Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 152: Hùng Hoàng

Vừa nghe thấy thúc đẩy khí huyết, mặt mày Cố Duệ liền tái mét, cô biết, thúc đẩy khí huyết chính là dùng công phu chưởng lực nén ép cơ thịt, đẩy máu chứa độc trong toàn cơ thể ép ra ngoài, so với bị đánh bầm dập không khác gì, có thể chết người đó!

“Không... không cần đâu, tôi cảm thấy vẫn có thể tự lực cánh sinh, lão già tuổi đã cao rồi, ngồi mao xí còn sợ bị lọt hố, không cần phải làm vậy đâu.” Cố Duệ vẻ mặt yếu ớt mang theo chút hậm hực.

Tên đầu trọc cười chế giễu, đưa bình rượu đến trước mặt Cố Duệ: “Uống rượu, xua hàn xua độc, làm ấm cơ thể đã rồi uống thuốc.”

Cố Duệ gật đầu: “Đưa tôi cái còn nguyên.”

Lão đầu trọc: “Sao, chê hả!”

Cố Duệ: “Ừ, tôi sợ ông bị hôi miệng.”

Để cô bị chết vì độc đi! Có điều người ở Khuê Sơn mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, Lý Đại Hùng bình thường thích trữ đồ ăn trong túi, lão đầu trọc chính là tấm gương sáng để noi theo, hắn thích trữ đồ uống, trong túi toàn là rượu với rượu.

Nhạc Nhu nhìn vào liền biết thượng bất chính thì hạ tất loạn, so ra thì Cố Duệ cũng xem như vẫn còn bình thường?

Cố Duệ cầm lấy bình rượu uống một hơi, cô biết Khuê Sơn tuy chẳng có danh tiếng gì, nhưng bên trong vẫn có chút môn đạo, ví dụ như rượu này là do lão đầu trọc ủ, ở trong cho vào thứ gì thì không rõ, nhưng chắc chắn không giống rượu thông thường.

Cô chỉ uống một hớp, thi độc trong người liền tản đi một phần.

Cô nhìn lão đầu trọc, sau đó nhìn Nhạc Nhu, Nhạc Nhu rất lễ phép nên nói: “Vãn bối Nhạc Nhu bái kiến tiền bối.”

Lão đầu trọc: “Tiểu cô nương thật xinh đẹp.”

Hơ, Nhạc Nhu lần đầu tiên được một trưởng bối khen trực tiếp đến như vậy, thông thường những người kia sẽ khen cô đoan trang, rất có thiên phú, rất hiếm ai khen vẻ bề ngoài của cô.

“Khen người ta liền khen đẹp, sư phụ sao người lại có thể nông cạn như vậy!” Lý Đại Hùng cảm thấy sư phụ của mình thật quá sức thiếu văn hóa.

Đại Hùng hiện giờ rất có hảo cảm với Nhạc Nhu, chỉ sợ sư phụ đắc tội với người ta.

“Vậy cô nương ấy đẹp không?” Lão đầu trọc hỏi lại, Lý Đại Hùng vô thức gật đầu: “Đẹp!”

“Vậy nhìn cô nương ấy, rồi lại nhìn Khỉ, xấu không?”

Lý Đại Hùng sững sờ, quay lại nhìn Cố Duệ, rồi lại nhìn Nhạc Nhu, trịnh trọng gật đầu: “Xấu!”

Bị khen hai lần, Nhạc Nhu vô thức nhìn sang Cố Duệ, chỉ thấy người này uống xong hớp rượu thì trợn mắt.

“Xấu hơn tôi thì lấy đâu ra tự tin chứ!” Cô rất ung dung, nhưng hai má ửng hồng, so với vẻ trắng bệch lúc trước tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là do rượu này rất hữu dụng.

Lỗ đại sư dường như cũng không vội nói lão đầu trọc chỉ đường. Lão đầu trọc ngồi trên đất uống rượu, Cố Duệ ngồi bên cạnh, thần sắc cô rất ổn định, nhưng không ai biết tình hình thi độc trong người cô như thế nào.

Cũng không phải mọi người đều rảnh rỗi, bao gồm cả đám người Nhạc Nhu trong đó, thực tế bọn họ đều đã hít không ít thi độc trong hồ, chẳng qua là bọn họ đã ăn khá nhiều Doanh Tung Thảo, ngay lúc đó áp chế được thi độc, bây giờ chỉ cần bức phần độc còn lại ra ngoài là sẽ ổn.

“Sau đó xảy ra chuyện gì, chúng ta sao lại ở đây.” Cố Duệ quan sát thấy không gian này rất hoang vắng và nhỏ hẹp, giống như là một cái hang động trong núi, có mấy cái cửa động, bên cạnh còn có một đầm nước, bên trong đều là thi thủy xanh lét.

Nhưng cả đám người, bao gồm Lỗ đại sư cũng đều ở đây, hiển nhiên là đang kiêng kị điều gì.

Bên ngoài có nguy hiểm? Cố Duệ cảm thấy não mình run lên.

“Dưới đầm thi thủy có lối thoát nước, kết nối với đầm nước này, chúng ta từ dưới đầm nước trồi lên liền nhìn thấy bọn họ ở đây.” Lý Đại Hùng ngồi bên cạnh Cố Duệ, lấy bánh từ trong túi ra ngồi nhai.

Tuy nói rằng bánh được bao bọc rất tốt, nhưng mọi người nhìn thấy đều cảm giác buồn nôn.

Cố Duệ không nhìn hắn, quay đầu nhìn Nhạc Nhu xinh đẹp, cất tiếng hỏi nàng ấy: “Cô có còn Doanh Tung Thảo không?”

Nhạc Nhu gật gật đầu, lúc trước cô cũng cảm thấy nên đề phòng bất trắc, vì vậy có lấy thêm một ít Doanh Tung Thảo.

“Cô muốn ăn hả?” Nhạc Nhu có chút kinh ngạc, mùi vị của Doanh Tung Thảo này cô thật sự không dám bình luận, trước đây vì mạng sống nên mới nuốt đại vào miệng, nhưng bây giờ tuyệt đối không dám nghĩ đến việc thử mùi vị đó lần thứ hai, không ngờ Cố Duệ lại chủ động đề cập đến.

“Tôi sợ chết!” Cố Duệ chỉ quăng cho cô một câu trả lời như vậy, sau khi nhận lấy Doanh Tung Thảo, mặt không cảm xúc nhét vào mồm, sau đó hớp thêm hớp rượu, rượu của tên đầu trọc rất mạnh, mùi rượu xóa tan mùi vị buồn nôn của Doanh Tung Thảo, xem như cũng chấp nhận được.

“Nơi này cũng rất đặc biệt, Doanh Tung Thảo rất hiếm gặp.” Lý Đại Hùng cười híp mắt nói.

Đúng là hiếm gặp, bởi vì chỉ trên những đống xương khổng lồ như vậy Doanh Tung Thảo mới mọc ra, nhưng mà cũng không nhất định sẽ có, bởi vì chỉ những hạt giống Doanh Tung Thảo đủ mạnh mẽ mới có thể kháng lại thi độc, mới có thể sinh trưởng trong đống xương cốt đáng sợ đó. Từ xưa đến nay độc vật đều là như vậy, tương sinh tương khắc, cùng nhau sinh trưởng, Doanh Tung Thảo này là độc thảo, nhưng có thể giải được thi độc, cũng coi như phù hợp quy luật thiên đạo.

Cố Duệ nhìn Lý Đại Hùng một cái: “Đúng là hiếm gặp, nhưng mà thứ hiếm gặp hơn chính là đống thi thể chất đống này, đây thật sự là lăng mộ Tư Mã Ý sao? Sao tôi nhìn thế nào cũng giống mộ của Trụ Vương.”

Tư Mã Ý tuy là trong lịch sử có khen có chê, nhưng chí ít vẫn là một nhân vật trí dũng kiệt xuất, không phải là loại cuồng đồ tàn bạo gϊếŧ chóc, bên trong vách núi được dán ván gỗ lên đều là thi thể, e là ít nhất cũng phải cả ngàn cái, thật sự quá tàn ác.

Lời này của Cố Duệ cũng là nói cho những kẻ khác đang ở đây nghe.

Tên nam tử áo xám bên cạnh Lỗ đại sư ngước mắt lên: “Đây đích thực là lăng mộ Tư Mã Ý, nhưng sau đó chắc chắc có tà sư đến đây, dùng thủ đoạn tà ác cải tạo lăng mộ này, cũng không rõ mục đích là gì.”

Đúng vậy, đây làm sao có thể là lăng mộ đế vương, rõ ràng là nơi đồ sát.

Nhạc Nhu lúc này đã đến bên cạnh Cố Duệ, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài là những hành lang giống như mê cung, trong đó có một số thứ rất đáng sợ, ngay cả đám người Lỗ đại sư cũng thấy khó xử lý, vậy nên mới lui vào nơi này tìm kế sách.”

Thứ rất lợi hại, lại là quỷ?

“Không phải quỷ.” Dường như hiểu được nghi vấn của Cố Duệ, Nhạc nhu cười khổ: “Là Quỷ Bộ Xà.”

Quỷ Bộ Xà? Cố Duệ xém tí nữa làm rớt bình rượu.

Quỷ Bộ Xà quả thật không phải quỷ quái, nhưng so với quỷ quái cũng chẳng khác nhau là bao. Cố Duệ và Yêu Yêu từng đọc không ít sách cổ, trong đó có một cuốn gọi là “Thiết Thiện Trân Dị Chí”, trong đó ghi lại những dị thú hiếm có trong trời đất, Quỷ Bộ Xà chính là một sinh vật rất lợi hại trong số đó, khiến Cố Duệ phải xem đi xem lại mấy lần.

Con rắn này tốc độ rất nhanh, có năng lực biến đổi màu sắc, còn có thủ đoạn ẩn nấp cao tay, bình thường khi nó mai phục không ai có thể cảm nhận được, nếu như bị nó tập kích trúng rồi thì căn bản xem như toi mạng.

Con rắn này có kịch độc, độc của nó cũng rất kỳ quái, bị nó cắn trúng, độc tố xâm nhập vào người sẽ không chết ngay, nhưng mà sẽ biến thành khùng khùng điên điên, bước đi vặn vẹo như con rắn, phát cuồng như ma quỷ, mất hết tính người.

Thậm chí có một số còn làm ra những hành vi khiến người khác kinh tởm, nhưng đi không quá bảy bước kinh mạch sẽ mục nát, bạo huyết mà chết.

Bình thường những người coi trọng mặt mũi đều nguyện ý để bị một đao chém chết còn hơn là chết theo cách đó, đám Hàng Sư lại càng coi trọng thể diện, do vậy vô cùng kiêng kỵ nó.

“Thế này chi bằng gặp một con cương thi còn hơn.” Cố Duệ phán một câu liền khiến mặt mày Lý Đại Hùng nhăn nhúm... Khỉ này, cầu xin cô đừng mở miệng quạ đen ra nữa.

Nhưng Quỷ Bộ Xà lợi hại như vậy, tên đầu trọc sao có thể nắm chắc? Cố Duệ như có điều suy nghĩ, một hồi sau, đột nhiên nhìn rượu xong tay mình, cô cười.

Thì ra là vậy.

Cố Duệ cũng đã không sao rồi, người ở đây cũng nghỉ ngơi đủ rồi, Lỗ đại sư cuối cùng cũng nhìn sang tên đầu trọc.

Đám người Hà Vân trong lòng căm tức, nếu như cái tên đầu trọc không rõ lai lịch này dám lừa gạt bọn họ, bọn họ đảm bảo sẽ khiến cho hắn chết vô cùng khó coi!

Tên đầu trọc cũng biết tốt xấu, không gây chuyện với bọn họ, sau khi đứng dậy, nhấc hồ lô rượu lên, lắc qua lắc lại, hương rượu từ trong bay ra.

“Rượu?” Lỗ đại sư như có điều suy nghĩ: “Ngươi muốn dùng rượu đuổi Quỷ Bộ Xà? Lẽ nào đây chính là Hùng Hoàng tửu?”

Tên đầu trọc lắc đầu: “Bình này không phải.” Hắn lấy trong túi ra một cái bình nhỏ: “Đây mới phải.”

Rắn sợ Hùng Hoàng, Hùng Hoàng tửu quả thật có thể đối phó với Quỷ Bộ Xà! Đám người Hà Vân tuy rằng không cam tâm nhưng cũng rất vui mừng, Hà Vân đang muốn tiến lên lấy Hùng Hoàng tửu, nhưng tên đầu trọc lại tránh né, hắn cười mỉa mai: “Ai da, thứ này không thể đưa cho các người, chẳng may các người cầm lấy rồi chạy mất, vậy bọn ta không phải thảm rồi sao.”

Hà Vân tức giận, nhưng trong lòng quả thật có chút chột dạ, vì thật sự hắn định vứt bỏ đám người kia...

“Vậy thì để ngươi làm đi.” Lỗ đại sư nhìn tên đầu trọc: “Nhưng chỉ có Hùng Hoàng tửu sợ rằng cũng không đủ, sợ nhất là nó tập kích.”

Tên đầu trọc nhếch mép cười: “Bôi Hùng Hoàng tửu lên người, mùi hương có thể xua đuổi Quỷ Bộ Xà, huống hồ loại rắn này không chỉ sợ mỗi Hùng Hoàng.”

“Có thể đốt khói, dùng khói và Hùng Hoàng thì sẽ ổn thôi.”

Người mở miệng là Nhạc Nhu, nhưng cô biết bản thân vừa nghĩ đến điểm này là vì Cố Duệ viết lên tay cô một chữ khói.

Cố Duệ thông minh nhưng không muốn lộ ra, là muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, tránh chuốc thêm ác ý từ đám người Hà Vân sao?

Nhạc Nhu hiểu được ý cô, nên thay cô mở miệng, quả nhiên lời này vừa nói ra, tên Lỗ đại sư kia liền gật đầu: “Cũng được, mọi người cởi bớt y phục dư quấn lên gậy gỗ, sau đó đập Sí Quang Hoàn ra, thêm vào Dạ Lang Hương sẽ có thể tạo ra khói.”

Bên trong Sí Quang Hoàn có vật chất dễ cháy, bên trong Dạ Lang Hương có mảnh vụn gỗ tạo khói, trộn lại với nhau chắc chắn sẽ có thể làm được!

Quả nhiên là lão tiền bối có khác.

Mọi người nghe xong liền lập tức vui vẻ tiến hành, Cố Duệ là người bệnh, nên là người duy nhất thảnh thơi, sau nửa canh giờ, mọi người đều đã chuẩn bị xong, Cố Duệ tiếp nhận Hùng Hoàng tửu, chà lên người mấy lần, mùi Hùng Hoàng tửu rất gây mũi, nhưng tính bốc hơi rất mạnh, bọn họ phải tranh thủ trước khi Hùng Hoàng tửu bốc hơi hết rời khỏi hang rắn.

Lý Đại Hùng cõng Cố Duệ theo sau tên đầu trọc, Nhạc Nhu đi bên cạnh... Bạch Ngọc Đường đi cạnh Nhạc Nhu.

Lý Đại Hùng không hề có chút hảo cảm nào với người này, nhưng cũng biết hắn và Nhạc Nhu đều rất mạnh, có hắn bên cạnh, độ an toàn được tăng lên rất nhiều.

Trong hang rắn, thông đạo chằng chịt, Cố Duệ để ý thấy trên tường có một số lỗ nhỏ như đầu ngón tay, nếu như Quỷ Bộ Xà núp bên trong, đột nhiên tập kích, thì chắc chắn chẳng thể nào đề phòng được.

Gậy khói đã được đốt lên, mùi khói bao trùm, thêm mùi hương của Hùng Hoàng tửu nữa, cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn may, mọi người đều dùng vải tẩm nước sạch che mũi nên vẫn ổn.

Cố Duệ nằm bò trên lưng Lý Đại Hùng, nhìn thấy trước mắt khói dày đặc, ngửi mùi Hùng Hoàng tửu, nhất thời có chút choáng váng.

Cô biết là thi độc lại phát tác rồi, muốn lấy mạng cô! Cố Duệ đã mơ mơ màng màng nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, chẳng may lát nữa lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao!

Làm người phải biết chịu cực khổ!

“Sắp rồi, sắp ra khỏi hang rắn rồi! Rất thuận lợi.” Lý Đại Hùng cõng Cố Duệ chạy như bay, chạy chung với nhóm nhiều người rất có cảm giác an toàn, chẳng bao lâu bọn họ đã chạy được hai phần ba hang rắn.

Cố Duệ vô thức ngửi mùi hương rượu trên người mình.

Đã nhạt đi rất nhiều, mùi Hùng Hoàng này không giữ được bao lâu nữa.