Ngự Phật

Chương 160: Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé

Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé

Bên bờ Thiên Hà, không chỉ có linh khí mỏng manh, ngay cả đất đai cũng cằn cỗi, trừ Mạn Đà La ra, cơ hồ không có bất cứ thực vật nào sinh trưởng.

Chuyện này đều là bởi vì Nhược thủy có độc, thực vật căn bản không thích ứng được với môi trường ở đây. Cho nên ý tưởng muốn thay đổi hoàn cảnh sống của Hoa Liên coi như hoàn toàn thất bại.

Lấy pháp lực của bản thân dựng một gian nhà ở bờ sông chắn gió, hai mươi năm tới, nàng sẽ phải ở lại đây.

Mấy ngày đầu vẫn ổn, nhưng cuộc sống yên bình chẳng bao lâu đã một đi không trở lại. Không ai nói cho nàng biết, gió ở ven bờ Thiên Hà này lại kinh khủng như vậy, gian nhà dùng pháp lực để dựng lên vậy mà cũng không thể cản nổi.

Hầu như ngày nào ngủ dậy, nàng cũng phải dựng lại một gian nhà khác, có khi ngủ đến nửa đêm, nóc nhà đã biến mất.

Loại gió này kéo dài khoảng mười lăm ngày mỗi tháng, sau khi bị thổi trúng, một luồng khí âm hàn sẽ xâm nhập vào cơ thể, mất rất lâu mới trục xuất ra khỏi người được.

Đây đúng là một nơi hay ho. Ngồi bên bờ Thiên Hà, nhìn làn nước xanh bạc của nó, Hoa Liên không khỏi cảm thán.

Mới ngây người chưa tới hai tháng mà nàng đã bắt đầu nhớ nhung Bách Hoa Viên ở Tiên Giới rồi, những ngày tháng đó mới thực sự là cuộc sống tựa như thần tiên.

Vào lúc nàng đang ngẩn người nhìn nước sông, một người đàn ông vận áo trắng nhẹ nhàng bước tới, hai người đứng hai bên bờ Thiên Hà nhìn nhau. Thấy hắn, trong lòng Hoa Liên đột nhiên cảm thấy thật tủi thân.

“Ta đến trễ rồi sao?” Người đứng bên bờ bên kia hỏi.

“Vẫn chưa.”

“Xem ra ta vẫn còn may mắn lắm.” Ân Mạc cười nhẹ. Để đến được đây cùng với nàng, hắn thiếu chút nữa đã lật tung cả Lôi Âm tự lên, cuối cùng cũng thuyết phục được đám hòa thượng ngoan cố kia, có điều cũng chỉ có thể đứng ở bờ bên này nhìn.

Tiếp xúc với Ân Mạc lâu ngày, rất dễ bị đả kích. Lấy pháp lực của nàng chỉ có thể dựng một gian nhà không được chắc chắn lắm bên bờ sông, lại còn toàn bị gió thổi bay mất nóc nữa, mà đối phương chỉ phất tay một cái đã ra cả tòa cung điện, hắn như vậy chẳng phải là cố tình đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác hay sao.

Ngày đầu tiên bên kia dựng nhà xong, Hoa Liên ác độc nghĩ trong lòng, tốt nhất là nửa đêm cho gió thổi sập đi, đáng tiếc, gió thổi hơn nửa tháng mà chẳng thấy bên đó xuất hiện bất cứ dấu hiệu sụp đổ nào.

Quay đầu lại nhìn công trình bã đậu của mình, nàng khóc không ra nước mắt tiếp tục đi sửa mái nhà.

“Cần ta giúp một tay không?” Nam nhân ngồi trên một tảng đá vẫy tay với nàng ở bờ bên kia, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, khiến cho Hoa Liên có suy nghĩ muốn đạp hắn xuống Thiên Hà.

“Không cần!” Quay đầu qua chỗ khác tiếp tục chiến đấu cùng mái nhà.

“Được thôi.” Người ở bờ bên kia có chút bất đắc dĩ nhún vai, thực ra thì ngày ngày nhìn nàng sửa nhà cũng có thể coi là một loại nhạc thú.

Sáng hôm sau, gió lớn thổi qua, nóc nhà lại không thấy, Hoa Liên đen mặt đứng trong nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ngửa mặt lên trời hô to, “Ân Mạc, ta ghét ngươi ghét ngươi ghét ngươi….!!!!”

Thanh âm vang rất xa, vọng lại từ không trung, rất có ý tứ “dư âm văng vẳng ba ngày chưa nguôi”.

“Tình yêu à, nàng thế là giận chó đánh mèo đấy.” Cửa lớn của cung điện phía đối diện rộng mở, Ân Mạc tựa vào cửa, “Vòng tay của ta lúc nào cũng rộng mở chờ nàng, nàng có thể tính đến chuyện qua đây nương tựa vào ta.”

Hoa Liên không lên tiếng, tiếp tục leo lên sửa nóc nhà. Nàng không tin mình không dựng được một gian nhà chắc chắn.

Khoảng thời gian sau đó, nóc nhà của nàng không biết đã thay bao nhiêu lượt. Dù sao mãi cho đến khi rời khỏi bờ Thiên Hà, nàng vẫn chưa thực hiện được mục tiêu của mình.

Đất nơi lưu đày cằn cỗi như vậy, hơn nữa quá mức yên tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy chẳng có việc gì để làm. Dù ban ngày vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Ân Mạc sống phía đối diện, nhưng đến tối, nơi này yên tĩnh đến dọa người.

Nàng không sợ tối, cũng không sợ lạnh, nhưng chỉ không thích cảm giác như vậy. Xung quanh yên tĩnh, giống như chỉ có mình nàng vậy. Cho dù là tiếng động gì cũng không truyền ra được, cảm giác kia giống như bị cả thế giới này vứt bỏ.

Ý niệm như vậy ngày một sâu, Hoa Liên cũng không phát hiện ra, sắc mặt của bản thân ngày càng trở nên khó coi.

Ân Mạc ở bờ bên này nhận ra tình trạng của nàng vẫn lẳng lặng như trước, Nhược thủy không phải chỉ khi nào chạm phải mới trúng độc, hàng năm sống ở đây, lấy tu vi của Hoa Liên cũng không thể nào ngăn cản độc tố xâm nhập.

Thứ độc chất này có thể khiến cho suy nghĩ trong lòng người ta hỗn loạn, từ đó nảy sinh tâm ma. Cách giải quyết thực ra cũng không hề khó, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là được. Vấn đề là, nàng chẳng chịu nói gì cả.

Tính quật cường của cô nàng này, hắn chẳng phải mới được lãnh giáo lần đầu.

“Hoa Liên, nói ta biết, nàng đến cùng là đang sợ thứ gì, để ta giúp nàng được không?” Không biết đã là lần thứ bao nhiêu hai người nhắc đến đề tài này rồi.

Hoa Liên quay đầu qua chỗ khác không nói gì, nàng cũng không cảm thấy cơ thể suy yếu, chẳng qua là tinh thần có hơi uể oải, vấn đề cũng không nghiêm trọng như Ân Mạc tưởng, cho nên nàng mới không chịu nói gì.

Cho dù có nói, hắn cũng không thể qua đây cùng với nàng.

“Hoa Liên.” Ân Mạc bất đắc dĩ thở dài, “Trên cõi đời này, ta chỉ còn lại mỗi mình nàng, đừng để ta lo lắng, được không?”

Lần đầu tiên nàng nghe thấy Ân Mạc dùng giọng điệu này để nói chuyện, Hoa Liên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, trong lòng đột nhiên trở nên mềm nhũn. Người đàn ông này, chẳng qua chỉ đang lo lắng cho mình, lại không biết nên làm gì. Trên cõi đời này, có thể gặp được hắn, nàng đột nhiên cảm thấy thực may mắn.

“Ta chẳng qua là không thích ban đêm mà thôi, quá yên tĩnh.” Hoa Liên cuối cùng cũng không tình nguyện cho lắm mà mở miệng, nói xong cũng quay mặt qua một bên không nhìn hắn nữa, lý do này nói ra, cứ cảm thấy thực mất mặt.

Ân Mạc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Hoa Liên vẫn không chịu lên tiếng, cô nàng ưa sĩ diện này.

Cũng may hắn cũng không nói gì nữa, cúi đầu không biết vẽ cái gì lên đất. Một lúc lâu mới đứng dậy, vẽ trên không trung một trận pháp nho nhỏ.

“Đây là cái gì?” Hoa Liên không tinh thông lắm về trận pháp, nhưng cũng biết được một chút, có điều trận pháp này nàng chưa từng thấy qua, dù nhìn cũng không tính là quá khó.

“Đây là truyền âm trận, nàng thử khắc nó vào tảng đá đi.”

“À..” Nàng hơi hiểu được ý tứ của Ân Mạc, lúc này Hoa Liên không cự tuyệt, nhặt một tảng đá tròn tròn màu đen bên bờ sông lên, dùng pháp lực của mình cẩn thận vẽ trận pháp đó lên trên.

Có điều dù sao cũng là vừa mới học, tỷ lệ thành công vậy mà không tới một phần mười, hai ngày nay số đá bị nàng phí phạm đã xếp được thành một quả núi nhỏ. May mà bên bờ Thiên Hà thứ khác thì không có nhiều, chỉ riêng có đá là không ít.

Chờ nàng thuận lợi vẽ được một cái, nói chưa được hai câu đã “Đoàng” một tiếng nổ tung, nàng cảm thấy mình rất vô tội, “Chẳng lẽ là do chất liệu?”

Khóe miệng của nam nhân đứng bên bờ đối diện giật giật, “Hiển nhiên là không phải.”

Viên đá khắc truyền âm trận trong tay hắn vẫn còn yên ổn đây, hắn không thể hiểu nổi, Hoa Liên đã làm bằng cách nào, mỗi viên đá đặt trên tay nàng đều thành vật nguy hiểm hết là sao, nói hai câu mà cũng nổ tung.

“Hứ.” Cánh môi phấn hồng của Hoa Liên mím lại, tiếp tục kiên trì không ngừng khắc trận pháp ở trên mấy tảng đá.

Nàng lại tìm được việc để làm, khắc hết cái này đến cái kia đến là hăng say, thất bại cũng không hề nổi giận. Có điều, Ân Mạc ở bờ đối diện càng nhìn lại càng thấy thương cho mấy tảng đá kia.

“Hay là chúng ta đổi cách khác?”

“Không cần, ta không tin là không thành công được.” Trận pháp này thành công khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng.

“Được rồi, vậy nàng cứ từ từ mà vẽ.” Ân Mạc ngửa đầu nhìn trời, hắn rất chắc chắn đây thực sự chỉ là trận pháp nhập môn mà thôi. Hoặc có lẽ, đây cũng là một loại năng lực? Nhìn tảng đá bán thành phẩm bể thành mấy khối trong tay Hoa Liên, hắn nghĩ vậy.

Cuối cùng công sức không phụ lòng người, liên tục luyện tập với mấy tảng đá chừng mười ngày, Hoa Liên cuối cùng cũng có chút thành tựu, tảng đá mới đầu nói mấy câu đã nổ, sau này nói đến một canh giờ mới banh xác.

Rõ ràng là trận pháp giống nhau, rốt cuộc tại sao lại nổ được chứ? Cái đầu thông minh kia của Ân Mạc có nghĩ kiểu gì cũng không thông.

Có đá truyền âm này rồi, đến ban đêm, cuối cùng cũng có âm thanh truyền đến. Không biết là vì nguyên nhân gì, cho dù không nói câu nào, chỉ nhìn ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra trên tảng đá, nàng đã thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Nằm trên đệm chăn mềm mại, bên gối đặt mấy tảng đá truyền âm, thanh âm trầm thấp của Ân Mạc vọng tới từ bên kia, giữa buổi đêm, không khỏi khiến nàng hơi có chút buồn ngủ.

“Còn thức không?”

“Ừ…” Cách nửa ngày, Hoa Liên mới đáp một tiếng, mở cặp mắt mơ màng ra nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng.

“Ngủ tiếp đi.”

“Ừm…” Ngáp một cái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Bờ bên kia Thiên Hà, Ân Mạc đứng bên cửa sổ, cầm đá truyền âm trong tay, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía gian phòng nhỏ đối diện. Hắn đột nhiên hơi hiểu ra, tại sao cha mẹ ngày ngày dính với nhau một chỗ cũng không cảm thấy chán.

Hắn nghĩ, cho dù có là hai trăm năm hai ngàn năm, hắn cũng cam tâm tình nguyện ở bên nàng.

Bên bờ Thiên Hà rất ít khi mưa, nhưng hàng năm đều có mùa mưa. Dù không nổi gió nhưng lại càng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt. Tiết trời như vậy, căn bản không thể đi ra ngoài, hai người cũng chỉ có thể ở trong nhà nhìn mấy tảng đá nói chuyện.

Ân Mạc dù sao cũng sống lâu hơn nàng từng ấy năm trời, kiến thức uyên bác, Hoa Liên lười biếng nằm lì trên giường, nhất quyết đòi hắn kể chuyện cho nghe.

Ân Mạc cũng không từ chối, suy nghĩ một lúc liền bắt đầu kể, “Ngày xửa ngày xưa có một cậu bé, sinh ra đã có khả năng thông thiên, ba tuổi đã cùng một con hắc long tung hoành Tiên Giới…”

“Ngươi dừng ngay cho ta, chuyện này bốc phét quá đấy, cho dù bịa chuyện cũng phải phù hợp với thực tế một chút chứ.” Ngay mở đầu câu chuyện đã khiến cho Hoa Liên cảm thấy rất bất mãn, hắn thế này rõ ràng là đang lấy lệ, nào có ai lại kể chuyện khoa trương như hắn chứ.

“Ta kể toàn chuyện thật mà.”

“Hừ.” Rõ ràng không tin.

“Được rồi, nhảy cóc qua đoạn này, ta kể tiếp nhé.”

“Ừ.”

“Mẫu thân của cậu bé đó tính tình không được tốt cho lắm, mỗi lần cha mẹ cậu nhóc gây gổ, cha cậu lúc nào cũng là bên bị bắt nạt.”

“Đáng sợ vậy sao?” Đây tuyệt đối là bạo lực gia đình trắng trợn mà.

“Ừ… chính là đáng sợ vậy đó.” Ân Mạc hắng giọng một tiếng tiếp tục nói, “Cho nên cậu bé đó đã quyết định sau này lớn lên, nhất định phải lấy một cô gái dịu dàng hiền thục làm vợ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cha nuôi của cậu bé đó cho cậu ta một hạt giống, để tự cậu ta trồng một cô vợ ra, thế là cậu bé kia gieo hạt giống đó xuống, sau đó thực sự trồng ra được một cô gái xinh đẹp, vậy là cậu bé liền được ôm mỹ nhân về.”

“Khốn kiếp, ngươi lại lấy lệ với ta!” Nào có ai lại đi trồng vợ ra chứ, mất công nàng còn tưởng là chuyện cổ tích mà nghe rất nghiêm túc.

“Đừng nóng giận mà, chuyện này không hay à?” Giọng nói của Ân Mạc đầu bên kia mang theo ý cười.

“Chẳng hay tí nào.”

“Được rồi, vậy ta đổi chuyện khác nhé.”