Ngự Phật

Chương 128: Say rượu

Say rượu

Mẩu nhạc đệm nho nhỏ ở Lăng Tiêu Yến nhanh chóng bị đại đa số tiên nhân quên lãng, trong Tiên giới, cách một khoảng thời gian vẫn thường có vài nhân vật không tuân theo quy củ. Nhưng rất nhanh, những người đó đều sẽ biến mất. Trong mắt bọn họ, Hoa Liên cũng như vậy.

Nếu đã hoàn toàn đắc tội Chân Vũ Đại Đế, nàng cũng chẳng phải lo lắng gì nữa, dù sao sớm muộn hắn cũng sẽ đối phó với nàng, cứ nghênh đón là được. Làm Tiên Đế bao nhiêu năm như vậy, đã quen không có kẻ nào dám làm trái lại ý tứ của hắn, sao có thể cho phép một kẻ như Hoa Liên tồn tại.

Sau khi quay về từ Lăng Tiêu Yến, Hoa Liên liền ở trong Bách Hoa Viên không ra ngoài nữa. Anh bị đưa đi, chưa từng xuất hiện lại, nàng lại khôi phục cuộc sống một thân một mình như xưa.

Còn hai ngày nữa Lăng Tiêu Yến sẽ kết thúc, Hoa Liên ngồi trong hoa đình ở bên ngoài phòng, nhìn cánh hoa rơi đầy đất và từng mảng bóng hoa kia mà ngẩn người. Nàng là người tùy tính, quen với kiểu suy nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Có đều ở Tiên giới, mỗi một bước đi về phía trước dường như đều mang đến cho nàng rất nhiều nguy hiểm.

Cũng bởi vì, quan hệ của nàng và Ân Mạc.

Thực ra thì, giữa bọn họ cũng chưa xảy ra chuyện gì cả, hoặc nên nói là chưa kịp xảy ra.

Sự kiên nhẫn của nàng, đứng trước mặt Ân Mạc, không có tí sức thuyết phục nào. Người kia luôn có thể sử dụng đủ loại phương thức khiến cho nàng phải thỏa hiệp, trên thực tế, sâu tận đáy lòng, từ lâu nàng đã thừa nhận sự tồn tại của Ân Mạc.

Hắn đã làm rất nhiều vì nàng, cũng đã làm chuyện nàng không tài nào tha thứ, những chuyện này không thể nào cùng nhau xóa sạch được, càng tích lại, bọn họ lại càng thêm dây dưa. Giờ nàng đã không còn ngây thơ mà cho rằng không thấy mặt thì tất cả cũng sẽ không tiếp tục nữa, ít nhất là hắn sẽ không buông tay.

Đúng vào lúc Hoa Liên đang ngẩn người, cấm chế bên ngoài Bách Hoa Viên đột nhiên bị người ta động đến. Cấm chế kia vốn chỉ có tác dụng báo động, đối với tiên nhân có tu vi cao một chút, căn bản không thể có bất cứ tác dụng chống đỡ nào.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, cấm chế tiêu tán, một người đàn ông lảo đảo bước vào, “Hoa Liên…” Người kia nhìn nàng khoát khoát tay, nhếch miệng cười ngây ngô.

“…”

Thấy Hoa Liên không có phản ứng gì, nam nhân không cười nữa, cau mày, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm vào nàng, “Nàng không thích ta nữa rồi.” Nhìn coi, giọng điệu ấm ức cỡ nào…

Khóe mắt Hoa Liên giật giật, nàng nói thích hắn bao giờ chứ?

“Ân Mạc.” Giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi, đáng tiếc đối phương không hề ý thức được, lại còn tự “dốc bầu tâm sự” với nàng. Giọng điệu kia thực sự đầy nhịp nhàng, vốn là chưa hề có gì xảy ra, mới bị hắn nói như vậy, người khác mà nghe thấy nói không chừng lại thực sự tin là đã xảy ra chuyện gì.

Thấy Hoa Liên cuối cùng cũng đi tới, Ân Mạc cười cười, hai tay giơ lên, trực tiếp ôm chầm lấy người vào trong ngực mình. Sau khi ôm nàng xong, còn nghẹo cổ cọ cọ trên mặt nàng, “Bảo bối ơi~~~”

Câu bảo bối này phun ra mà khiến toàn thân Hoa Liên nổi hết cả da gà không thể nào khống chế, hôm nay hắn bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?

Vào lúc Ân Mạc đang ôm lấy nàng chết cũng không buông, thân thể Hoa Liên đột nhiên cứng đờ, trong Bách Hoa Viên không biết từ lúc nào đã đầy một đống người, mấy vị đầu trọc thì đầy hăng hái nhìn chằm chằm bọn họ, còn mấy vị có tóc thì sắc mặt có khó coi hơn một chút.

“Bảo bối, hôn một cái nào ~~”

Không ai nhìn thấy thì thôi, trước mặt có một đống người như vậy, là ý gì?

Người thì đẩy không ra, chỉ có thể che cái miệng không ngoan ngoãn kia lại, Hoa Liên nhìn một đống người trước mặt cười cười, “Nếu mọi người không ngại thì mời vào nghỉ tạm.”

Nàng vừa nói xong, đám người kia đồng loại lắc đầu, đùa gì thế, Sát Sinh Phật ở đây sống chết không đi, kẻ mù mắt nào dám ở lại đây nghỉ chân.

Mấy vị Tiên Phật này chưa bao giờ thấy Ân Mạc có bộ dạng như vậy, nên lúc này ngay cả mắt cũng không buồn chớp lấy một cái mà nhìn mãnh liệt.

“Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, cẩn thận lúc hắn tỉnh dậy sẽ đi tìm các ngươi nói chuyện phiếm đấy.” Đằng sau đám người kia, có người quát lên một tiếng, mấy vị đầu trọc kia không chút do dự xoay người đi ra ngoài.

Vị Phật có bộ dạng kỳ lạ đang nói kia Hoa Liên cũng có chút ấn tượng, Đấu Chiến Thắng Phật này, nghe nói địa vị ở Phật giới rất siêu phàm, thực lực cũng cực kỳ kinh khủng, căn bản không ai dám đắc tội hắn, mà quan hệ của hắn với Ân Mạc hẳn là khá tốt.

Con khỉ bước lên trước hai bước, nhưng vẫn giữ vững khoảng cách an toàn với Ân Mạc, hắn cười cười với Hoa Liên, “Sát Sinh Phật uống hơi nhiều, mới ra khỏi Lăng Tiêu Yến đã chạy về bên này.”

“Uống nhiều?’ Trên người Ân Mạc chỉ có mùi rượu thoang thoảng, bây giờ hơi thở đều đặn, tựa như đang ngủ thϊếp đi vậy, không động đậy cũng không nói năng gì.

“Ách, hắn uống hết nửa ao Quỳnh tương ngọc dịch.” Con khỉ cười khan hai tiếng, mỗi vị khách nhân ở Lăng Tiêu Yến cũng chỉ uống có một vò quỳnh tương ngọc dịch nhỏ mà thôi, hai kẻ bọn họ lại tìm thẳng đến Tửu Tiên, uống hết ngọc dịch của người ta.

Thế này thực là phá hoại, Tửu Tiên bây giờ chắc đang đứng trong ao rượu mà khóc đây. Hai vị này tỷ thí ở Lăng Tiêu Yến, một thứ nhất, một thứ hai, kẻ chịu thiệt như hắn cũng chẳng có ai ra mặt thay.

Lúc con khỉ kia còn trẻ, đến tiên đan còn coi là hồ lô để ăn, uống tiên nhưỡng xong đương nhiên cũng chẳng có mấy cảm giác, Ân Mạc thì trái lại, rõ ràng không giống với bình thường.

Cái chính là chẳng ai ngờ tới, hắn uống nhiều xong lại chạy đến chỗ của Hoa Liên, lại còn ôm rịt người ta không buông. Đám tiên nhân ban đầu nghĩ là Sát Sinh Phật có chút quen thân với Hoa Liên, giờ đều thay đổi suy nghĩ, đây mà là có chút quen sao? Người quen bình thường mà lại có thể chạy đến đòi ôm đòi hôn sao?

Hoa Liên hiểu ra, gật gật đầu, thoạt nhìn đúng là giống như uống quá chén, có điều rốt cuộc là thực hay giả cũng chỉ có Ân Mạc tự biết.

“Cái đó, hắc hắc, có thể để Sát Sinh Phật nghỉ lại ở chỗ ngươi một bận được chứ?”

Thấy Hoa Liên không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn, con khỉ lúng túng gãi gãi đầu, “Hay là để ta đưa hắn về vậy?” Nói thì nói vậy, nhưng chẳng có chút ý tứ động đậy nào.

“Không cần, làm phiền Đấu Chiến Thắng Phật rồi.”

“Không phiền không phiền, ta ở ngay Thiên ngoại Thiên, có chuyện gì ngươi cứ đến tìm ta là được, ta đoán Sát Sinh Phật chắc cũng phải mấy ngày nữa mới tỉnh.”

Hoa Liên gật đầu một cái, lại quét mắt nhìn qua chư vị tiên nhân vẫn không định rời đi như cũ. Con khỉ nhìn thấy động tác của Hoa Liên, trừng mắt một cái, “Nhìn cái gì hả, chưa thấy hòa thượng bao giờ à, mau đi đi mau đi đi.” Con khỉ phẩy phẩy tay, giống như xua gà xua vịt vậy, đuổi hết đám người đang xem náo nhiệt đi.

Người đã đi hết cả rồi, nơi này chỉ còn lại Hoa Liên và Ân Mạc, nụ cười trên mặt nàng vụt tắt, dùng sức đẩy cái gã đang dính trên người mình ra, phịch một tiếng, người trực tiếp đổ kềnh ra đất, không nhúc nhích một tí nào.

Sau khi tu bổ xong cấm chế, Hoa Liên dạo quanh hoa viên một vòng mới quay vào trong nhà. Quả nhiên không ngoài dự đoán, có người đã tu hú sắp tổ.

Trong phòng tản ra mùi hương rượu trái cây, đó là rượu nàng ủ hồi trước, vẫn chôn dưới tán cây Mộc linh trước nhà, thế mà hắn cũng đào ra được.

“Về rồi à.” Cầm ly của nàng, ngồi ở vị trí quen thuộc của nàng, mỉm cười với nàng, lúc này nào có chút dáng vẻ nào của say rượu.

Đồ lừa đảo! Hoa Liên nghiến răng, hận không thể lập tức đạp hắn ra ngoài.