Cô cùng hắn tới nhà hàng, trên đường không ai nói với nhau câu nào. Lúc gọi món hắn bỗng mở miệng: "Em và Jane có vẻ thân quá ha"
Cô ngước nhìn chậm rãi nói: "Trong đầu anh đang suy nghĩ gì?"
"Em muốn anh phải suy nghĩ thế nào"
Cô bỏ dao nĩa xuống: "Em nhấn mạnh anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ nghĩ em và anh ta là quan hệ nam nữ. Đây cũng là lần cuối em giải thích với anh"
"Em buộc tội anh và Ái Lan thì được, vậy tại sao anh buộc tội hai người lại không được? Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu anh bắt gặp anh ta ở cự ly gần với em" Hắn nhìn cô chằm chằm
Thời gian này cô khá căng thẳng về mọi mặt, từ gia đình cho đến việc làm ở công ty. Ông bố cô thì ngày càng sa đọa, cô phải đại diện cho công ty tham gia cuộc thi nên công việc khá nhiều, rồi Ái Lan về làm cuộc sống vợ chồng xáo trộn cả lên. Sự tích tụ mấy ngày qua dồn đến cực điểm: "Em giải thích đến như vậy rồi mà anh không hiểu sao?
Em hỏi anh, tại sao tối qua anh lại về muộn như vậy?"
Hắn nghĩ cô chưa biết chuyện, nghĩ giờ mà nói thì thế nào cũng khiến cô hiểu lầm. Hắn nói: "Tối qua anh đi với đồng nghiệp nên về muộn"
Khá bất ngờ với câu trả lời của hắn nhưng cô cũng không vạch mặt, lặng lẽ đáp: "Được rồi ăn đi, kẻo nguội mất"
Hắn tưởng cô đánh trống lảng chuyện giữa cô và Jane. Hằn hộc đặt mạnh dao nĩa xuống khiến đồ ăn bắn tung tóe: "Em ăn mình đi, hoặc kêu Jane tới cùng ăn. Anh về công ty trước"
Chưa đợi cô trả lời hắn đã bỏ đi, từ lúc đó cô ngồi im như tượng đá. Gần đến giờ làm cô đứng dậy thanh toán tiền rồi kêu taxi về công ty.
Cuối tuần nên tan làm xong cô dẫn David và Nani đi ăn, rồi đi công viên giải trí. Chơi đến chín giờ cô chở Nani về nhà. Tới nơi dẫn Nani vào nhà, David cũng lẽo đẽo theo sau. Lâu rồi không tới nên cô vào nhà ngồi một lát, mẹ Châu Kỳ nói với Nani và David: "Hai đứa đi chơi về mệt chưa, bà lấy sinh tố uống nhé"
Cô cười: "Hai đứa cháu mới cho đi ăn xong, lát bác pha cho Nani cốc sữa nóng uống cho ngủ ngon, sinh tố mát uống tầm giờ này người lớn thì không sao chứ trẻ con dễ bị đau bụng"
Mẹ Châu Kỳ cười: "Rồi để lát bác pha"
"Cũng gần chín rưỡi rồi cháu xin phép về trước để cả nhà nghỉ ngơi"
Cẩm Mân huýt vai cô: "Chơi đã, ngủ gì giờ này"
Thấy David mắt ríu ríu, Châu Kỳ nói: "Thôi để cho cô ấy về, David ngủ gật rồi kìa"
Cô nói với Cẩm Mân: "Rảnh buôn dưa sau"
Cô đứng dậy: "Tạm biệt cả nhà, cháu xin phép"
Nani nũng nịu với cô: "Bye dì, chúc dì ngủ ngon"
Cô véo má cưng nựng: "Ngoan, Nani cũng ngủ ngon nha"
Xe đến nơi, nhìn vào nhà thấy vẫn tối om. David nói: "Ủa ba vẫn chưa về"
"Con muốn nói gì với ba à"
David ngáp dài ngáp ngắn: "Dạ không, chỉ thấy ba dạo này toàn về muộn. Ít có thời gian gặp ba"
Tháo dây an toàn cho con: "Thôi lên tắm rồi ngủ, chắc thời gian này ba bận việc nên mới như vậy"
Bên kia tan làm nhân viên trong công ty rủ nhau đi Bar, hắn chưa muốn về nhà sớm nên cũng đi với nhân viên. Ái Lan ban đầu định không đi, ả không hứng thú khi gia nhập với đám nhân viên quèn này, sau xuống xe thấy hắn cũng đi nên ả cũng đi.
Tới chơi nhân viên toàn lên sàn nhảy, hắn ngồi ở dưới uống rượu như uống nước lã, tu chai này qua chai khác. Thấy hắn ngồi một mình nên Ái Lan đi tới: "Hôm nay anh uống có vẻ nhiều"
Hắn ngà ngà say ngước nhìn ả: "Tới đây không uống thì làm gì chứ"
Tuyết Băng ngồi trên giường nhìn đồng hồ đã điểm mười một giờ, mắt cô ríu cả lên. Mang dép xuống bếp pha ly cà phê lại sô pha từ từ nhâm nhi, cô lẩm bẩm: "Ai thèm chờ anh ta chứ"
Ngồi đến gần một giờ sáng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, cầm điện thoại gọi hắn nhưng thuê bao.
Bên kia hắn uống say đến nỗi nằm lăn ra bàn, nhân viên bắt đầu về, thấy giám đốc đã uống say nên thư ký cứ một người trong đó đưa ông chủ về. Thấy thời cơ đã đến Ái Lan lên tiếng: "Để tôi đưa về cho, nhà tôi cũng gần nhà giám đốc"
Thư ký nói: "Vậy làm phiền phó phòng"
Ả cười thảo mai: "Không có gì"
Chờ đám nhân viên đi hết cô gọi Jane đến, anh ta tới ả nói: "Cùng tôi đưa anh ta đến khách sạn"
"Trong tình trạng này thì anh ta có thể làm gì cô chứ" Jane cười khẩy
Ả nhìn: "Anh ta không làm thì tôi làm"
Đưa hắn đến phòng, ả kêu Jane vào chung. Jane ú ớ: "Cô định bắt tôi đứng xem hai người diễn xiếc đấy à"
"Không những xem mà phải chụp lại để còn làm bằng chứng" Ả đắc ý
Jane ngao ngán: "Cô đúng là biếи ŧɦái"
Sau khi ả và hắn không còn một mảnh vải trên người, Jane nhìn nhìn. Ả nói: "Thân thể tôi anh nhìn bao nhiêu lần rồi, giờ vẫn chưa chán sao. Nhanh chụp đi"
Sáng sớm tỉnh dậy đầu hắn đau nhức, tưởng là vợ nên quay qua ôm chầm. Bỗng ngửi thấy mùi nước hoa quá nồng, hắn mở mắt. Đập vào mắt nhận ra người bên cạnh mình là Ái Lan hắn đẩy ra, làm Ái Lan cũng thức giấc: "Anh dậy rồi sao"
Nhìn hoàn cảnh không mảnh vải che thân này hắn không nói nên lời: "Đêm...qua"
"Anh đừng có nói với em là không nhớ để chối bỏ trách nhiệm đấy nhá" Ả làm nũng
Qua cách nói của ả thì biết mình đã làm gì: "Thật tình xin lỗi, đêm qua tôi say quá"
Sau khi hoàn hồn hắn lập tức đi mua thuốc tránh thai cho ả, hắn nhìn đồng hồ đã sáu giờ sáng. Bật điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ đều là của vợ, cả đêm không về thế nào cô cũng lo lắng, quay sang nói với ả lạnh nhạt: "Tôi có việc đi trước, nhớ uống thuốc"
Ả nói: "Anh định ăn xong liền chùi mép à"
"Xin lỗi hôm qua chỉ là sự cố, chi phiếu tôi để nơi bàn muốn bao nhiêu thì tùy cô"
Ả xé chi phiếu: "Tiền em không thiếu"
Hắn nói: "Vậy cô muốn gì"
"Tình yêu của anh, hy vọng chúng ta có thể quay lại như những năm về trước" Ả ôm hắn
Hắn hất tay ả ra: "Xin lỗi tôi không thể làm được"
Nói rồi hắn bỏ đi, ả nghiến răng: "Ngô Đình anh cứ chờ đi, anh không làm được nhưng em có thể bắt anh làm được"