh Bạch Tuân thật hưng phấn, bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường cũng sắp tới, mà ở ngày kỷ niệm thành lập trường này thì không cần đi học, chỉ cần cuồng hoan, vui vẻ mừng lễ.

Thu Bạch Bạch đem cái bàn chuyển qua bên cạnh Mạt Lị, cho dù giáo viên bắt cô dọn về chỗ cũ, cô cũng chỉ phiêu phiêu một câu, "Em muốn ngồi cùng với học sinh giỏi, cùng nhau học tập."

Lý do chăm chỉ như thế, Mạt Lị không có ý kiến, còn chủ nhiệm lớp tỏ ra... rất vui vẻ.

Thu Bạch Bạch sẽ nỗ lực học tập? Đừng mơ, đi học cô hay ngủ ngủ, chơi chơi, nhưng cô cũng sẽ không quấy rầy Mạt Lị nghe giảng bài. Cô phảng phất chỉ tưởng dính vào Mạt Lị mà thôi, hiện tượng này bắt đầu một ngày sau khi Thu Thiên đi tìm Mạt Lị.

Mạt Lị nhận ra, Thu Bạch Bạch thật kiêng kị Thu Thiên, giống như là sợ hãi cô sẽ đứng về phía Thu Thiên, nhưng Thu Bạch Bạch không nói, Mạt Lị cũng không hỏi.

Hôm nay trong ban náo nhiệt phi thường, kỷ niệm ngày thành lập trường, hoạt động là yêu cầu mỗi ban tổ chức một tiết mục, ngày đó buổi tối sẽ lên sân khấu biểu diễn. Ban của bọn họ đã sớm quyết định sẽ biểu diễn 《Nhật ký của Công chúa và Vương tử mạo hiểm》. Đây là kịch bản đã được lưu lại từ nhiều năm trước, kể về công chúa trong cấm cung rơi vào tình yêu với Vương tử mạo hiểm, hai người cùng trốn ra khỏi lâu đài, trải qua bao nhiêu nguy hiểm cùng với nhau. Kịch bản này bao năm qua đều rất được hoan nghênh, thế là kịch bản biểu diễn được nhất trí thông qua, hôm nay bọn họ muốn thảo luận là tuyển nhân vật.

Không được tự chọn vai cũng không được phép bỏ tham dự, mọi người đều phải rút thăm, trúng phải vai gì thì phải diễn vai đó. Biện pháp này thật công bằng, đương nhiên mục đích vẫn là để mọi người trong lớp đều tham dự, phải biết rằng tới cao trung, tham gia hoạt động tập thể phải tăng vọt so với lớp tiểu học.

Mạt Lị nắm tờ giấy trong tay, nhìn đến bộ dạng Thu Bạch Bạch sống không bằng chết đi từ bục giảng xuống, cô tò mò hỏi: "Rút thăm được vai gì?"

"À...... Chính mình xem đi!" Thu Bạch Bạch đem tờ giấy mở ra, mặt trên thình lình viết hai chữ, công chúa.

"Phốc...... Ha ha ha, đừng lo lắng, cậu nhất định là công chúa đẹp nhất."

"Cười cái gì cười! Cậu bốc trúng cái gì?" Thu Bạch Bạch một phen đoạt lấy tờ giấy của Mạt Lị, "Phui phui, cậu diễn hải tặc vương!"

"Đúng rồi, tớ diễn vai hải tặc vương."

Nhân vật hải tặc vương này, thống lĩnh hải tặc trên biển, có thể nói là quốc vương trên biển, cũng là vai đại ác, hắn vì muốn gϊếŧ chết vương tử mà bắt cóc công chúa, cuối cùng chết ở dưới kiếm vương tử, nói tóm lại, suất diễn của hắn không nhiều lắm, điểm này làm Mạt Lị thật vừa lòng.

Chính là Thu Bạch Bạch rất không vừa lòng! Rõ ràng cô mới giống người sẽ bắt cóc Mạt Lị!

Lớp trưởng đứng trên bục giảng hô to, "Được rồi, bây giờ tới lúc thống kê lại nhân vật, đến ai thì giơ tay!"

"Đầu tiên là, vương tử!"

"Tớ." Chu Lạc giơ tay.

"Công chúa!"

Thu Bạch Bạch lười biếng lên tiếng, "Nơi này."

Nếu nói Chu Lạc tuấn tú còn rất phù hợp hình tượng vương tử, Thu Bạch Bạch thường mang theo tính công kích, tựa hồ cũng chỉ có thể biểu diễn thế thân... Công chú ngây thơ đáng yêu, cô thật sự không thích hợp diễn đâu!

Các bạn trong lớp, bao gồm cả lớp trưởng đều trầm mặc một chút.

"Vậy..." Thu Bạch Bạch bĩu môi, ""Nếu muốn đổi người diễn công chúa tôi cũng không ý kiến."

"Không thể đổi, không phải nói rút thăm quyết định sao, huống chi..." Mạt Lị nghịch ngợm cười, "Tớ rất tò mò xem bộ dáng Bạch Bạch mặc đồ công chúa."

Có đôi khi lòng hiếu kỳ này trở thành xích mích dễ như trở bàn tay, Thu Bạch Bạch nhìn nhìn mọi người không chút dị nghị, trong khi mặt lại không biểu tình gì khi nhìn về phía Mạt Lị.

Mạt Lị kéo tay cô quay trở lại chỗ ngồi, giống như dắt một con cún nhỏ.

Tới lúc tan học, lớp trưởng phát cho mỗi người một phần kịch bản, cũng dặn dò kỹ càng học thuộc lời kịch, ngày mai tan học liền có thể luyện tập một chút.

Lời kịch Thu Bạch Bạch có vài trang, Mạt Lị bất quá có hai trang mà thôi, cô cổ vũ vỗ vỗ vai Thu Bạch Bạch rồi xoay người lên xe về nhà.

"Công chúa quá mức yếu ớt, ta sợ chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, cổ tay nàng sẽ bị ta bẻ gãy. Mà ngươi, vương tử điện hạ tôn quý, muốn cứu công chúa trở về thì phải dùng máu của ngươi tới mở đường!"

Kịch bản rất dài, lời kịch cũng thật nghiêm túc.

Mạt Lị cầm kịch bản quay người lại, nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc đang đứng khoanh tay nhìn mình, mặt cô đỏ lên, "Thúc thúc về tới lúc nào?"

Cô đọc quá chú ý đọc lời kịch nên cửa mở cũng không nghe được.

"Công chúa điện hạ thật mỹ lệ, dung mạo của người như hoa hồng dưới ánh mặt trời, trắng thuần khiết, hồng bắt mắt, ta chân thành mời người làm khách trên thuyền của ta." Hắn nâng một bàn tay cô lên, in một cái hôn vào mu bàn tay của cô.

Thân sĩ, ưu nhã, mê người.

Mạt Lị mặt đỏ đến tận tai, những lời này rõ ràng là lời kịch khi hải tặc vương lên sân khấu bắt cóc công chúa.

Hóa ra hắn đã nhìn lâu đến thế rồi!