Cố Duệ nhìn chằm chằm Đao Phong, Đao Phong đột nhiên giật mình, người này e rằng rất hận đám người Đao Phong, hôm nay khó lòng xử lý rồi... đối phương hiển nhiên không muốn lùi bước!
Đao Phong cảm thấy vấn đề này rất nan giải, tức giận Cố Duệ không biết cân nhắc nặng nhẹ, đương nhiên, hắn cũng tức giận đám người Vu Lược Phong đi gây chuyện.
Có điều...
Đao Phong đột nhiên liếc nhìn Yêu Yêu đang thoi thóp trên đất, trong lòng tính kế, nhàn nhạt nói: “Làm thế nào với ngươi thì chưa cần nói, nhưng người kia khẳng định sẽ chết chắc, ngươi khẳng định muốn ở đây đấu võ mồm với ta, không muốn nhận sai?”
Cố Duệ nhíu mày: “Ngươi muốn uy hϊếp ta?”
Đao Phong: “Là cho ngươi một lựa chọn tốt hơn, để xem ngươi có muốn chọn hay không.”
Lý Đại Hùng có ngốc hơn nữa cũng nghe ra hàm ý trong đó... Yêu Yêu thương thế không thể kéo dài, chỉ cần Cố Duệ cúi đầu nhận sai, hắn sẽ nguyện ý cứu Yêu Yêu.
Nghe ra thì chẳng có gì sai, nhưng Lý Đại Hùng nhìn thân thể mỏng manh ốm yếu của Cố Duệ, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc... Thần Tiêu sẽ đối xử với “khách nhân” phạm sai như thế nào.
Cố Duệ sẽ lựa chọn như thế nào?
Lựa chọn?
Tất cả mọi người đều nhìn thấy người kia đang cười, là mỉm cười, chân mày nhếch lên, khóe môi cong cong, cười rất thoải mái, nàng từ thanh tú biến thành diễm lệ, từ trong diễm lệ mang theo nét cương quyết.
“Ừ, nghe ra dường như ngươi đã nhượng bộ rồi, nhưng càng làm thế ta càng rõ... Thẩm Thanh Nguyệt trong Thần Tiêu các người địa vị không thấp, không, phải nói là rất cao! Có thể chiếm được cả một ngọn núi, bình thường không ai dám tiến vào đỉnh núi này, ước chừng không chỉ là cấp bậc Hàng Sư tứ quái ngũ quái gì đó? Thượng Nhân?”
Cố Duệ nhếch môi: “Một Thượng Nhân sao, ngươi là kiêng kỵ nàng ta, rất kiêng kỵ, vậy nên người yếu thế hiện tại phải là ngươi mới đúng.”
Cố Duệ vươn tay ra, ngón tay tinh tế trắng mịn nhưng nhuốm đầy máu, chỉ thẳng vào Vu Lược Phong.
“Đệ tử đắc ý của ngươi ngang nhiên xông vào địa bàn của nàng, thất lễ với khách nhân của nàng.”
Ngón tay chỉ vào đám đệ tử Thần Tiêu nằm trên đất.
“Một đám đệ tử của ngươi ngang nhiên xông vào địa bàn của nàng, tập thể tấn công khách nhân của nàng.”
Sau đó ngón tay chỉ vào Đao Phong trưởng lão.
“Ngươi thân là trưởng lão chấp chưởng một ngọn núi của Thần Tiêu, lúc trước không giáo huấn cho tốt đệ tử của mình, bây giờ thì không chịu trừng trị đệ tử làm sai, còn muốn lợi dụng một khách nhân bị thương để uy hϊếp một khách nhân bị thương khác.”
Ngón tay buông xuống, sau đó nhấc lên, lau vết máu trên vai, Cố Duệ híp mắt lại cười lạnh: “Hoàn cảnh hiện tại của ngươi rất thê thảm, cho nên ta mới là người cho ngươi một lựa chọn, bây giờ cứu người! Hoặc là...”
Cô mở Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ ra, phát động một ít Hàng Lực vừa khôi phục, ánh mắt sắc bén.
“Coi như ta là hồ ly giả oai hổ cũng được, dù cho Thẩm Thanh Nguyệt có đến hay không, chúng ta không chết không dừng lại!”
Lý Đại Hùng cũng kéo căng cung.
Ha, chính là chờ cái này sao.
Muốn uy hϊếp khấu đầu nhận tội? Nghĩ hay lắm! Khỉ mà chịu nhận thiệt thòi sao?
Hôm nay Yêu Yêu chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu không chỉnh chết đám người Đao Phong này thì thật không phải là người Khuê Sơn!
Lý Đại Hùng trong lòng bừng bừng, Cố Duệ sát khí dày đặc, đám đệ tử Thần Tiêu cảm thấy vô cùng khủng bố.
... Kẻ điên, đây chính là kẻ điên mà.
Vu Linh và Dương Khai đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, tại sao bọn họ nhất định phải chọc đến kẻ điên kia.
Càng điên cuồng hơn chính là các vị trưởng lão kia đều câm như hến, thần sắc bất định.
Thẩm Thanh Nguyệt, Triệu Khoát trán đầy mồ hôi lạnh, đây chính là lý do tại sao hắn không dám ra tay, một là bởi vì hắn có hảo cảm đối với đám người Yêu Yêu, tự biết bên mình đuối lý, hai là bởi vì Bắc Trúc Phong chính là nơi của Thượng Nhân Thanh Nguyệt, Đao Phong bọn họ không dám động vào.
Cố Duệ này đã vạch trần sự yếu thế của bọn họ, hiện giờ bắt ép bọn họ phục tùng!
Tại sao lại có nữ nhân gian xảo tàn độc như vậy!
Gân xanh trên trán Đao Phong nổi lên, hắn nghiến răng đến đau đớn, chỉ chớp mắt một cái, hắn ngược lại đã trở thành kẻ bị uy hϊếp?
Hơn nữa đối phương còn không cho hắn có thời gian để suy nghĩ... cứu không được Yêu Yêu kia, đối phương tuyệt đối sẽ cắn một lớp da của Đao Phong bọn họ, không chết không thôi!
Đây chính là khách nhân đến cửa sao? Là sát tinh mới đúng!
Nhưng Đao Phong không phải làm khó bản thân quá lâu.
Bởi vì hắn đã nghe thấy một âm thanh thanh tịnh nhưng lạnh lẽo từ trên trời truyền đến.
“Thật náo nhiệt.”
Chỉ ba chữ đơn giản, thật náo nhiệt.
Ở Bắc Trúc Phong mà lại náo nhiệt như vậy, muốn kiếm chuyện sao?
Biểu cảm của Đao Phong trở nên cứng ngắc, theo ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn lên.
Trên không có tiếng hạc kêu, bạch quang lóe lên, Bạch Hạc đến, trên đôi cánh trắng mang theo ánh sáng nhẹ nhàng dập dìu, Thẩm Thanh Nguyệt cưỡi trên lưng Bạch Hạc, đôi mắt trong veo, không mang theo bất kỳ tạp sắc nào, nhưng như vậy lại càng khiến người ta khϊếp sợ.
Cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo của nàng khẽ lay động, nhẹ nhàng như lụa, dịu dàng như sóng nước, khuông vương chút khói bụi nào, nàng ở trên cao, lạnh lùng nhìn xuống đám người Đao Phong.
“Ta...” Đao Phong nhất thời bối rối, không biết phải nói bắt đầu từ đâu, thế nhưng hắn vẫn cúi đầu thi lễ với Thẩm Thanh Nguyệt: “Tham kiến Thượng Nhân, là đệ tử Đao Phong và ba người tiểu bằng hữu trong núi của người xảy ra xung đột, khiến Thượng Nhân phí tâm rồi.”
Thẩm Thanh Nguyệt: “Ta còn tưởng bọn họ sắp bị đánh chết rồi, xem ra không phải, uổng công ta vội vàng trở về.”
Ngừng lại một chút, nàng quét ánh mắt một vòng: “Quá nhiều người.”
Câu sau có lẽ là: Nhiều người như vậy cũng không đánh chết được ba người bọn họ, ta lo lắng dư thừa rồi.
Đám đệ tử Thần Tiêu đang nằm như “xác chết” đầy mặt đất: “...”
Đao Phong và các trưởng lão: “...”
Lý Đại Hùng đột nhiên cảm thấy Tuyết Sơn Nữ Thần đó giờ không nhiễm khói bụi nhân gian, Thẩm tiền bối kỳ thật có một loại kỹ năng rất giống với Khỉ: Bức người đến chết.
Đao Phong vô cùng lúng túng: “Là ta quản giáo không nghiêm, khiến Thượng Nhân chê cười rồi.”
Đao Phong quả nhiên nhún nhường, đám người Dương Khai cảm thấy tay chân run rẩy, đặc biệt là Vu Lược Phong, hắn vốn cho rằng ba người này chẳng qua chỉ là người bên ngoài tùy tiện nương nhờ Bắc Trúc Phong, Thanh Nguyệt Thượng Nhân không để ý đến bọn họ, không ngờ...
Ít nhất là nàng đã lộ mặt.
Đây đã là một loại thái độ rồi.
Một loại thái độ khiến bọn họ thầm cảm thấy không ổn.
Thẩm Thanh Nguyệt giơ tay ra, ngón tay lập lòa tia sáng nhạt, thần sắc lãnh cảm.
“Ta không cười.”
Không chỉ không cười, mà còn bình thản cô cảm khiến người ta khϊếp sợ.
Rốt cuộc là tức giận, hay là không tức giận?
Đao Phong không biết được, những đệ tử và trưởng lão khác cũng không biết được.
Tâm tính của Thanh Nguyệt Thượng Nhân luôn là một câu đố, giống như vẻ bề ngoài lạnh lùng hờ hững của nàng ta vậy, tất cả sự việc trên thế gian đều không lọt vào trong mắt nàng, cảm giác như nàng nhìn thấy tình trạng của ba người Cố Duệ, dường như cũng không đề có chút dao động gì.
Có thể sự việc này không quá nghiêm trọng.
Đao Phong hít một hơi thật sâu, cất tiếng nói: “Chuyện hôm nay chỉ là chút hiểu lầm của đám tiểu bối, sự việc hôm nay đã như vậy, xin nhờ Thượng Nhân xem xét nên xử lý thế nào.”
Thẩm Thanh Nguyệt từ lúc ở trên lưng Bạch Hạc đáp xuống đã đi tới bên cạnh Yêu Yêu, cúi đầu nhìn vai Yêu Yêu.
“Là ai làm?” Nàng cất tiếng hỏi.
Lý Đại Hùng dùng cánh tay kỳ lân lực lưỡng chỉ vào Vu Lược Phong: “Hắn!”
Cáo trạng gì gì, chính là chuyện từ nhỏ đến lớn Đại Hùng yêu thích nhất.
Vu Lược Phong mặt liền biến sắc, cắn răng nói: “Thượng Nhân, quả thật là do ta đả thương, nhưng là do có người động thủ trước, hơn nữa lúc đó ta cũng không muốn đánh trọng thương, chỉ là không ngờ thân thể của hắn quá yếu ớt, mới chưởng nhẹ một cái liền...”
“Đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, đánh người ta xong còn trách người ta không chịu được.” Cố Duệ liếc Vu Lược Phong một cái, sau đó nhìn sang Đao Phong trưởng lão: “Vậy nên một hồi đừng có truy cứu ta đánh bị thương nhiều người các ngươi như vậy, kỳ thực ta lúc đó cũng không muốn đánh trọng thương bọn họ, chỉ là không ngờ bọn họ yếu ớt như vậy, các người mà truy cứu thì là các người mặt dày không biết nhục.”
Cô vừa nói ánh mắt vừa quét qua Vu Lược Phong, Chu Đằng và đám đệ tử kia.
Tất cả mọi người: “...”
Cảm thấy người này thật sự là sát tinh, đầu óc sao lại phát triển đến như vậy, ở đâu có khe hở cũng đều có thể chọt vào, không để bị chịu thiệt bất cứ miếng nào.
Vu Lược Phong vừa tức giận vừa sợ hãi trước sự bá đạo và tinh ranh của Cố Duệ, hắn cắn răng: “Thượng Nhân, ta không phải là ý này.”
“Ta không định để ý đến ý kiến của ngươi.” Thẩm Thanh Nguyệt đến nhìn còn không thèm nhìn hắn.
Nàng chỉ nhìn vào vai Yêu Yêu, ngón tay đặt lên phần máu thịt kia, chân mày nhíu lại.
Lậu linh thể rất yếu ớt, mà cũng bởi vì là lậu linh thể nên căn bản đơn dược đều là vô dụng, bởi vì đơn dược chính là tác dụng lên linh lực, cho nên...
Vết thương thế này chỉ có thể dựa vào bản năng để hồi phục, nhưng Yêu Yêu yếu đuối, máu huyết da thịt rất khó lành, cũng chính là nói...
“Tiền bối, tiền bối, Yêu Yêu sao rồi, sẽ không...”
“Sẽ không chết.” Thẩm Thanh Nguyệt thu tay lại, ngón tay khẽ cong lên, khi Lý Đại Hùng vừa mới thở ra một hơi, thì nghe được một câu: “Cánh tay này sẽ bị phế.”
Rất hờ hững, dường như chuyện này không liên quan gì đến nàng, nét mặt Đao Phong buông lỏng ra.
Còn tốt, còn tốt.
Thế nhưng Thẩm Thanh Nguyệt vừa nói xong, hai chân Lý Đại Hùng chợt mềm nhũn, hốc mắt đỏ lên. Bên kia... có một người nắm chặt hòn đá to bằng bàn tay, nhảy lên, hung hãn mãnh liệt phóng đến trước mặt Vu Lược Phong, khi Đao Phong còn đang sững sờ, không kịp ngăn cản thì...
Bang!
Cố Duệ đã hung hăng dùng viên đá kia đập lên bả vai của Vu Lược Phong.
A!!! Vu Lược Phong gào lên thống khổ, Đao Phong đã bước lên một bước, khởi động chú pháp, đang định ngăn chặn Cố Duệ lại.
Nhưng đột nhiên gương mặt hắn đông cứng, Thẩm Thanh Nguyệt đứng đối diện ánh mắt lạnh như băng, trong lòng hắn kinh hãi... đây làm gì có vẻ là không quan tâm, rõ ràng là muốn xử đến cùng!
Bởi vì phát hiện này mà Đao Phong lập tức cắt đứt thuật pháp, ở bên kia Cố Duệ cũng đang đập xuống lần hai, lần ba, máu thịt bắn ra tung tóe, mãi đến khi bả vai và cánh tay Vu Lược Phong biến thành một đống bầy nhầy.
Cố Duệ mặt đầy máu, nắm cằm Vu Lược Phong sắp ngất đi kia lên, trước ánh mắt kinh ngạc kiêng kỵ của tất cả mọi người trong Thần Tiêu, nhếch mép cười.
“Tên họ Vu kia, đập nát một cánh tay của ngươi không phải là ăn miếng trả miếng, đây là phần lãi, chúng ta sau này sơn thủy có tương phùng, sẽ từ từ tính tiếp.”
Cô buông tay, đứng lên ném hòn đá đi.
Nhưng lại nghe thấy Đao Phong ở đầu bên kia, mặt không cảm xúc lên tiếng: “Vu Lược Phong là người của Vu gia.”
Đúng vậy, Vu Lược Phong là người của Vu gia.
Hắn và những đồ đệ khác không giống nhau, Vu gia sẽ không bỏ qua chuyện này.
Cho nên...
Ánh mắt những người nơi đây nhìn Cố Duệ có chút phức tạp, dường như là cố kỵ sự lợi hại của cô, lại dường như cảm thấy cô quá điên cuồng không lý trí.
Đột nhiên có tiếng hạc kêu.
Là Bạch Hạc, nó lúc này cũng đã ở bên cạnh Yêu Yêu, nhìn thấy nửa người Yêu Yêu máu thịt mơ hồ, liền cất lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó nó ngẩng đầu, sau đó há miệng ra...
Một tia sáng trắng mảnh từ trong miệng đó bắn ra.
Lập tức bắn trúng vào Vu Lược Phong.
Cả người hắn lập tức cháy đen thành khói bụi.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng, ngay cả Cố Duệ cũng giật mình, đây là chuyện gì? Bạch Hạc đây là?
Những trưởng lão còn lại đều sững sờ không biết nói gì, vừa nãy còn lo người bên phía Vu gia sẽ gây náo loạn, bây giờ thì tốt rồi...
Xé sạch mặt mũi luôn rồi?
Thẩm Thanh Nguyệt xoa đầu Bạch Hạc, đáy mắt có chút sâu xa, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang chỗ Yêu Yêu đang nằm yên bất động.
Cuối cùng rơi trên người Cố Duệ, Cố Duệ cũng đang nhìn nàng ta.
Vẻ mặt đó...
“Không phải muốn hồ ly mượn oai hổ sao? Thế nào, bây giờ sợ rồi?”