Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 45

Vào năm Kiều Lạc mười chín tuổi, anh mất đi Diệp Khinh Chu, nhưng lại bất ngờ biết được một bí mật không thể tưởng tượng nổi. Thì ra mười hai năm trước mẹ đột nhiên qua đời không phải vì lý do anh vẫn tưởng, không phải vì sức khỏe khiến cho bệnh chuyển biến xấu sau khi phẫu thuật, mà là bởi vì bác sĩ giải phẫu chính đã phạm lỗi làm cho giải phẫu thất bại, nêu bệnh tình mới chuyển biến xấu sau khi phẫu thuật.

Mà vị bác sĩ ấy chính là phụ thân của Kiều Lạc.

Lúc bấy giờ bệnh viện của Kiều gia vừa mới mở rộng quy mô, danh tiếng chưa có, nếu như tin chữa bệnh gặp sự cố lan ra ngoài, đối với bệnh viện mà nói chính là một đòn trí mạng. Vì vậy bí mật này ngoại trừ người rất thân trong nhà, không ai biết, kể cả Kiều Lạc.

Mẫu thân chết do lỗi của cha mình, Kiều Lạc thật sự không cách nào tiếp nhận sự thật này, điều làm anh càng không thể tiếp nhận chính là, phụ thân trên vai mang tội không thể tha thứ lại còn có thể tái giá với một người đàn bà khác.

Ông đã có được một gia sản khổng lồ, chức viện trưởng lừng lẫy, hết thảy hết thảy đều tạo nên dựa trên cái chết của mẹ, sao ông lại có thể an lòng hưởng thụ?!

Bà ngoại thấp giọng nói “Bây giờ còn nói gì nữa…… Đều là chuyện đã rồi, hơn nữa đều do mẹ của con tự nguyện……”

Kiều Lạc không có cách nào để có thể tha thứ cho phụ thân, cũng như không cách nào tiếp nhận bà Diệp, ông đã lấy người đàn bà này thay thế mẹ của anh, đem hy sinh của mẹ đổi lấy hạnh phúc hiện tại, bà ta lại còn là viện trưởng phu nhân, trong những lúc chuyện trò vui vẻ bên nhau, có ai nhớ đến mẹ của anh không?

Kiều Lạc giận dữ rời khỏi nhà bà ngoại, trở lại trường đại học, suốt bảy năm không một lần bước chân về nhà, anh không muốn nghe cha giải thích, cũng không muốn trở lại nơi đã vắng bóng Diệp Khinh Chu.

Chỉ có họ mới thấu hiểu nhau.

Cha mẹ có gút mắc, kẻ bị tổn thương vĩnh viễn là con cái, những nỗi đau đớn cũ bọn họ có thể dùng mối tình cảm mới để bù đắp,nhưng người đã chết thì cơ hội sẽ vĩnh viễn biến mất.

Suốt bảy năm, anh bắt chính mình bận rộn, không biết làm sao đối mặt Diệp Khinh Chu, chỉ cần nghĩ đến nàng, lại nghĩ đến sự xâm lấn của hai mẹ con nàng, rồi nghĩ đến gia đình trọn vẹn xưa kia của mình, giống như một cái võng vây chặt lấy anh không cởi được, liều chết dây dưa.

Bảy năm sau, đã thấy nhiều sinh ly tử biệt, tựa hồ tuổi trẻ bồng bột cũng dần dần có thể bình tĩnh lại, không phải là quên, chỉ là tự cảm thấy phải tiếp nhận. Kiều Lạc lần đầu tiên trở về nhà, cùng phụ thân triệt để bàn thảo vấn đề này.

Không còn là thiếu niên phẫn nộ gào thét, mà là lý trí đi đối mặt quá khứ, phụ thân chỉ đưa cho anh một quyển nhật ký, bìa nhung màu đỏ sậm, trang giấy hơi ố vàng, Kiều Lạc mở ra, mỗi trang giấy đều hơi nhăn, dường như còn ẩm ướt.

Khi cha xoay người bước ra khỏi cửa, Kiều Lạc lúc này mới phát hiện tóc của ông đã hoa râm, bảy năm có thể khiến một thiếu niên xúc động thành bình tĩnh, cũng có thể biến người đàn ông tráng kiện thành già yếu.

Quyển nhật ký của mẹ không dày, cũng không viết hết, đơn giản chỉ có mươi trang, dựa theo ngày tháng trên tờ thứ nhất, đúng là vài ngày sau khi bà giải phẫu, câu đầu tiên là …”Tiểu Lạc phải làm sao bây giờ?”

Tay cầm sổ của Kiều Lạc run lên một cái, cảm thấy những hàng chữ thanh tú kia như mờ đi, đột nhiên nhớ tới giọng nói quen thuộc, tiểu Lạc……

Nhật ký mỗi ngày cũng không dài, ít thì một câu, nhiều nhất chỉ mười câu.

“Hôm nay đau lắm, nhưng khi tiểu Lạc khoe bài thi lại được 100 điểm thì dường như không thấy đau nữa.”

“…… Kiều Lâm khóc, mình bắt anh ấy không được khóc, không được cho tiểu Lạc trông thấy, thật ra cuộc sống con người luôn có việc ngoài ý muốn, có những tai họa muốn tránh cũng tránh không nổi……”

“…… Mình biết rõ, tình trạng đã không thể khá hơn, có trách ai cũng không thể thay đổi được gì, bệnh viện là tâm huyết của Kiều Lâm, cũng là tương lai của tiểu Lạc, mình đã không thể cống hiến gì cho cơ nghiệp này, nhưng ít ra, mình có thể bảo vệ nó ……”

“Tiểu Lạc lại muốn đi chơi công viên, có điều Kiều Lâm bận quá. Dạo này mình cảm thấy phải chi lúc trước vì tiểu Lạc sinh thêm một em trai hoặc em gái, như vậy sau này …… con cũng không đến nỗi quá cô đơn.”

“Mẹ đến thăm, mắng mình khờ dại, thật ra mình không ngốc, mình hiểu, không ai có thể biết rõ sức khỏe của mình bằng chính mình đâu.”

“Dạo này sắc mặt rất khó coi, tiểu Lạc cũng sinh nghi, mình bảo Kiều Lâm mang đến một hộp phấn hồng. Lâu rồi không soi gương, hôm nay xem lại, ngay cả mình còn sợ hãi, khó trách tiểu Lạc đã nhìn ra. Điểm chút phấn hồng, buồn cười, buồn cười……”



“ Mình biết, tóm lại …… là sẽ không có ngày mai, Kiều Lâm ở bệnh viện suốt ngày với mình, mẹ ở nhà săn sóc tiểu Lạc, mình không muốn con biết, có lẽ cuối cùng cũng hết cách giấu diếm, nhưng mình vẫn muốn là một người mẹ xinh đẹp trong lòng con như xưa……”

Xem hết quyển nhật ký, trang giấy vốn đã nhăn lại một lần nữa ướt đẫm, anh khép vở lại, nhưng cửa lòng rộng mở, những phẫn nộ trước kia, những phản kháng trước kia, vào lúc này lại trở thành quá nhỏ bé.

Kiều Lạc không biết anh có thể tha thứ cho cha hay không, có thể tiếp nhận gia đình mới hay không, chỉ biết là anh muốn sống thật tốt, kế thừa bệnh viện của Kiều gia, bởi vì đó là hy vọng của mẹ.

Kiều Lạc đột nhiên phát hiện anh rất nhớ Diệp Khinh Chu, nói đúng hơn hoài niệm này chưa bao giờ biến mất, chỉ là bị anh giam chặt lại trong lòng, mà hôm nay cửa lòng vừa mở, nỗi nhớ cũng tuôn ra theo, mãnh liệt vô cùng.

Anh nhớ rõ khi còn bé, luôn vỗ ngực nói, khi con lớn lên sẽ bảo vệ mẹ!

Chỉ là sau này người anh muốn bảo vệ đã ra đi, và Diệp Khinh Chu lại xuất hiện.

Nhìn nhật ký của mẹ, Kiều Lạc nhớ tới một Diệp Khinh Chu luôn khép nép, nàng chớp hai mắt, nhìn anh rất tội nghiệp, không biết bảy năm sau nàng đã trở nên kiên cường, hay càng thêm nhu nhược? Đã trưởng thành, hay là vẫn như trước? Đã trở nên đội trời đạp đất, hay là vẫn nhát như chuột giống ngày xưa?

Nỗi nhớ quấn lấy anh không cách nào ngăn lại, anh cần tìm kiếm con thuyền cứu hộ trên biển lớn này, cho dù cái thuyền nhỏ đó đã bị gió thổi đi rất xa.

Có điều sau bảy năm, bọn họ – không còn là anh em – còn có thể thuận buồm xuôi gió hay không? Anh nhớ rõ lời của phụ thân “Con không được đi tìm Tiểu Chu, nó là em gái của con!”

Anh ngẩng đầu lên,”Ngay từ đầu nàng đã không phải .”

“Con nên tận lực vì bệnh viện của Kiều gia!”

Anh giương mắt,”Con đi tìm Tiểu Chu không có nghĩa là là vứt bỏ bệnh viện, hai thứ này, con đều muốn có!”

Cha trợn mắt,”Con …… con tự tin quá đáng rồi!”

Anh nhếch miệng,”Nếu như mẹ của con đã hy sinh mạng sống của người để bảo vệ thứ mà cha không có lòng tin đi lấy lại, thì con nghĩ cha tạm thời không có tư cách phê phán lòng tự tin của con!”

Giọng của cha lập tức thấp hẳn “Con đi đi…… Chưa chắc con sẽ tiếp nhận Tiểu Chu đâu ……”

Khi đó Kiều Lạc căn bản không mang những lời này để trong lòng, nói cách khác, anh một mực tin tưởng anh sẽ tìm được nàng, chưa bao giờ nghi ngờ điều này.

Như vào buổi trưa hôm ấy, anh ngồi ở trong phòng làm việc, đột nhiên y tá gọi anh một tiếng, trong lòng anh bỗng chấn động, cảm giác giống như mơ ước đã lâu cuối cùng có thể thành sự thật, anh đứng dậy, đi ra ngoài, rồi nhìn thấy nàng đang nằm trên giường bệnh.

Anh không khỏi nhếch miệng, nàng dường như không thay đổi gì, mặt vẫn búp bê, chỉ là con mắt to tròn đang nhắm nghiền, mày khẽ chau, mỗi một bước anh đến gần nàng, tim đập càng nhanh.

Anh nghĩ, Tiểu Chu, bắt được em rồi.

Cho tới ngày nào đó, nhìn vẻ giận dữ trong lúc lên cơn của nàng, Kiều Lạc lập tức nhớ tới lời cha, có lẽ ông đã sớm biết, cho nên mới nói như vậy.

Anh vuốt ve mặt nàng trong lúc ngủ mơ, nhớ tới rất nhiều năm trước kia, nàng cũng thút thít rơi nước mắt trong khi ngủ như thế “Có phải mẹ không muốn con nữa hay không?”

Kiều Lạc cười khẽ, sau khi nàng tỉnh lại nhất định phải sửa lại những lời này, phải là”Có phải anh Lạc cũng không muốn em nữa hay không?”

Anh nghĩ, anh sẽ đáp, không phải.

Bởi vì Diệp Khinh Chu sống là người của Kiều Lạc, nàng bệnh thì là người bệnh của Kiều Lạc, nàng chết thì là người chết của Kiều Lạc!

Nàng hẳn là sẽ sợ tới mức mặt tái mét, nơm nớp lo sợ nhìn mình, nghĩ tới đây, Kiều Lạc nhịn không được khẽ bật cười.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chiếc thuyền nhỏ bé nàng đã gặp cây cầu là anh đây, còn có thể chạy hay sao?