Thám Tử Sài Gòn

Chương 37: Lí do của căn phòng kín - Chương kết thúc

Đặt chiếc ly thuỷ tinh đựng nước lọc xuống bàn sau khi đã nhấp một ngụm, Thiên Nhẫn kết thúc câu chuyện vừa kể bằng động cơ của hung thủ.

- Mấy hôm sau đó trên thời sự có đăng tin về vụ án, nói động cơ gϊếŧ người của anh chồng là do tức giận trước những đòi hỏi quá đáng của ông luật sư khi anh ta nhờ ông ấy đứng về phía mình chống lại người vợ trong vụ việc tranh chấp tài sản sau li hôn. Còn bảo là anh ta trước khi gây án có sử dụng qua ma tuý nên không kiểm soát được hành vi của bản thân. - Ngừng lại một chút để nuốt hết miếng bánh trong miệng, Thiên Nhẫn nói tiếp. - Tôi chẳng tin, không kiểm soát được ý thức mà có thể nghĩ ra cách để che giấu tội ác trong thời gian ngắn thế sao?

- Vậy còn thầy của cậu? Vì sao ông ta lại trở thành thầy của cậu? - Kỳ Nhân hỏi.

- Sau khi được giải oan thì ổng bảo với tôi là cảm thấy không muốn làm thám tử nữa. Ổng thuyết phục tôi theo nghề của ổng, bảo tôi có năng khiếu thiên bẫm, nhận hướng dẫn cho tôi trong 2 năm đầu, trả lương học việc và hứa sẽ bàn giao hết mối làm ăn cho tôi. Lúc đầu tôi cũng phân vân lắm, nhưng ổng năn nỉ mãi. Có lần còn đổ vạ tại tôi nói rằng hung thủ tạo ra căn phòng kín để thách thức cảnh sát, khiến cảnh sát bắt lầm ổng, khiến ổng bị bệnh sợ cảnh sát. Nói chung là ổng tìm đủ mọi lý do buộc tôi theo ổng học nghề. Cũng đang lông bông nên tôi dấn thân luôn. Đến nay cũng đã ra nghề được gần 4 năm. - Thiên Nhẫn nói một lèo không nghỉ.

Nhanh tay thu dọn chỗ thức ăn rơi vãi cho vào hộp pizza đã ăn hết sạch, Kỳ Nhân hỏi tiếp.

- Bây giờ thầy cậu làm gì? Sống như thế nào?

- Ổng đang đi làm công quả ở một ngôi chùa bên khu Thảo Điền.

- Đi tu hả?

- Không phải, chỉ đi phụ giúp việc trong chùa thôi. Ăn ở tại đó luôn. Ổng cũng chẳng tiêu xài gì nhiều nên lâu lâu tôi rãnh thì ghé thăm và phụ ổng ít tiền tiêu vặt.

Khi đã gói xong hết tất cả rác sau bữa ăn, Kỳ Nhân tiếp tục hỏi sang chuyện khác.

- À mà cậu có nhớ người cảnh sát phá án sai bắt nhầm thầy cậu không? Nói không chừng vẫn còn làm trong Sở, không biết là ai mà hồ đồ thế nhỉ?

Dù đã nghe câu hỏi, Thiên Nhẫn nốc hết chỗ nước còn sót lại trong ly rồi mới trả lời.

- Hình như lúc ở quầy tiếp tân chú ấy có giới thiệu tên nhưng lâu quá tôi cũng quên mất rồi. Cũng chẳng nhớ nổi mặt nữa.

- Để hôm nào tôi tìm lại hồ sơ vụ đó. Kể ra thì cũng may là hôm đó có Hữu Minh đi cùng cậu bắt hung thủ. Cậu bạn này cũng gan dạ nhỉ.

- Ừ! - Thiên Nhẫn miễn cưỡng tán thành. - Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó kì lạ. Lúc đó tối quá, mọi chuyện cứ dồn dập. Cũng xảy ra lâu rồi nên chắc là tôi không nhớ được đầy đủ. Cơ mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mà thôi, tôi buồn ngủ rồi. Cậu ngồi canh văn phòng hộ để tôi ngủ tí!

Giống như hầu hết mọi lần, cuối cuộc trò chuyện về vụ án, thể nào hai thanh niên này cũng cãi nhau.

- Nói gì vậy? Tôi là osin của cậu chắc? - Kỳ Nhân bực tức nói.

- Nếu không thì cậu đi về cho tôi đóng cửa. Tôi buồn ngủ lắm rồi! - Thiên Nhẫn trả lời như thể cậu ta chẳng hề quan tâm gì đến thái độ gay gắt của người cộng sự của mình.

- Cái tên này! Có ai bảo với cậu là cậu rất bất lịch sự không?

- Không có! Mọi người đều nói là tôi rất đẹp trai.

- Đẹp trai thì liên quan gì đến bất lịch sự? - Kỳ Nhân nổi cáu lên.

- Thế cậu có canh văn phòng hộ tôi hay không? Sao nói nhiều thế nhỉ? - Thiên Nhẫn nhăn mặt.

"Ôi trời! Thật hết nói nổi!" - Kỳ Nhân chửi thầm trong miệng.