Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 13

Trên đường đi Diệp Khinh Chu vô cùng mong chờ Tổng giám đốc mở miệng, kể về những thứ mà anh ưa thích, ngờ đâu nội dung cuộc đối thoại trên suốt đường đi đều về Diệp Khinh Chu, chủ yếu là những lời mà nữ vương khen ngợi nàng với anh, Diệp Khinh Chu vừa nghe thấy toàn thân như bay bổng, quả nhiên biếu quà tất có điểm tốt, cho dù nữ vương đã đi rồi mà vẫn có thể sử dụng nhiệt lượng thừa để chiếu cố mình, lại triệt để quên mất rằng ở công ty nàng ta vốn là một người ăn một lương nhưng làm việc bằng ba người khác, cho dù không biếu xén, thì nữ vương tất cũng tự vấn lương tâm mà nói như vậy về nàng.

Diệp Khinh Chu vốn rất tự ti, nàng tự thấy nàng không có chút ưu điểm gì cả, chỉ dùng một số điều kiện bên ngoài để bù đắp, để người khác có thể tiếp nhận nàng mà không cảm thấy quá phiền toái, nếu lại yêu mến nàng nữa, quả thực nàng muốn thắp hương cảm tạ trời xanh.

Vừa khen ngợi xong, xe hơi đồng thời lướt qua cổng công ty AM, lúc này Ôn Nhược Hà mới phát hiện ra chung cư Kim Uyển cách công ty gần như vậy, anh không kiềm được mới nói giỡn một câu: “Cô ở đây chính ra rất tiện, buổi sáng có thể ngủ nướng thêm một chút.”

Diệp Khinh Chu lập tức phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, ở đây tôi cũng không cần biết bến xe bus ở chỗ nào, cũng không sợ bị kẹt xe, chứ đừng nói tới là tai nạn xe cộ, nếu trên đường đột nhiên phát hiện ra mình quên cái gì, hoặc cảm thấy quên khóa cửa, chạy về nhà cũng rất tiện…”

Nhìn nàng giơ tay lên chăm chú liệt kê từng thứ ra, Ôn Nhược Hà cảm thấy động tác của nàng có phần quen mắt, lại liên tưởng tới những chuyện gặp phải từ sáng nay cho tới bữa cơm buổi tối, Ôn Nhược Hà không kiềm nổi lập tức buột miệng hỏi: “Có phải … cô rất nhát gan hay không?”

“….”Diệp Khinh Chu sững sờ, nếu nhát gan cũng là một cái tội, thì độ nhút nhát kia của nàng phải tương ứng với tội tử hình, hoặc ít nhất cũng chung thân: “Thực ra, tổng giám đốc …, kỳ thực tôi rất dũng cảm …”Thấy chưa, nàng còn dám nói dối tổng giám đốc kìa, gan phải lớn lắm nha.

Ôn Nhược Hà cười: “Chẳng lẽ cô sợ chỉ vì thế mà tôi sẽ sa thải cô sao?”Bất quá thấy biểu hiện của Diệp Khinh Chu như vậy anh mới vô tình nói một câu, không ngờ một câu này, lại đẩy Diệp Khinh Chu vào một cái động sâu không đáy.

“Tổng giám đốc …”Diệp Khinh Chu thầm toát mồ hôi, sống lưng lạnh ngắt, tay chân cứng ngắc, cố gắng hít một luồng không khí, rồi mới trả lời với vẻ mạnh mẽ: “Tôi không sợ “

“A!”Ôn Nhược Hà làm bộ giật mình mở to mắt: “Lá gan cũng không nhỏ nhỉ!”

“Đúng vậy, đúng vậy…”Diệp Khinh Chu tự nhéo vào tay mình một cái, cố dùng đau đớn để trấn định lại mình: “Cái điểm nhỏ ấy tính làm gì.”

Ôn Nhược Hà cười gật gật đầu, vừa tiếp tục lái xe vừa nói:: Kỳ thật tôi cảm thấy nhát gan có gì mà không tốt chứ, người sợ chết tuyệt nhiên không lái xe vượt đèn đỏ, người sợ đau tuyệt đối sẽ không gây chuyện đánh nhau, người sợ bệnh tuyệt nhiên không ăn bậy, người sợ bị sa thải sẽ chăm chỉ làm việc, kẻ sợ thầy giáo tất sẽ chuyên chú học tập, con cái sợ cha mẹ tất sẽ hiếu thuận, cho nên tôi cảm thấy nếu trên thế giới này có nhiều người nhát gan một chút, có lẽ thế giới sẽ tốt hơn nhiều.”

Anh chỉ nói vô tình như vậy, mà Diệp Khinh Chu như cảm thấy mình đã tìm được người tri âm tri kỷ, hai mắt lưng tròng: “Tổng Giám Đốc, ngài nói rất đúng…”

Ôn Nhược Hà liếc qua kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt nàng, cảm giác có chút quen thuộc, lại có phần lạ lẫm, có lẽ tại anh nghĩ nhiều quá, vì vậy lại tiếp tục chủ đề đang nói: “Cô nhát gan lắm sao?”

Diệp Khinh Chu gật đầu rất thật thà: “Lá gan của tôi rất nhỏ, lần nào Âu Dương cũng mắng tôi, có điều tôi cảm thấy như vậy cũng không xấu, mặc kệ là chỉ sợ quên không khóa van gas mà quay về nhà ba bốn lần, tôi cũng không cảm thấy gì, còn hơn là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hối hận cũng đã muộn, chỉ cần việc gì có thể tránh được là tôi đều cố gắng hết sức, những chuyện còn lại đều là những việc cố mà không thể tránh được, nên tôi tuyệt không hối hận về những chuyện đã qua.”

“Tuyệt không hối hận sao?”Ôn Nhược Hà lặp lại một lần nữa, hơi nhướng mày mỉm cười: “Nói vậy tính ra cô lại là người dũng cảm, chỉ có người nào có dũng khí đối mặt với hết thảy mới có thể tuyệt không hối hận.”

Càng lúc Diệp Khinh Chu càng cảm thấy tổng giám đốc đúng là vị Bồ Tát chuyển thế, không chỉ cứu khổ cứu nạn, mà còn thấu hiểu trái tim đầy tự ti của nàng: “Tổng giám đốc, ngài, ngài đúng là người quá tốt.”

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Ôn Nhược Hà nghe thấy nàng nói như vậy, bây giờ có vẻ như có rất ít người dùng chữ “tốt”để đánh giá người ta một cách chân thành, mà ngữ khí và ánh mắt của Diệp Khinh Chu lại vô cùng thành khẩn, nếu không chịu tin nàng, thì đúng là phạm phải tội ác tày trời. Anh cười dừng xe lại: “Chính là chung cư này sao?”

Lúc này Diệp Khinh Chu mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Vâng, đúng là chỗ này rồi, nhà tôi ở chỗ …”Nàng đang định giơ ngón tay lên chỉ vào một cái cầu thang, thì ngón tay đã đông cứng lại ở giữa không trung, bởi vì, Kiều Lạc đang đứng dưới bậc cầu thang, Kiều Lạc với bộ mặt đen xì.

Trong lúc nàng đang sững sờ, Ôn Nhược Hà đã cực kỳ lịch sự xuống xe, bước tới bên phía nàng, giúp nàng mở cửa xe, đột nhiên Diệp Khinh Chu rất muốn nói với anh, rằng, thưa tổng giám đốc đại nhân, cái cầu thang này không phải nhà của tôi…

Nhưng nàng đã không thể, bởi vì Kiều Lạc đã đi lại gần, anh ta tiếp tục trưng ra khuôn mặt ôn nhu giả nhân giả nghĩa của anh ta, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tiểu Chu, em đã về rồi!”Trong ngữ điệu tràn đầy vẻ từ ái, ai nghe thấy tất cũng cảm động rơi nước mắt!

“Đây là …”Tay vẫn còn đặt trên cửa xe, Ôn Nhược Hà quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ đang tiến lại gần, xem ra đúng là đang gọi Diệp Khinh Chu, một ai đó vừa bước khỏi xe một cách bất đắc dĩ cố nặn ra một nụ cười sáng lạn, cứng nhắc thốt ra từng chữ: “Tổng giám đốc, đây là anh trai của tôi…”Sau đó đại khái quay về phía Kiều Lạc, nhưng vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh ơi, đây là Tổng giám đốc công ty em.”

“Hóa ra là Diệp tiên sinh, tôi là Ôn Nhược Hà.”Ôn Nhược Hà không chút nghi ngờ lập tức giơ tay ra một cách lịch sự, vốn Diệp Khinh Chu tưởng rằng Kiều Lạc sẽ lập tức giải thích rằng anh ta họ Kiều, chỉ có nàng họ Diệp, lại không ngờ ràng Kiều Lạc lập tức giơ tay ra bắt tay Nhược Hà, đáp lại một cách lịch sự không kém: “Tôi là Diệp Kiều Lạc.”Rồi không chút kiêng kị lập tức kéo Diệp Khinh Chu về bên cạnh mình: “Em gái tôi ở công ty chắc phải nhờ ngài chiếu cố nhiều.”

“Đâu có đâu có, trong công việc Diệp Khinh Chu rất chuyên cần.”Ôn Nhược Hà đáp lại một cách khách sáo.

Diệp Khinh Chu bị kéo lại gần đã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, nhưng vì có mặt Tổng giám đốc ở đó, nên phải cố chịu đựng nói vuốt theo: “Tổng giám đốc rất chiếu cố em ạ.”

“Vậy em càng phải cảm ơn Tổng giám đốc đi nhé.”Nghe thấy nàng nói vậy, Kiều Lạc lập tức vỗ vỗ vào vai nàng, nhưng lúc quay đầu lại, sau cặp kính mắc kia là đôi tròng mắt sắc bén như dao, chỉ có Diệp Khinh Chu mới hiểu được, nàng cảm thấy chân nhũn ra, có điều, tay Kiều Lạc vẫn giữ chặt lấy eo lưng nàng, nên dù nàng có nhũn người ra cũng không thể ngã được.

“Diệp tiên sinh quá khách khí rồi!”Ôn Nhược Hà thấy tình cảm giữa hai anh em họ tốt như vậy, liền vô tình nói một câu: “Tỉnh cảm giữa hai người thật tốt, cả nhà ở cùng một nơi cũng thật vui vẻ.”

Kiều Lạc mỉm cười, cánh tay từ eo lưng nàng bắt đầu chạy lên đè nặng lên bả vai nàng: “Bây giờ ở đây chỉ có hai anh em bọn tôi, thực ra tôi cũng mới tới đây, trước kia Diệp Khinh Chu công tác một thân một mình ở chỗ này, ba mẹ tôi cũng rất lo lắng, thật may là tôi mới vừa được điều tới bệnh viện ở đây, vì thế mới tới chiếu cố em ấy một chút.”Anh nói với vẻ rất thản nhiên mặt không đỏ, tim không lạc nhịp, ngay cả hơi thở cũng ổn định nhịp nhàng, quả là thật tới mức không thể thật hơn được nữa.

“Có một người anh trai như vậy thật không thể tốt hơn được nữa.”Ôn Nhược Hà cảm khái thốt ra một câu tận đáy lòng.

Diệp Khinh Chu cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng để cho Tổng giám đốc rời khỏi đây, càng nói nhiều càng sơ sẩy. Nàng đột ngột giơ tay ra nói: “Tổng giám đốc, có gì mai gặp lại ạ.”

Ôn Nhược Hà thấy trời đã khuya, cảm thấy cũng không phải lúc thích hợp để nói chuyện phiếm, liền cười gật đầu, chào từ biệt hai người bọn họ, sau đó lên xe, Kiều Lạc vẫn cực kỳ lịch sự giơ tay chào, dõi mắt nhìn theo cho tới khi xe anh khuất hẳn, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại liếc Diệp Khinh Chu một cái: “Có vẻ như Tổng giám đốc rất chiếu cố cô nhỉ!”

“Anh..”Thấy người kia đã đi khỏi, Diệp Khinh Chu lập tức cầu xin tha thứ: “Anh ấy là giám đốc mới tới, hôm nay công ty tổ chức liên hoan chào mừng, ai ngờ cuối cùng anh ấy lại nói tiện đường đưa em về, rồi cứ thế đưa em về luôn…”Nàng lập tức trình bày rành mạch, giống hệt như bảy năm về trước, về sau Diệp Khinh Chu mới bắt đầu nghĩ lại về vấn đề này, vì sao rõ ràng đã chia ra bảy năm trời, mà gặp lại anh, thì những thói quen nằm sâu trong trí nhớ kia lại rủ nhau chạy ra, cứ thế thuận theo tự nhiên!

“Giám đốc mới tới lại chiếu cố cô như vậy sao? “Kiều Lạc lập tức giơ tay đẩy cằm Diệp Khinh Chu lên, khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Xem ra em gái của tôi thật là hoạt bát đáng yêu, thật dễ làm cho người ta yêu mến nha “

Quả thật Diệp Khinh Chu có khuôn mặt búp bê mũm mĩm có phần giống trẻ con, lại thêm nàng thường xuyên dùng ánh mắt long lanh ngập nước để nhìn người ta, cho nên rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm giác yêu thương muốn bảo vệ, xem ra vị giám đốc mới tới kia cũng đã bị nàng hấp dẫn. Kiều Lạc nghĩ tới đây, đầu lông mày nhíu lại, bảy năm qua, chỉ sợ có không ít nam nhân tranh nhau làm hộ hoa sứ giả, bất quá … Anh vừa nghĩ vừa thoáng cười.

Diệp Khinh Chu nghe thấy anh nói như vậy lập tức lắc đầu: “Không phải đâu là không phải đâu ạ, nếu không chịu biếu xén, nhất định giám đốc sẽ sa thải em, thiết kế em không bằng Âu Dương, ý tưởng không bằng Tiêu Hà, gõ văn bản cũng không bằng Lệ Na…”

Kiều Lạc rất hài lòng với câu trả lời của nàng, vẫy tay nói: “Lên nhà thôi”

Về tới nhà đã 9h30′, Diệp Khinh Chu vẫn kiên trì hàng ngày phải đi ngủ trước mười giờ, từ mười giờ đêm hôm trước tới 4h sáng ngày hôm sau là thời gian tốt nhất để trao đổi chất, nhất định phải ngủ cho đủ giấc, đêm hôm qua vì khẩn trương cả đêm đều ngủ không ngon rồi.

Nàng vừa bỏ túi xuống đã lập tức cầm quần áo ngủ định đi tắm rửa, Kiều Lạc đã giơ tay ngăn lại: “Tôi tắm trước.”

“Gì chứ?”Diệp Khinh Chu hơi cắn môi: “Anh ở nhà suốt mà còn chưa tắm rửa sao?”

“Vừa rồi đi đón cô, lại đổ mồ hôi.”Kiều Lạc sẽ vò tóc nói: “Cô cho rằng ngoài kia trời mát mẻ lắm sao?”

Diệp Khinh Chu không biết anh đứng đợi ở bên ngoài bao lâu, kỳ thật nàng càng không biết vì sao anh phải đứng đợi, trước kia lúc nàng học cấp II, phải tham gia lớp tự học nên về muộn, mỗi lần bước chân tới con đường đen sì dẫn qua nhà kia, nàng đều cực kỳ sợ hãi, bất quá so với con đường không có đèn kia, càng đáng sợ hơn chính là sự xuất hiện đột ngột của Kiều Lạc, làm nàng sợ chết khϊếp, sau đó anh ta rất đắc ý vênh vang đi phía trước, chỉ vì dọa nàng một cái mà đứng bên ngoài lâu như vậy sao, Diệp Khinh Chu cảm thấy tính ra đây là anh ta tự tra tấn mình thì đúng hơn. Bất quá bây giờ ở chung cư này mỗi tháng thu năm mươi tệ tiền phí vật nghiệp, lúc nào đèn đường cũng sáng trưng, Kiều ác ma ơi là Kiều ác ma, anh uổng công rồi nha.. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi phì cười.

Đã đóng cửa phòng tắm mà Kiều Lạc vẫn còn nghe thấy tiếng cười trộm của nàng, anh lập tức nói: “Cười nhiều quá dễ làm tăng vết nhăn đấy.”

Diệp Khinh Chu lập tức ngậm miệng lại, chuyển sang ngồi tưới nước cho cây Xương rồng, sau đó lại tới chỗ tủ lạnh trong phòng bếp kiểm tra lại tất cả thực phẩm trong đó, xem có thứ gì đã hết hạn không.